"Tít tít tít"
Căn cứ thần bí nào đó của quốc gia, trung tâm chỉ huy phát ra tiếng cảnh báo gấp.
Màn hình lớn chiếm nửa cái đại sảnh hiện lên vệ tinh định vị.
Ở nơi nào đó của Đông Bắc biểu đồ báo hiệu thông báo đỏ.
Giám sát phụ trách sợ hãi, tay gõ nhanh lên bàn phím, một tay khác cầm micro lớn tiếng nói: "báo cáo cục trưởng, thành phố Sơn Dương xuất hiện lôi vân diện tích lớn, thông qua phân tích xác nhận Tang Đồng triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi."
Một phút sau, người đàn ông khôi ngô đẩy cửa vào, lớn giọng nói: "Lập tức khởi động biện pháp khẩn cấp cấp một! Trừ hệ thống Thiên Võng bên ngoài, chặn hết các hệ thống thăm dò thành phố Sơn Dương, chặt đứt tất cả màn hình giám sát xung quanh, phạm vi ba cây số phái nhân viên đến tiến hành quản chế, lập tức sơ tán người dân xung quanh. Khởi động đám mây, giám sát các thiết bị quay phim chụp ảnh của cư dân xung quanh, lệnh cho hậu cần tiến hành cưỡng chế xoá bỏ tất cả tư liệu và hình ảnh tương quan. Thông báo đến cục giám sát Internet kiểm tra các thông tin-tin tức có liên quan, Vi Bác, Hơi Lạp, Chim Cánh Cục, trọng điểm giám sát ba nơi này. Thông báo bộ thông tin và khí tượng, mười phút sau triển khai thông tin có áp thấp nhiệt đới từ Mông Cổ Siberia đổ xuôi xuống miền Nam. Cửu Thiên Huyền Lôi dừng lại lập tức triển khai mưa nhân tạo từ thành phố Bắc đến Nam, mưa tập trung mạnh ở thành phố Sơn Dương. Thông cáo các địa phương ban ngành liên quan tuyên bố cảnh báo cam đối với cơn mưa đợt này, đối với phạm vi cả nước giám sát thông tin tương quan một tháng, thành phố Sơn Dương kéo dài giám sát thông tin nửa năm! Tôi không muốn nhìn thấy chuyện này lên bất kỳ tin tức nào, Xử trưởng bí thư lập tức khởi thảo hiệp nghị bảo mật, tất cả mọi người tham gia hoạt động tối nay đều phải ký, bao gốm cả tôi!"
Toàn bộ người trực ban trong trung tâm chỉ huy đồng loạt đáp: "Vâng!"
Lại có thêm rất nhiều người chạy vào, ai làm việc nấy.
Cục trưởng nhìn màn hình chằm chằm, nới nới cà vạt: "Gọi tiểu đột trị thương tốt nhất, khai đàn mời quỷ y, phái hai đội lập tức xuất phát tiến về thành phố Sơn Dương hỗ trợ Tang Đồng!"
"Vâng!"
"cái khác...hồi báo cho sư phụ Tang Đồng, hỏi xem lão nhân gia hắn có gì dặn dò."
"Vâng."
"Hình ảnh có thể rõ hơn chút nữa không?"
"Báo cáo cục trưởng, bởi vì tầng mây quá dầy lại có dòng diện mạnh quấy nhiễu, hơn nữa thiết bị giám sát xung quanh đều bị chặn, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy biểu đồ khí tượng thôi."
"Ầm ầm"
Tầng mây nặng nề phát ra thiểm điện tử sắc, Tang Đồng ngẩng đầu nhìn, thi thuật không thể mở miệng, nếu không nội khí thoát ra thì hậu quả khó lường.
Ngay lúc này, Mục Dung chậm rãi mở mắt, cô mờ mịt vài giây, không biết mình đang ở đâu, hôm nay là ngày nào.
Bên tai truyền đến giọng của Tang Đồng: "Mục Dung, giúp tôi chăm sóc Du nhi."
Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng, thấy sự lợi hại pha lẫn lưu luyến.
"Nói với Tô Tứ Phương quay về Tây Tạng đi, chuyên tâm tu hành đừng màn thế sự nữa."
"Tang Đồng..."
"Còn có, nếu như có thể....mười lăm năm sau phiền cô đi tới Tứ Xuyên, nói với cha mẹ tôi, tôi phụ ơn dưỡng dục của họ rồi."
Mười lăm năm, là thời gian ẩn danh dài nhất của cục xử lý sự kiện đặc biệt, nếu trong cục có người hi sinh, nhiều nhất mười lăm năm có thể giải trừ ẩn danh.
Đương nhiên chỉ có thể đem chân tướng sự tình nói qua loa, còn phải ký hiệp nghị bảo mật.
"Vù" một tiếng, kiếm Ngũ Đế chém xuống hư không, cùng lúc đó bạch quang chướng mắt xe nát bầu trời đêm --- Thiểm điện giáng xuống. Tìm truyện hay tại _ T RÙMTRUYỆN.c o m _
"Rầm rầm!"
Mười mấy oan hồn nhét chung một chỗ không còn rên rỉ, bị Cửu Thiên Huyền Lôi nổ tan thành khói.
"Không!"
Thân thể Tang Đồng run lên, xuyên qua pháp tường nhìn về một hướng, giống như cô nghe được âm thanh, nhưng quét mắt nhìn chỉ có oan hồn và oan hồn.
Những oan hồn này không biết sợ hãi, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên công kích pháp tường, nơi nào có Tô Tứ Phương đâu?
Khoé miệng Tang Đồng cong lên cho nụ cười đắng chát, yên tĩnh vứt bỏ tạp niệm trong đầu tiếp tục dẫn lôi.
Thật ra, đến nước này cô đã không cần làm gì nữa rồi.
Chỉ cần giao thân thể cho Cửu Thiên Huyền Lôi, Cửu Thiên Huyền Lôi sẽ tự mình công kích, điều cô cần làm là cố gắng kiên trì, giết được càng nhiều càng tốt.
Tang Đồng biết rất rõ uy lực của Cửu Thiên Huyền Lôi, đây là thần tích của Thượng Cổ Đại Thần, bằng tu vi của cô mà triệu dẫn Thiên Lôi công kích đại quy mô như vậy, vết xe đổ chính là mẹ Đan Đan.
Sư phụ một mực không chịu truyền Cửu Thiên Huyền Lôi cho Tang Đồng, lão nhân gia nói với cô một câu: Cửu Thiên Huyền Lôi là cấm chiêu xã thân vì nghĩa, coi như phát động phạm vi nhỏ cũng có thể làm bị thương bản thân, phạm vi lớn chắc chắn phải chết. Tính tình của con quá cứng, không biết uyển chuyển chấp nhận hậu quả, không thích hợp học chiêu này.
Đáng tiếc, sư tỷ ưu tú nhất của Tang Đồng vì con gái mà hương tiêu ngọc vẫn, Cửu Thiên Huyền Lôi vô thượng pháp môn phải có người kế thừa.
Sư phụ Tang Đồng bế quan ba tháng không ra ngoài, sau khi xuất quan liền dạy cho cô.
Vườn hoa Khúc gia bị oanh tạc thành bột phấn, Tì Bà Quỷ Vương chật vật chạy trốn tránh né công kích của Thiên Lôi, chỉ khổ oan hồn bị hắn ăn trở thành bia sống.
Cách đó không xa hiện lên cột sáng vàng óng, hướng thẳng đi tới chỗ pháp tường.
Hách Giải Phóng thấy tình hình không khả quan, lại thấy Tì Bà Quỷ Vương vẫn còn linh hoạt đứng đó, hắn lặng yên lấy toả hồn liên quấn lấy người Mục Dung, chuẩn bị lấy đà chuồn đi.
Hách Giải Phóng cảm giác toả hồn liên bị giật giật, cúi đầu nhìn thì thấy Mục Dung đang nắm lấy toả hồn liên chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của Mục Dung, trong lòng Hách Giải Phóng khẽ xiết.
Mục Dung không nói gì, ngón tay trắng bệch nắm toả hồn liên, đôi môi mỏng quật cường mím chặt. Dù cô không nói, nhưng làm lòng Hách Giải Phóng nặng đến ngàn cân.
Mục Dung nhìn thấu ý đồ của Hách Giải Phóng, cô dùng cách của mình lặng im cho đối phương thấy ý định của mình.
Hai người giằng co nửa ngày cuối cùng Hách Giải Phóng bị đánh bại.
Hắn thu hồi toả hồn liên, tay vươn về phía Mục Dung, kéo cô đứng lên.
Cột sáng vàng óng kia đi tới pháp tường, người đến chính là Tô Tứ Phương.
Đỉnh đầu của cô được bao phủ bởi bình bát, kim sắc vàng óng là do nó mang đến, mặc dù trên đường đi có vô số oan hồn công kích nàng, nhưng đều bị ngăn cản lại
Hai người bước vào pháp tường, Tang Du khẩn trương kêu một tiếng: "Chị Đồng Đồng." Thấy Tang Đồng không bị làm sao liền đi tới trước mặt Mục Dung.
"Chị có sao không? Sao sắc mặt lại kém đến vậy, bị thương chỗ nào rồi?"
"Đừng lo chị không sao, đừng nói chuyện quấy nhiễu chị em."
Tang Du vội vàng ngậm chặt miệng, lo lắng nhìn Tang Đồng, Thiên Lôi không ngừng giáng xuống, Tang Du có thể nhìn ra chị nàng đang điều khiển Thiên Lôi.
Không biết chân tướng nên ánh mắt Tang Du lộ ra vẻ sùng bái,, không nghĩ chị mình có năng lực mạnh đến dường này.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Tang Đồng, lòng ai cũng có tâm tư.
Tô Tứ Phương điều chỉnh hô hấp, an tĩnh đứng bên cạnh Tang Đồng, mắt không chớp nhìn Tang Đồng, đôi mắt thâm thúy vô hỉ vô bi, hoàn toàn không giống lúc bối rối khi nghe thấy tiếng sấm lúc nãy.
Trên sách cổ có ghi: Một khi Cửu Thiên Huyền Lôi bắt đầu, chỉ có hai cách để kết thúc.
Một là Thiên Lôi cảm giác trong phạm vi của mình đã không còn khí tức tà ác sẽ tự giác ngừng lại, nếu không, mặc kể thân thể Lôi Giả* đã vượt qua cực hạn, nó sẽ phân ra một phần lực để cho Lôi Giả* cố gắng thi thuật, 'ép buộc' Lôi Giả phải kiên trì đến phút cuối cùng, đây cũng là chỗ bá đạo của thần lực.
(Lôi Giả: Người dẫn lôi)
Hai là, bị người khác cưỡng ép gián đoạn, cái này không khác nào tự sát, thần lực phản hệ, uy lực này phàm nhân không có khả năng gánh chịu.
Mấy ngàn năm nay Tì Bà Quỷ Vương không biết đã nuốt bao nhiêu hồn phách, tầng mây trên cao giáng xuống Thiên Lôi oanh tạc mảnh đất này, hố sâu đến vài chục centimet, còn gần một nửa oan hồn không chút sợ hãi đập vào pháp tường.
Ánh sáng pháp tường ảm đạm đi rất nhiều.
Tô Tứ Phương quăng bình bát trên tay lên, bình bát ở giữa không trung không ngừng xoay tròn bắn ra một vệt kim sắc, kim sắc hoà cùng một thể với pháp tường, pháp tường lại phát sáng thêm lần nữa.
Tang Đồng cắn răng đến bật máu, máu từ khoé miệng chảy ra ngoài.
Cô cảm giác thân thể của mình giống như bị xe lu cán qua, không chỗ nào là không đau.
Tô Tứ Phương cởi áo cà sa ngồi xếp bằng, tay chắp trước ngực áo cà sa khoác lên khủyu tay, nhỏ giọng niệm kinh văn.
Tang Du bỗng nhiên che miệng, ngăn lại giọng nói của mình, nàng nhìn thấy hai vệt máu tươi từ trong mắt Tang Đồng chảy xuống.
Máu tươi rơi xuống ngực Tang Đồng, nhiều xuống bãi cỏ dưới chân.
Tô Tứ Phương đột nhiên nổi giận quát một tiếng quăng áo cà sa lên cao, từ Bách Hội* của nàng bay ra một đoá hoa sen, hoa sen và áo cà sa đồng loạt bay lên không trung.
(Bách hội: đỉnh đầu)
Ba người ngẩng đầu nhìn, thấy áo cà sa trôi nổi giữa không trung không ngừng xoay tròn. Áo cà sa càng xoay càng nhanh tạo thành một lớp như khói màu đỏ, Tô Tứ Phương tăng tốc niệm kinh, màu đỏ kia cũng càng lúc càng lớn.
Mọi người nhìn không hiểu, chỉ có Tang Đồng và Tô Tứ Phương biết rõ ý đồ.
Cô mặc kệ phản hệ chịu nguy hiểm mở miệng ngăn cản, lại phát hiện chính mình một chữ cũng không nói thành, chỉ có phát ra chút âm đơn tiết.
Ánh sáng màu đỏ một mực mở rộng diện tích bằng với Lôi vân mới chịu ngừng lại, Cửu Thiên Huyền Lôi bổ vào ánh sáng màu đỏ.
Mỗi một lần Thiên Lôi giáng xuống, thân thể Tô Tứ Phương liền run rẩy một chút.
Tang Đồng cắn chặt môi đến mức chảy máu.
Đoá hoa sen bay vào trong tầng mây, giống như ngọn lửa bị giội một chậu nước lạnh. Hoa sen nổ tung ở trong lôi vân, phát ra ánh sáng chói mắt người.
Qua một lúc, khoảng chừng một phút?
Hoặc có lẽ mấy chục giây.
Nhưng đối với Tang Đồng mà nói nó dài như cả mấy thế kỷ!
Miệng cô không thể nói, thân thể không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện đang xảy ra, bất lực ngăn cản.
Nước mắt đọng ở khoé mi cuối cùng chịu không nổi đau đớn trượt xuống.
"ẦM!" Một tiếng!
Trung tâm lôi vân phát ra cột sáng nối liền trời đất, tiếng sấm im bật, lôi vân ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa biến thành một đám mây bình thường.
Cửu Thiên Huyền Lôi còn có cách thứ ba để ngăn lại, thế gian này chỉ có một mình Tô Tứ Phương biết.
Năm đó, Tang Đồng vẫn là thiếu nữ kiêu ngạo mắt mọc đỉnh đầu, cô đem Tô Tứ Phương xem là 'đối thủ' cả đời.
Sau khi học được Cửu Thiên Huyền Lôi, cô mặc kệ bệnh dị ứng cao nguyên của mình mà chạy tới Tây Tạng, ở trước mặt nàng 'khoe mẽ', Tô Tứ Phương liếc mắt nhìn liền nhận ra cái này là Huyền Lôi hao mệnh.
Vì vậy nàng cũng tự chế ra một bộ pháp môn, công hiệu duy nhất là: Cưỡng ép gián đoạn Cửu Thiên Huyền Lôi.
Tang Đồng bị tức đến giơ chân, Tô Tứ Phương chỉ cười không nói.
...
Hai người không hẹn cùng nhớ đến chuyện cũ, chỉ là một người đang cười, một người đang khóc.
"Phốc" một tiếng, Tô Tứ Phương phun ra một ngụm máu tươi.
"Tứ Phương sư phụ!"
"Tiểu Phương đại sư!"
Thân thể Tang Đồng mềm nhũn quỳ dưới đất, vừa lúc đỡ lấy thân thể Tô Tứ Phương ngã về sau.
Tang Đồng ôm Tô Tứ Phương, muốn nhấc lên cũng không có sức lực, muốn chửi nàng tự ý hành động, nhưng lời lại nghẹn ở yết hầu.
Cô ôm lấy đầu Tô Tứ Phương, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống mặt nàng, lại gắt gao cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng khóc.
Máu tươi nhuộm đỏ bờ môi Tô Tứ Phương, nụ cười kia nhìn có chút xinh đẹp.
"Đồng sư tỷ."
...
"Cuối cùng cũng dừng được...tốt quá."
Ánh mắt Tang Đồng mơ hồ, dù Tô Tứ Phương đang nằm trong ngực cô, cô cũng không thể thấy rõ.
Tuy mọi thứ trong mắt cô mơ hồ, nhưng màu đỏ kia vẫn quá chói mắt.
Tang Đồng giơ tay, cầm đạo bào mình từng xem như bảo bối lau máu cho Tô Tứ Phương.
"Em im ngay! Không nói nữa...tôi vì em thi triển Cửu Thiên Quy Nguyên Thuật, nếu không được thì Nghịch Thiên Cải Mệnh!" Giọng nói run rẩy tiết lộ bí mật trong nội tâm của cô.
"Đồng sư tỷ."
"Ừm?"
"Thật ra, em..."