: Xảy ra dị tượng.
Tằng Thiên Hàm cố sức nắm lấy Mục Dung mấy lần, nhưng.lần nào cũng xuyên qua người cô.
"Cô phải tin tôi, tôi thực sự không tìm ra người tôi có thể tin tưởng nữa, tất cả những người tôi biết đều có dính dáng với Tang Đồng, bọn họ sẽ không tin tôi, sẽ bán tôi cho cô ấy!!"
Mục Dung lùi lại một bước, dáng vẻ của Tằng Thiên Hàm không giống diễn kịch, cô tỉnh táo phân tích một lần rồi mở miệng: "không thể là Tang Đồng."
"Cô..."
"Chẳng lẽ cậu quên rồi? Hai chúng ta chính mắt nhìn thấy cô ấy lên máy bay mà, vết thương của cô ấy là tôi xử.lý, cô ấy phải dưỡng thương ở bệnh viện hơn cả tháng mới có thể về nhà, cô ấy sao có thể đi giết người được? Lúc nào cậu nhìn thấy cô ấy sát hại thôn dân??"
"Ngày thứ hai khi các cô rời đi, là lúc ban đêm hoặc là lúc nửa đêm, tôi đang ngủ trong nhà gỗ thì nghe thấy tiếng sấm rền vang, âm thanh rất gần!! Tôi chạy tới thì thấy mây đen đang bay tới Nguyệt Hương thôn, tôi chạy theo đám mây đó thì thấy Tang Đồng đang đứng trên cọc đón gió, là cô ấy làm, cô ấy điều khiển Cửu Thiên Huyền Lôi đánh chết toàn bộ người trong thôn!!"
Mục Dung giật mình, nhớ tới lần Tang Đồng giương cung bạt kiếm với Hách Giải Phóng, cô ấy từng nói sẽ dùng Cửu Thiên Huyền Lôi đánh chết Hách Giải Phóng, Hách Giải Phóng kiêng kỵ đến mức phải lôi vô thường thuẫn ra dùng.
Dù là như thế nhưng Mục Dung vẫn lắc đầu: "Tuy tôi quen biết Tang Đồng không lâu, nhưng cũng coi như hiểu rõ cô ấy, nếu cậu nói cô ấy dùng Cửu Thiên Huyền Lôi đối phó với yêu ma thì tôi tin, cô ấy là truyền nhân của Đạo gia chắc chắn không có khả năng làm chuyện lấy mạng người, hơn nữa cô ấy tổn thương rất nặng..."
Tằng Thiên Hàm sa sút tinh thần ngồi phịch xuống máy tập thể dục, lẩm bẩm nói: "Tôi biết sẽ như thế này mà.."
"Chuyện Nguyệt Hương thôn nếu không phải cậu làm thì tại sao cậu lại bỏ trốn, hay cậu cùng tôi quay về giải thích rõ ràng mọi chuyện được không?"
Tằng Thiên Hàm lắc đầu: "Địa vị của Tang Đồng ở trong cục cao hơn tôi, tôi thấy cô ấy làm chuyện ác thì cô ấy cũng có một trăm cách chơi chết tôi, trở về chỉ có con đường chết, tôi mà chết thì những gì sư phụ truyền lại cho tôi cũng mất, tôi không thể có lỗi với sư phụ được."
"Chuyện này có rất điểm đáng ngờ, cậu cho tôi chút thời gian để tôi quay về suy nghĩ thật kĩ, ba ngày sau chúng ta gặp mặt ở đây."
Tằng Thiên Hàm ngơ ngác nhìn Mục Dung: "Cô không báo người bắt tôi sao?"
"Tôi tin những gì tôi nhìn và cảm thấy, hơn nữa tôi không phải người trong cục, không có trách nhiệm phải bắt cậu."
"Cám ơn "
"Tôi đi trước, cậu bảo trọng."
"Chờ chút!"
"Làm sao?"
"Có thể giúp tôi một việc không?"
"Cậu nói đi."
"Ngày mai cô lại đến một chuyến, đến cây cầu nhỏ cách trường tiểu học Nhất Nhất hai trăm mét tìm tôi, lấy nhục thân đến, tôi ở đó chờ cô, cô có mang người đến bắt tôi, tôi cũng sẽ không chạy không trách."
"Được."
Dù đã đồng ý với Tang Du sẽ về sớm, nhưng bởi vì Tằng Thiên Hàm đột nhiên xuất hiện nên đến tờ mờ sáng Mục Dung mới bay về nhà.
Cô đứng bên giường nhìn Tang Du đang ngủ, trong đầu lại hiện lên Tang Đồng và Tằng Thiên Hàm.
Cho tới bây giờ, ấn tượng Tang Đồng dành cho Mục Dung đều không phải dạng rất tốt, cô ấy kiên cường cố chấp, bên trong lại bảo thủ ngoan cố làm việc không chừa đường lui, thủ đoạn dùng với dị loạn còn đặc biệt tàn nhẫn.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện ở sông Diệp Lâu, Tang Đồng vì muốn ngăn cản Lý Hàn Sở tiếp tục hại người mà súyt nữa mất mạng.
Nhờ Tô Tứ Phương khuyên can và ảnh hưởng tích cực, cô nhìn thấy Tang Đồng đang dần dần thay đổi, ví như: chuyện bọn nhỏ chết oan ở trung tâm thương mại mới khai trương, lại đến Dương Khả Nhi, thái độ của Tang Đồng dần dà cũng biết tròn biết méo.
Tận sâu trong lòng Mục Dung không tin Tang Đồng sẽ giết người, nhưng biểu hiện của Tằng Thiên Hàm lại không giống nói dối, hắn không cần thiết phải chấp nhận nguy hiểm bị bắt giữ tìm gặp cô chỉ để nói dối.
Bản thân cô không phải người trong cục, coi như chịu nói giúp hắn thì cũng không có hiệu quả gì, sỡ dĩ Tằng Thiên Hàm làm vậy, chỉ có duy nhất một lý do: Hắn không muốn sự thật cứ vậy biến mất.
A Miêu xuất hiện sau lưng Mục Dung, thấy cô ngẩn ngơ đứng trước giường, nhẹ giọng hỏi: "Mục Dung đại nhân, sao vậy?"
"Không có gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Nói xong trở lại nhục thân, nhắm mắt nhưng cả đêm lại không ngủ nổi.
Lúc Tang Du tỉnh lại sờ bên cạnh trống không, cơn buồn ngủ giảm đi hơn nửa, chân trần xuống đất nhìn thấy Mục Dung đang làm đồ ăn sáng.
Tang Du nhìn bóng lưng của Mục Dung cười cười, quay về phòng mang dép, đi đến sau lưng Mục Dung vòng tay ôm lấy eo cô: "Buổi sáng tốt lành~"
Hơn một tháng yêu đương, Mục Dung đã có thể chấp nhận loại thân mật kiểu này.
"Ừm, bữa sáng xong rồi, chị có nấu trứng gà lòng đào cho em."
"Sao không ngủ nhiều thêm chút? Chúng ta qua đối diện ăn sáng cũng được mà~"
Động tác trên tay Mục Dung khựng lại, vờ như không có gì nói: "Hôm nay sẵn dậy sớm nên chị làm luôn, em đi qua nói với chị em không cần làm phần cho bọn mình."
"Không gọi hai người ấy tới ăn luôn hả?"
Mục Dung còn chưa biết nên trả lời thế nào thì A Miêu đã nhảy vào, hét lên: "Không muốn không muốn, chị cậu vẫn chưa chấp nhận Yên Yên đâu, còn có tiểu hạt sen kia mỗi lần nhìn thấy bọn tớ đều như ngửi thấy cái gì dơ bẩn á, đừng cho bọn họ qua!"
"Được được, vậy để tớ đi qua đó."
Tang Du đi rồi, Mục Dung mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ăn sáng Mục Dung có chút lơ đãng, Tang Du kêu mấy lần cô mới lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"
"Nghĩ gì mà xuất thần vậy nè?"
"Không, không có gì, Tang Du."
"Dạ?"
"Có thể cho chị muốn Yên Yên một ngày không, chị muốn ra ngoài với cô ấy một chút."
"Em đương nhiên không có vấn đề rồi, chị cứ hỏi Yên Yên là được à."
Tang Du nghiêng người lên trước, trêu chọc nói: "Chẳng lẽ chị nhìn Yên Yên đọc ký ức của người khác hả?"
Tay Mục Dung khẽ run, cái chén đựng nước nóng trên tay cô khẽ trượt, chén nước này mà đổ lên người thì chắc chắn bỏng.
"Cẩn thận!!"
Tang Du theo bản năng đưa tay bắt lấy cái chén, 'xoảng' một tiếng, cái chén rớt xuống đất.
Trong nhà im lặng như tờ, Mục Dung và A Miêu kinh ngạc nhìn Tang Du, Tang Du cũng bị chính mình làm cho ngây dại.
Rơi xuống đất chỉ còn cái chén không, nước nóng trong chén nghi ngút khói trôi nổi giữa không trứng, trước cái nhìn của ba người, đảo quanh ngón tay của Tang Du.
"Đây là...Á!!!"
Tang Du thả lỏng tinh thần, vòng nước lượn lờ lập tức tản ra, rơi xuống tay của nàng.
Mục Dung kéo Tang Du đi đến bồn nước, lấy nước lạnh xã xuống ngón tay nóng đỏ.
Tang Du mặc kệ đầu ngón tay bỏng rát, thì thầm nói: "Mục Dung, lúc nãy chị có thấy không?"
"Ừm, xã nước xong chị đi mua thuốc trị bỏng cho em."
"Không cần gấp mà, nước cũng không nóng lắm, em...vừa nãy sao vậy?"
A Miêu bu lại, hưng phấn nói: " Tang Du! Sao lúc nãy cậu làm được vậy vậy!? Nước cứ vòng quanh ngón tay cậu á, không lẽ cậu thức tỉnh năng lực đặc biệt sao ta? Làm lại lần nữa đi!"
"Tớ cũng không biết, lúc đó tớ sốt ruột sợ Mục Dung bị bỏng thôi. Hay chúng ta qua hỏi chị Đồng Đồng xem đang xảy ra chuyện gì ha?"
"Không được!"
Tang Du kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Nói không chừng đây chỉ là...trùng hợp, không cần kinh động đến chị em "
Tang Du nhìn thấy vẻ khác thường của Mục Dung, Mục Dung không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ chăm chăm vào ngón tay đang xã nước lạnh, nàng âm thầm thở dài: "Được, nghe theo chị."
Mục Dung tắt vòi nước, lấy khăn lau tay cho Tang Du: "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn chị~"
Mục Dung cúi đầu, nắm tay Tang Du, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Tang Du nắm chặt tay Mục Dung, dịu dàng hỏi: "Có phải chị em nói cái gì với chị không? Chị ấy biết quan hệ của tụi mình??"
Mục Dung lắc đầu: "Chuyện có chút phức tạp, em cho chị chút thời gian được không?"
"Được."
Tang Du và Tang Đồng đi tới cửa hàng, còn Mục Dung thì đi cùng La Như Yên.
Dưới cầu nhỏ chất một đống đường ống bằng xi măng, Tằng Thiên Hàm trốn bên trong đó.
Hắn ngồi khoanh chân, ôm balo màu đen trong lòng, chiều cao ông xi măng không đủ nên làm hắn phải cúi đầu khá thấp, nhìn qua có chút khó chịu.
Tằng Thiên Hàm nhìn thấy Mục Dung chỉ dẫn theo một nữ quỷ đến, vẻ mặt liền vui mừng, phủi phủi bụi bặm bên trong đường ống: "Vào đây!"
Mục Dung nhìn đường ống bẩn thỉu: "Tôi có thể đứng ngoài nói chuyện không?"
Tằng Thiên Hàm vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào! Đừng để người khác nhìn thấy!"
Mục Dung đành phải nhịn khó chịu trong lòng, chui vào trong: "Cậu cần tôi giúp chuyện gì?"
Tằng Thiên Hàm siết chặt balo trong lòng, nhét nó vào người Mục Dung: "giữ giúp tôi."
"Là?"
"Trống da và Đả Thần Tiên."
"Đây không phải pháp bảo trấn thủ của cậu sao? Sao lại giao cho tôi?"
Tằng Thiên Hàm cười đắng chát: "Tôi cũng tiếc lắm khi đưa nó cho cô, cô giúp tôi giữ nó đi, tôi chuẩn bị trốn vào rừng sâu núi thẳm rồi, chờ mọi chuyện qua đi sẽ tìm cô lấy lại."
"Cô phải giấu hai thứ này thật kỹ, đừng để Tang Đồng hay Tang Du thấy được, được rồi Tang Du thấy cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể để Tang Đồng biết tôi và cô có qua lại, không thì cô sẽ gặp nguy hiểm đó, kim đao, thần trống và Đả Thần Tiên là bảo vật quốc gia phải tìm suốt mấy chục năm, từ tay sư phụ của tôi truyền lại, tôi không thể để bọn nó biến mất được, nếu như tôi chết cô phải gọi cho người này ngay, đem đồ vật giao cho hắn, kêu hắn đem pháp khí về cho quốc gia."
Tằng Thiên Hàm móc ra tờ giấy nhăn nhúm đưa cho Mục Dung: "Nếu tôi gặp chuyện thì phiền cô đến Trường Bạch Sơn một chuyến, lấy hai cái bảo vật này mời Hồ tam thái gia hiện thân gặp mặt, lấy kim đao trở về."
"Tằng Thiên Hàm."
"Sao?"
"Cậu dám chắc cậu sẽ không nói dối chứ?"
"Chuyện tới nước này, cô tin hay không cũng không quan trọng nữa, tôi chỉ không muốn sự thật cứ vậy biến mất thôi."
"Dám thử một lần không?"
"Thử gì?"
"Tôi có dẫn Yên Yên đến, bản thể của cô ấy là cổ hoạ ngàn năm, có thể đọc ký ức của người khác. Để cho tôi tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh hôm đó, chứng minh cậu vô tội..."
"Cô sẽ giúp tôi?"
"Năng lực tôi có hạn, cùng lắm chỉ có thể giúp cậu lộ phí chạy trốn, như vậy được không?"
Tinh thần Tằng Thiên Hàm tỉnh táo hẳn: "Nếu như Tang Đồng thật sự là hung thủ, cô có đồng ý cùng tôi đến cục vạch trần cô ấy không?"
~~~~
Các đồng bọn nghĩ saooooo, Tằng Thiên Hàm thấy gì? Đoán đúng mị bonus ngay và luôn:))~