: Người không xương.
Dương Khả Nhi vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Tang Đồng, cô đã chứng kiến bản lĩnh của Tang Đồng, cũng cảm nhận được khí tràng Đạo gia thuần chính trên người cô ấy.
Tang Đồng rất bình thản lắng nghe, nhưng đến đoạn: Trán của Lưu Hồng Đức xuất hiện một cái dấu ấn, cô liền chen vào hỏi Mục Dung: "Cô vẫn giữ hồn phách của Lưu nhị tỷ chứ?"
Mục Dung "ừm" một tiếng, trong đầu chợt có chút suy đoán.
Tang Đồng sờ sờ cằm trầm tư suy nghĩ, Dương Khả Nhi im lặng không nói gì, sốt ruột nhìn Mục Dung và Tang Đồng.
Qua chừng mười mấy phút, Tang Đồng mới chịu mở miệng: "Để tôi thử một lần."
Cô cầm valy màu đen đặt lên bàn, lấy ra lá bùa màu vàng nhìn một chút rồi trả về chỗ cũ, lại lấy ra lá bùa có hình vẽ chú ngữ màu trắng ra, hơi tiếc của mà hít một hơi sâu, sau đó lật mặt sau lá bùa, lấy bút lông chấm vào chu sa, viết lên tên và bát tự của Lưu Hồng Đức, hong khô rồi đốt.
Lá bùa hoá thành tro, ở cùng vị trí xuất hiện một lá bùa khác màu tím, Tang Đồng ra hiệu nhờ Mục Dung giúp đỡ, Mục Dung cầm lấy lá bùa đưa cho Dương Khả Nhi.
Dương Khả Nhi vui mừng, hai tay nhận bùa cảm kích nói: "Cám ơn ngài, cám ơn hai vị, nếu có kiếp sau ta nhất định báo đáp ân đức của hai vị."
"Dán lá bùa này lên huyệt Bách Hội* của Lưu Hồng Đức, nếu còn vấn đề gì cứ đến tìm ta."
(Huyệt bách hội: Đỉnh đầu á.)
"Được, Tang đại sư, Mục Dung, ta đi trước."
"Ta tiễn ngươi."
Hai người cùng nhau bay ra ngoài cửa hàng, bay về hướng nhà của lưu Hồng Đức, đường đi được một nửa, Dương Khả Nhi nói lời cám ơn từ đáy lòng: "Mục Dung, chuyện lần này rất cám ơn ngài, thật không nghĩ ra trên đời này còn có âm sai tốt đến như vậy, tiễn ta đến đây được rồi, ngài dừng bước đi."
Mục Dung không rời đi, cô do dự nhìn Dương Khả Nhi thật lâu: "Lá bùa này có thể đưa cho ta không?"
"Tại sao?"
"Nguyên nhân cụ thể ta không thể nói, nhưng ta có thể vẽ một lá bùa khác cho ngươi mang về, công hiệu có lẽ không thể so với lá bùa này, điểm tốt chính là nếu là bùa bị phá hư ta sẽ cảm nhận được, ta sẽ lập tức chạy đến."
Dương Khả Nhi suy nghĩ một lúc rồi giao lá bùa cho Mục Dung, mặc dù lá bùa Tang Đồng cho phát ra ánh sáng lung linh, ẩn giấu uy lực kinh người, nhưng ở trong lòng cô trọng lượng của Mục Dung nặng hơn tất cả những loại bảo vật này.
Mục Dung cất kỹ lá bùa nói cám ơn, triệu hồi ra một lá bùa trống, trầm ngâm một lát liền cầm bút lông, lưu loát vẽ một lần ba lá bùa.
Cô cầm ba lá bùa đưa cho Dương Khả Nhi: "Ngươi lấy ba lá bùa này dán lên ba đường dương hoả* của Lưu Hồng Đức, ta đã vẽ thêm một ít thứ có thể bảo vệ dương hoả của Lưu Hồng Đức không bị quỷ khí của ngươi ảnh hưởng, từ từ điều dưỡng có thể hồi phục lại dương khí của hắn, dương thịnh âm suy, vận thế và cơ thể của hắn sẽ dần tốt hơn, hơn nữa nên để hắn phơi nắng nhiều một chút."
(Ba đường dương hỏa: trán và hai vai).
Dương Khả Nhi chăm chú nhìn Mục Dung, sau đó nhận ba lá bùa.
Mục Dung nhìn Dương Khả Nhi rời đi, lấy ra lá bùa của Tang Đồng tỉ mỉ dò xét, cô cảm nhận được năng lượng thuần khiết trên lá bùa, từ biểu cảm của Tang Đồng có thể nhìn thấy lá bùa này có bao nhiêu quý giá.
Người ở đây chỉ có cô ấy là người trong nghề, nếu cô ấy thật sự là hung thủ thì hoàn toàn có thể dùng một lá bùa bình thường để ứng phó, cần gì phải hao tổn tài nguyên?
Mục Dung mang theo nghi hoặc nặng nề quay về cửa hàng.
Cửa hàng Tang Đồng có khách tới, là một người phụ nữ đứng tuổi, mắt bà buồn rười rượi lo lắng ngồi trên ghế sofa: "Tang đại sư, chúng ta khi nào mới đi? Ngài đang chờ gì sao?"
Tang Đồng thấy Mục Dung đi vào, nói: "Có thể đi rồi." Sau đó đứng dậy gõ gõ bàn làm việc của Mục Dung: "tỉnh dậy, đi làm việc thôi."
Mục Dung quay về nhục thân, đứng lên.
"Ngài là chờ cô ấy tỉnh?"
"Ừm, cô ấy rất lợi hại, việc nhà các người không có cô ấy là không được."
Mục Dung còn chưa biết chuyện gì đã bị Tang Đồng lôi đi, bà người khoá cửa hàng, cùng nhau lên xe của người phụ nữ kia.
Trên đường, Tang Du nhỏ giọng kể lại chuyện cho Mục Dung: trong nhà người phụ nữ này xảy ra chút việc lạ, đầu tiên là con trai của bà kết hôn hai lần sinh ra hai đứa bé gái, hai thai rõ ràng đã được kiểm tra rất kỹ, xác định là trai mới sinh, kết quả lại ra hai bé gái.
Mục Dung khoanh tay khẽ nghiêng người về sau, sắc mặt lạnh lùng: Lại là nhà cần hưong hoả, gần đây thấy được rất nhiều thể loại trọng nam khinh nữ ủ thành thảm kịch rồi.
Tang Du thấy Mục Dung không vui, nhích lại gần cô nhẹ giọng nói: "Em chưa nói hết mà~ nhà dì ấy không phải chỉ có chuyện này, nếu như chỉ là trọng nam khinh nữ, em sẽ không đồng ý để chị em nhận vụ này."
Nàng nhéo nhéo ngón tay Mục Dung, sắc mặt ai đó hơi giản ra, Tang Du nói tiếp: "mấy ngày trước con trai của dì ấy đi leo núi, đúng lúc dì ấy gọi cho hắn hai người mới nói được mấy câu thì đột nhiên không có âm thanh nữa, sau đó gọi thế nào cũng gọi không được, con trai dì ấy đến tối vẫn chưa về nhà dì ấy liền gọi báo cảnh sát, cảnh sát phải ở trong núi tìm mất hai ngày trời mới tìm thấy người ở dưới sườn đồi cao hơn mười mét, cảnh sát chưa kịp giải cứu thì hắn tỉnh lại, không sứt mẻ gì đi bệnh viện kiểm tra cũng không thấy bị thương ở đâu, chỉ là bất tỉnh hai ngày hai đêm."
Tang Du kéo tay Mục Dung, thấp giọng nói: "Chuyện thứ ba là, cháu gái của dì ấy đã chín tháng rồi vẫn không bò hay xoay người, thậm chí là vươn tay múa chân cũng không làm được, sức khỏe đứa nhỏ vẫn bình thường, mấy ngày trước đi bệnh viện kiểm tra cũng không khám ra vấn đề gì, bác sĩ nghĩ là do bệnh di truyền hoặc là bệnh ẩn phải đợi lớn thêm chút để làm lại kiểm tra, dì ấy nghi ngờ cháu nội bị mấy thứ bẩn thỉu quậy, dì Vương này là mẹ của chị tiểu Huyên giới thiệu nên chị Đồng Đồng mới đồng ý đi qua đó nhìn xem sao."
Tang Du chống cằm lên vai Mục Dung, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Chị tiểu Huyên vẫn rất hay tặng quà cho tụi mình, hơn nữa trẻ con vô tội mà, dì này mặc dù có chút trọng nam khinh nữ nhưng em cảm thấy dì ấy đối với cháu gái của mình không tệ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm thấy giỏi, chị giúp đỡ một chút nha~"
...
Xe lái vào cư xá cao cấp, dừng trước cửa ra vào của căn biệt thự, phải đi qua vườn hoa mới đến được cửa chính.
Người phụ nữ này họ Vương, chồng bà mất sớm, để lại một trai một gái, con gái lớn bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, con trai út thì đã cưới hai đời vợ, có hai đứa con.
Mục Dung nhìn nhìn bà Vương, nếu không do chính bà ấy nói ra, thì không ai tin nổi người phụ nữ nhìn chừng bốn mươi tuổi này đã ngoài sáu lăm.
Bà Vương dẫn ba người lên lầu hai, bảo mẫu đang ngồi trên giường cầm đồ chơi chơi với đứa bé trên giường, trong không khí tràn ngập mùi sữa tươi dịu nhẹ, gian phòng bố trí rất ấm áp.
Trong lòng Mục Dung lúc này mới dễ chịu hơn chút, bảo mẫu và bà Vương nói với mấy câu, rồi bảo mẫu đứng lên lui qua một bên.
Bà Vương ngồi trên giường cầm đồ chơi chơi với đứa bé hai lần, đứa bé trên giường không chút phản ứng, bà Vương thả đồ chơi xuống, nặng nề thở dài.
Nhưng đứa bé này mắt không chớp chỉ nhìn một chỗ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn tới bà Vương.
Đứa bé này dung mạo rạng rỡ lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân, ba người không hẹn mà cùng nhau tiếc nuối.
Tang Đồng ngồi ở mép giường, đánh giá đứa bé: "Bé con này tên gì?"
Bà Vương lau lau nước mắt: "Khúc Chiêu Đệ."
Nghe xong tên của đứa bé, ba người lại không biết nên nói gì, nếu như đứa nhỏ này có thể bình an lớn lên, thì cái tên này không biết sẽ bị chế giễu bao nhiêu lần.
"Tên là tôi đặt, nhưng trẻ con còn nhỏ không thể kêu tên nó, chỉ gọi nhũ danh của nó là:Mãn Mãn thôi."
Tang Đồng nhíu mày: "Nhũ danh này không tốt, sau này đừng gọi vậy."
"Sao vậy, cháu gái lớn của tôi nhũ danh là Viên Viên, Viên Viên Mãn Mãn, nhiều may mắn mà."
"Viên Viên thì không sao, nhưng hai chữ Mãn Mãn này thì lớn quá rồi, đứa bé không chịu nổi đâu, có câu nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết, một cái đầy lại chồng thêm một cái đầy thì sẽ như thế nào? Trên đời này vạn vật làm gì có 'viên viên mãn mãn', đạo lý thịnh cực tất suy* dì biết không? Nó còn nhỏ như vậy các người đã 'đổ đầy' nó rồi, sau này nó phải làm sao?"
Bà Vương giống như được khai sáng nói: "Tôi lập tức sửa lại nhũ danh của nó, nó sẽ từ từ tốt lên đúng không?"
"Tôi có thể ôm đứa bé không?"
"Được, Tiểu Lưu, cô mau giúp Tang đại sư."
Bà Vương giải thích: "Mãn Mãn, Chiêu Đệ thể cốt mềm hơn những đứa nhỏ khác, đến bây giờ vẫn chưa ngồi được, tắm rửa đều chỉ nằm thôi, người bình thường lần đầu ôm sẽ không được."
Bảo mẫu ôm ngang đứa bé, giơ lên trước mặt Tang Đồng, đứa nhỏ nằm thành hình chữ 'đại' (大), tứ chi rũ cụp xuống, không khóc không nháo.
Tang Đồng nhận lấy đứa bé sờ sờ đỉnh đầu của bé, ấn ấn vài lần, sau đó lại nhéo nhéo bắp tay bắp chân của bé
Bà Vương khẩn trương nhìn Tang Đồng, người sau không nói gì đặt đứa bé lên giường, để bé ở tư thế ngồi.
Bà Vương thảng thốt kêu lên, nửa tay vươn ra vội rút về, Khúc Chiêu Đệ ngồi chưa được hai giây, 'bụp' một tiếng thân thể ngập xuống chín mươi độ, mặt đập vào chân của mình, bảo mẫu hốt hoảng đi lên đặt Khúc Chiêu Đệ nằm xuống.
"Dì Vương, ngài có thể cho bạn tôi muợn phòng một chút không?"
"Đương nhiên được, phòng của khách ngày nào cũng được quét dọn được không?"
"Được, Mục Dung, cô và dì Vương qua đó đi."
Hồn thể của Mục Dung quay về phòng của Khúc Chiêu Đệ, Tang Đồng nói: "Cô giúp tôi nhìn hồn thể của đứa nhỏ này xem có ở trong người hay không đi."
"Làm sao nhìn?"
"Câu ra."
Bà Vương thấy Tang Đồng nói chuyện với hư không, sống lưng bà lạnh toát.
~~~
14/7 2h27
*Thịnh cực tất suy: đại khái là cái gì nhiều quá cũng không tốt ý.
Còn cái phần 'đầy - tràn' ý nói cái nhũ danh của hai đứa, đầy quá thì sẽ tràn, mà tràn là không tốt, nhất là đối với trẻ con.
Note: tên gốc của chương này là Vô cốt chi nhân - Người không có xương.
Mọi người~ 2/9 vui vẻ. Mị ráng ngoi lên để up 1c tặng mọi người đây~ mãi yêuuu nhá <3~