Nhân viên cục xử lý sự kiện đặc biệt đến đúng hẹn, bây giờ Mục Dung mới biết Tang Đồng bị thương nặng đến mức nào, lục phủ ngũ tạng đều bị thương, Nguyên Thần cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Thậm chí không kịp đưa đến bệnh viện thì tiểu đội cứu viện đã mang Tang Đồng vào trong Khúc gia tiến hành cấp cứu. Nhân viên cứu hộ gắn rất nhiều dụng cụ lên người Tang Đồng.
Có tám người cùng nhau hợp lực mở tế đàn, vải vàng trải dưới đất nổi lên vòng xoáy, hiện ra bóng người mơ hồ, bọn họ đều mặc đồ cổ trang tay ôm hòm thuốc, gọi là: Quỷ y
Bác sĩ là một nghề nghiệp rất rất đặc biệt, chữa bệnh cứu người lập nhiều công đức, sau khi qua đời đãi ngộ rất cao, thậm chí có thể tôn trọng ý nguyện của bọn họ, đặc cách không để bọn họ đi vào luân hồi, ở lại Địa Phủ tiếp tục chữa trị cho hồn phách.
Vài thập niên trước quốc gia thành công liên lạc được với một nhóm quỷ y, trải qua thương nghị quỷ y bắt đầu phục vụ cả hai giới.
Tô Tứ Phương nhìn Tang Đồng được hỗ trợ xong liền bất lực ngã về sau, đoàn người luống cuống tay chân chạy đến trợ giúp Tô Tứ Phương.
Lần này đến phiên đoàn người bất ngờ, tổn thương của Tô Tứ Phương không nhẹ hơn Tang Đồng.
Nhục thân phạm thai lại đi đối đầu với Cửu Thiên Huyền Lôi, từ cổ chí kim đến giờ chỉ có một Tô Tứ Phương làm được, có thể sống sót đã là siêu cấp kỳ tích.
Sau khi quỷ y chuẩn bệnh, Tô Tứ Phương không gặp nguy hiểm, chỉ là Kim Thân La Hán bị hao tổn, Thanh Liên dưới chân La Hán cũng gần như lụi tàn.
Nghe quỷ y nói xong, mọi người lập tức trầm mặc, ánh mắt khâm phục nhìn Tô Tứ Phương.
Người ở nơi này ai cũng là người trong nghề, Kim Thân đối với bọn họ mà nói là không dám cầu không dám mong, lòng từ bi phải đến mức nào mới dám hy sinh lớn đến vậy?
Mục Dung yên lặng ở bên cạnh Tang Du say ngủ, thỉnh thoảng ngẩng đầu dò xét đám người bận rộn trong phòng khách, hi vọng tìm được một hai người rảnh rỗi đến nhìn Tang Du, đáng tiếc lại không có ai
Hách Giải Phóng vỗ vỗ vai Mục Dung: "Tôi đi về trước."
Hắn cổ quái nhìn nhìn Tang Du, trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi
"Tôi tiễn cậu."
Mục Dung và Hách Giải Phóng ra khỏi biệt thự, nhân viên công tác đang phục hồi những nơi bị Cửu Thiên Huyền Lôi phá tan.
Hai người im lặng đi ra thật xa, Hách Giải Phóng dừng bước lại: "về đi, đến đây được rồi."
"Hách Giải Phóng."
Hách Giải Phóng đột nhiên lén lút như trộm chó nhảy đến bên cạnh Mục Dung: "Có phải nên cảm ơn tôi mặc kệ nguy hiểm cứu mạng cô hơm?"
Mục Dung im lặng nhìn Hách Giải Phóng, gật đầu: "Cám ơn."
"Thôi thôi thôi, muốn ói à."
Mục Dung cười khẽ: "dựa theo lệ cũ đúng không?"
Hách Giải Phóng thu lại tươi cười: "Lần này tôi có thể đổi yêu cầu khác không?"
"Muốn gì? Nhà? Xe đua? Hay là người đẹp?"
Hách Giải Phóng nhìn chằm chằm Mục Dung: "Tôi muốn có cơ hội sống thêm lần nữa."
Mục Dung ngây ngẩn cả người, Hách Giải Phóng hít sâu, nhỏ giọng giải thích: "Nếu như có một ngày như vậy, tôi hi vọng cô có thể nói với tôi một câu."
"nếu cậu gặp nguy hiểm tôi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn."
"Noo! Nếu như gặp lại tình huống như Tì Bà Quỷ Vương, cô tuyệt đối không được ngu ngốc, có thể chạy thì phải chạy tôi sẽ không trách cô, tôi, cái tôi muốn nói chính là tình huống khác, với năng lực của cô, chỉ cần một lời đã có thể hoá giải được nguy cơ mà chủng loại kia mang tới."
Mục Dung há to miệng, lòng có chút khó chịu: "Ý cậu nguy cơ đó là Tang Du?"
Hách Giải Phóng từ chối cho ý kiến.
"Tang Du sẽ không, em ấy..."
"Cô cảm thấy em ấy là nhân loại sao?"
"Mặc kệ Tang Du là gì, tôi hiểu bản tính và tin tưởng em ấy! Em ấy sẽ không tổn thương cậu, yên tâm."
"Hi vọng vậy đi."
"Tôi muốn xin nghỉ mấy..."
"Nghỉ ngơi đi mấy hôm đi, tôi thay cô."
"Cám ơn."
...
Quay lại biệt thự Khúc gia, Khúc Đình Đình đã tỉnh, an tỉnh ngồi một góc.
Mục Dung nhìn Khúc Đình Đình một chút, trực tiếp đi đến bên Tang Du, đang có một quỷ y chữa trị cho nàng.
"Đại phu, thế nào rồi?"
Người nói vuốt râu: "không sao, hồn thể an ổn, ngũ tạng bình thường, hôn mê là do thoát lực, chỉ cần ngủ một giấc ngon, tĩnh dưỡng ba bốn hôm sẽ hồi phục như cũ thôi."
Nghe quỷ y nói vậy Mục Dung mới cảm thấy thả lỏng, cô cúi người thật sâu: "Cám ơn."
Quỷ y vuốt vuốt râu tủm tỉm cười rồi đi, mười phần thoả mãn.
Sở dĩ có rất nhiều quỷ y mấy ngàn năm nay không chịu luân hồi, là vì muốn hưởng thụ cuộc sống nghề y này, sau khi chết nhục thân không mệt mỏi, không cần ăn cũng không cần tiền.
Mục Dung đi tới gần Khúc Đình Đình: "Cô có sao không?"
Khúc Đình Đình bỏ ly nước xuống: "Mấy vị bác sĩ kia vừa khám cho tôi, nói quỷ đường trên người tôi đã giải, bất quá tuổi thọ hao tổn không thể nghịch chuyển, chỉ còn khoảng mười năm để sống."
"Thật xin lỗi..."
"Tôi phải cám ơn mọi người mới đúng, nếu như không có mọi người thì tôi đã không sống qua đêm nay rồi, đường là tôi chọn, tôi không hối hận vì lấy tuổi thọ của mình đổi cho gia đình hạnh phúc, ít ra tôi cũng còn mười năm để sống, đúng không?"
"Cô có thể nghĩ thoáng là tốt rồi."
"Quỷ y nói âm dương nhãn của tôi chỉ là tạm thời, là do nuôi quỷ lâu ngày vận thế thấp mà ra. Họ kêu tôi nên phơi nắng nhiều chút, ăn thức ăn bổ máu thì khoảng nửa năm một năm mắt sẽ khôi phục như bình thường."
"Địa Phủ có luật của Địa Phủ, hi vọng cô có thể giữ bí mật."
"Tôi biết mà."
"Ừm."
"Mạo muội hỏi một câu, cô xưng hô thế nào?"
"Mục Dung."
"Cô là âm sai?"
"Đúng vậy."
"Sau này chúng ta sẽ gặp lại chứ?".
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
"Nhà tôi ở ngoại thành, cách chỗ này rất xa."
"Vậy tôi có thể đi tìm cô chứ?"
"Chuyện này vẫn nên tùy duyên đi, nếu có chuyện linh dị không thể giải quyết thì có thể đến cửa tiệm tìm Tang Đồng, tôi là cộng sự của cô ấy."
Ánh mắt Khúc Đình Đình tối sầm, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Mục Dung: "Lúc tôi chết, cô sẽ đến câu tôi?"
Mục Dung giật mình: "Nếu như là ban đêm thì đúng là tôi."
Tình hình của Tô Tứ Phương và Tang Đồng vừa ổn định thì đã bị đưa lên máy bay trực thăng, sau đó có một nhóm người quét dọn chuyên nghiệp đến tiến hành dọn dẹp biệt thự Khúc gia lại như cũ.
Người đàn ông mở túi lấy ra sấp văn kiện đưa cho Khúc Đình Đình: "Mới Khúc tiểu thư đọc, nếu không có vấn đề gì thì mới ký tên."
Trên văn kiện thình lình xuất hiện bốn chữ lớn "Hiệp nghị bảo mật"
Khúc Đình Đình đọc qua một lần, liền ký tên.
Người nọ không nhìn thấy Mục Dung, đưa danh thiếp cho Khúc Đình Đình: "Sau khi vị tiểu thư này tỉnh lại thì phiền cô liên lạc với tôi."
"Ừm."
Mục Dung thấy Tang Du đang ngủ say co lại thành một cục, nói với Khúc Đình Đình: "Có thể làm phiền cô lấy chăn đắp cho em ấy không?"
Khúc Đình Đình vội vàng mở điều hòa, quay người lên lầu ôm chăn mền và gối xuống.
Thân thể Tang Du dần dần thả lỏng, chân mày cũng không nhíu nữa.
"Mục Dung~"
"Chị đây." Mục Dung ngồi xổm trước mặt nàng, dịu dàng nhìn nàng, hoá ra Tang Du đang nói mớ.
Khúc Đình Đình nhìn cảnh này thật lâu, nói: "Quan hệ hai người nhất định rất tốt?"
Bản thân Mục Dung không muốn trả lời, nhưng lại vô tri vô giác nói: "Em ấy là bạn gái của tôi."
"À, vậy à..thật tốt quá, cô ấy rất xinh đẹp."
"Cám ơn."
Khúc Đình Đình lúng túng đứng yên một chỗ, từ đầu đến cuối Mục Dung chỉ để cho cô ấy nhìn bóng lưng, ngay cả ánh nhìn cũng không cho cô một lần.
Khúc Đình Đình rất muốn tâm sự với Mục Dung, muốn nói cho cô biết, thật ra hai người trước đây đã từng gặp nhau.
Hơn một năm trước ở trung tâm thương mại đột nhiên có người nhảy lầu, bởi vì cô có đôi mắt đặc biệt nên có thể nhìn thấy được nữ quỷ áo đỏ kia hại người vô tội nhảy lầu.
Người nhảy lầu kia biến hoá rất nhanh, cũng vào lúc đó có một hắc ảnh từ trên trời bay xuống, thân thể thon dài mỹ lệ được hắc bào nghiêm trang bao phủ.
Tóc đuôi ngựa được tỉ mỉ buộc lên, thần sắc lạnh lùng.
Khúc Đình Đình cố gắng ghé sát vào cửa sổ lầu ba, nhìn thấy tất cả.
Ấn tượng Mục Dung cho cô quá sâu, đến mức hôm nay Khúc Đình Đình liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Khúc Đình Đình cung phụng ngũ quỷ lâu như vậy, sớm đã học được cách che giấu dấu vết của mình, nếu lúc ấy không phải Mục Dung, thì làm sao cô có thể lộ sơ hở được?
Cô ấy đi đến bên cạnh mình, gần đến vậy mà...
"Cô có nhìn thấy tôi không?" đến cả giọng nói cũng giống như trong tưởng tượng của mình, băng lãnh êm tai.
Một khắc này tim Khúc Đình Đình đập rất nhanh, đôi mắt này của cô đã thấy rất nhiều thứ dơ bẩn và đáng sợ, duy chỉ có rung động và mỹ hảo của Mục Dung để lại cho cô là lau mãi không ra.
Thế nhưng vì người nhà, cô nhất định phải giấu đến cùng.
Khúc Đình Đình yên lặng rời khỏi phòng khách, trở về phòng trên lầu.
Duyên phận kỳ diệu là vậy, nhưng cũng vô tình đến vậy, bỏ qua rồi sẽ không còn cơ hội nữa.
Sáng sớm hôm sau Khúc Đình Đình báo bình an với gia đình, bên kia điện thoại nghe thấy quỷ đường đã được giải trừ liền kích động vui mừng
Khúc Đình Đình cũng cười, cô không nói cho mẹ nghe chuyện cô chỉ còn mười năm tuổi thọ, nếu kết cục đã vậy thì tại sao không để người nhà cùng mình vui vẻ hết thời gian này, đúng không?
"Đình Đình, chúng ta bán nhà này đi, chuyển chỗ khác ở được không?"
"Mẹ không thích căn này sao?"
"Haiz, nhà này lớn quá, bình thường Đạt Đạt bận công việc không có ở nhà, mẹ ở nhà một mình cũng cô đơn, mẹ muốn đến nhà con ở, được không?"
"Đương nhiên được, mẹ muốn qua lúc nào cũng được mà."
Bên kia điện thoại nghẹn ngào, bà Vương giả bộ trấn tĩnh: "Đình Đình à, bán nhà xong con cứ giữ tiền đi, muốn đầu tư hay làm gì cũng được. Hôm qua mẹ và em con có bàn bạc một chút rồi, hiện tại trong nước có rất nhiều trường Đại học dành cho người lớn, con có muốn học cho xong không?"
"Mẹ, con cảm thấy không cần đâu, con không muốn đi học, làm buôn bán nhỏ ở nhà bồi mẹ là được rồi, còn có Mãn Mãn và Chiêu Đệ nữa."
"Aiz, aiz, được được."
Hai mẹ con nói chuyện điện thoại hơn hai tiếng, gỡ được rất nhiều khúc mắc nặng nề.
Khúc Đình Đình rơi nước mắt, thật ra mong ước của cô không nhiều.