: Cái chết nhà Tiên.
Thời điểm nguy hiểm, sức lực của Tang Đồng bộc phát mạnh đến kinh người, cô nắm lấy Miêu bà bà quay một vòng làm đám mèo hoang đang muốn công kích cô nhao nhao chạy loạn.
'rắc' một tiếng, Miêu bà bà bay ra ngoài ngã ầm trên mặt đất, Tang Đồng rút kiếm Ngũ Đế ra, trên tay của cô vẫn còn treo cánh tay khô quắc. Đoạn cánh tay bị đứt lìa của Miêu bà bà không rỉ một giọt máu nào.
Lúc này Tang Đồng mới nhớ tới: Lúc đâm vào tim của Miêu bà bà cũng không thấy máu tươi tràn ra.
Cô cười tự giễu, mồ hôi đầy người chật vật điều khiển cánh tay bị trật khớp, bẻ gãy từng cái từng cái ngón tay của Miêu bà bà, mỗi cái cử động đều làm cô đau đến thấu trời xanh: "Cũng có ngày ta đây nhìn lầm, giao đấu với cái xác rách già nua một trận kịch liệt đến vậy, để yêu ma ngươi chê cười rồi."
Tang Đồng cầm kiếm Ngũ Đế trong tay nên đám mèo hoang không dám tùy tiện tiến lên, hai cái xác cháy đen nằm trên mặt đất là minh chứng tốt nhất.
Con mèo trắng ngồi trên nóc nhà liếm liếm móng vuốt, miệng nói tiếng người: "Làm sao ta lại ở trong thân xác già nua đó được chứ?"
Khôi bà bà không có con cái, đã chết rất nhiều năm, thi thể ở trong nhà không ai phát hiện. Trùng hợp lúc đó có một con mèo già đi ngang, nó điều khiển thi thể, lấy cái xác không hồn tồn tại giữa dương gian.
Lặn lội đến tận đây, Miêu bà bà ở ẩn không ra ngoài nữa, trong sân lúc nào cũng có rất nhiều mèo hoang.
Thôn dân Nguyệt Hương thôn nghĩ. Miêu bà bà tuổi già cô độc, đem tình cảm gửi vào lũ mèo nhưng lại không biết người bọn họ thay phiên chăm sóc nhiều năm nay chỉ là một cái xác rỗng.
Con mèo trắng không biết dùng cách gì, trong vòng mấy chục năm luyện thành tinh còn có thể nói tiếng người, điều khiển thi thể Miêu bà bà, khống chế tín ngưỡng của các thôn dân.
"Có phải Soả Cường trong thôn đã chết lâu rồi?"
"Thằng ngốc đó thiếu mất một hồn ba phách, đã định đời đời ngu dại rồi, có thể giúp ta tu luyện thành tiên cũng là phúc phần của nó, các ngươi giết con trai ta, nợ máu phải trả máu!"
Tang Đồng đặt một vòng bùa màu tím xuống đất, sau đó mệt mỏi ngồi xuống. Một con mèo hoang không biết điều lén lút tập kích phía sau, bị lôi điện đánh thành tro bụi.
Quần áo Tang Đồng bị máu nhuộm đỏ, cánh tay bị trật đau thấu trời đất, cô nhìn đồng hồ trên tay, còn một tiếng năm mươi phút nữa.
Cô không thèm nhìn đám mèo hoang đang bao vây mình, lấy thuốc châm lửa, nhàn nhạt hút mấy hơi
Mồ hôi từ chóp mũi chảy xuống cắm, cô yên lặng hút thuốc giống như đám mèo hoang xung quanh không hề tồn tại.
Hút xong điếu thuốc, Tang Đồng vuốt ve kiếm Ngũ Đế rồi cất đi, mở balo lấy ra kim đao của Tằng Thiên Hàm.
Kiếm Ngũ Đế tuy là thần khí trảm yêu trừ ma nhưng lại không thể nhiễm quá nhiều máu động vật, nếu không kiếm sẽ bị dần dần bị ô uế rồi mất sạch pháp lực.
Còn thanh kim đao này thì khác, máu động vật càng dính nhiều, linh lực càng mạnh.
Tang Đồng chậm rãi đứng lên, lấy kim đao cứa vào tay mình một cái, kim đao dính máu tươi của cô không ít, cô lấy máu tươi dính trên thân đao chấm vào giữa mi tâm.
Giơ kim đao lên cao, Tang Đồng thì thầm chú ngữ, 'phù' một tiếng, thân thể mệt nhoài uể oải lập tức tràn đầy sức lực, miêu yêu nhìn thấy lập tức chạy trốn.
Cửu Thiên Huyền Nữ là nữ chiến thần mạnh nhất Đạo gia, Tang Đồng thuộc Thuần âm chi thể, mời nam thần không tiện lắm.
Những con mèo hoang trung thành không chịu rời đi, như đội cảm tử quân điên cuồng lao về phía Tang Đồng, muốn câu giờ cho miêu yêu chạy trốn.
Tang Đồng không nói gì, vung kim đao trong tay, bước chân uyển chuyển như nhảy múa, mấy chục con mèo hoang lao vào mà đến một sợi tóc của Tang Đồng cũng không động vào được.
Tiếng kêu thảm thiết của đám mèo hoang vang lên không dứt, một đao thấy máu, đồ sát bốn phương, chỉ trong giây lát đã giết sạch đám mèo hoang trong sân.
Tương truyền: Đạo gia có rất nhiều tiền bối vào lúc phi thăng tâm vẫn hướng về thiên hạ bá tánh, bọn họ sẽ để Kim Thân ở lại dương gian, ví như đệ tử bản môn gặp nạn hoặc dương gian xảy ra hạo kiếp thì Kim Thân sẽ hiện thân thay mặt xử trí.
Cung thỉnh Kim Thân trợ chiến là loại tâm pháp bảo mệnh cấp cao nhất của Đạo gia.
Có thể mời ai đến, có thể kiên trì bao lâu, thì phải nhìn điều kiện của bản thân.
Đạo pháp ôn hoà không hại thân thể như Mã gia, chỉ là khí lực hao tổn rất kinh khủng.
Quá trình thỉnh thần, ý thức bản thân sẽ tiến vào trạng thái ngủ say, Kim Thân sẽ ở trong nhục thân của đệ tử, trợ giúp đệ tử hoàn thành tâm nguyện trong lòng, đương nhiên những việc làm trái đạo hay thương thiên hại lý thì không được.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi say ngủ của Tang Đồng là giết miêu yêu, vì vậy sau khi giết sạch đám mèo hoang trong sân, Kim Thân Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn chưa rời đi, mà là nhẹ nhún chân, đuổi theo hướng Miêu yêu chạy trốn.
...
Mục Dung đi vào miếu nhỏ giam giữ Lưu nhị tỷ, bất ngờ phát hiện ngôi miếu nhỏ này gọi là:Nguyệt Hương Từ.
Cửa ra vào đặt cái tượng rùa cao chừng hai mét, văn tự trên tượng đã bị thời gian ăn mòn. Bên trong miếu thờ phụng tượng Nguyệt Hương, một người phụ nữ mặt mũi hiền lành, nhưng thứ Mục Dung nhìn thấy lại là oán khí ngút trời.
Ngôi miếu này bị hạ cấm chú, trận pháp hiện lên sáu hình thoi, chắc là do lão cố cục trưởng kia xuất thủ. Trung tâm của trận pháp là cái tượng rùa kia, khó trách hồn phách của Lưu nhị tỷ không thoát ra được.
Mục Dung lâm vào tình thế khó: Nếu sơ ý hủy mất trận pháp, chắc chắn sẽ kinh động đến Nguyệt Hương, nhưng tay không trở về thì cô không cam lòng.
Suy nghĩ thật lâu, cô vẫn muốn thử một lần, Mục Dung triệu hồi ra bút lông ở trước cấm chú vẽ thêm một pháp tường, hơi hơi cải biến trận pháp một chút, bố trí lại điểm đầu của trận pháp là từ tấm bảng tên miếu đi vào trong, kiểm tra rà soát mấy lần không thấy chỗ nào sai sót mới cất bút lông lấy ra toả hồn liên, cô nhớ đến tên của Lưu nhị tỷ, đi tới gần tượng rùa.
Toả hồn liên chui vào lòng đất, Mục Dung cảm giác xiềng xích buộc chặt thứ gì đó, cô hít sâu một hơi mắt không chớp nhìn tượng Nguyệt Hương trong miếu nhỏ, chậm rãi kéo dây xích.
Cô gái gầy như que củi quần áo tả tơi được kéo ra, thật may trận pháp không bị phá hỏng!
Mục Dung thả lỏng một hơi, thấy Lưu nhị tỷ hai mắt nhắm nghiền không có phản ứng gì liền lấy bùa dán lên đỉnh đầu Lưu nhị tỷ, nắm toả hồn liên rời khỏi miếu nhỏ.
Đột nhiên!!
Đầu đông Nguyệt Hương thôn ánh lửa ngút trời, Mục Dung hoả tốc bay đến nơi phát lửa.
...
Tang Đồng tỉnh lại ngồi bật dậy, cơn đau làm cô nhỏ giọng la một tiếng.
Cô không lo kiểm tra vết thương mà lật đật nhìn đồng hồ trên cổ tay: Cứu viện còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến.
Cô ấn pháp quyết, kích hoạt 'hoả phù' đã dán trước đó. Nhiều hộ gia đình trong Nguyệt Hương cùng lúc bốc cháy, bị thôn dân thúc giục nhiều lần, La Như Yên sắp hết cách cầm chân thấy cháy liền kêu lớn: "Cháy rồi, mau đi xem nhà ai cháy, nhanh dập lửa đi!"
Thôn dân như ong vỡ tổ tản đi khắp nơi, chỉ còn lại số ít thôn dân nhà ở cách xa nơi cháy ở lại.
"Mấy người đứng đó làm gì? Sao không đi phụ dập lửa??"
"Tụi tui giúp ngài trông giữ tai tinh, mắc công nó lại làm loạn!"
"Nhanh đi dập lửa đi, tôi ở đây giữ nó là được rồi."
"Nhưng mà thôn trưởng..."
"Đi nhanh!!"
Đợi thôn dân đi hết, thôn trưởng vứt đuốc xuống đất, Tằng Thiên Hàm dùng sức giãy dụa, La Như Yên vòng qua sau lưng mở trói cho Tằng Thiên Hàm: "Thời gian không còn nhiều, ta dẫn ngươi đi đường tắt!"
Máy bay trực thăng đúng hẹn bay tới, nhưng Mục Dung Tang Đồng Tằng Thiên Hàm không thấy bóng đâu.
Tang Du nhờ người kéo nhục thân của Mục Dung lên máy bay trước, còn mình thì cứ nắm lấy thang dây không chịu leo lên.
Phi công hối mấy lần, Tang Du cần xin mấy lần, đối phương nói chỉ có thể đợi thêm hai phút.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy hai người chạy vào sân, Tằng Thiên Hàm và thôn trưởng.
"Anh Hàm, mau lên máy bay."
"Cô lên trước đi!"
"Ừ."
Tằng Thiên Hàm đạp lên thang dây, xong lại nhảy xuống.
La Như Yên hỏi: "Sao nữa?"
"Ta để pháp bảo ở nhà Lưu Bảo Điền rồi, không thể đi được!
"Ngươi đi đến đó sẽ mất mạng!"
"Các người đi trước đi, những thứ đó là sư phụ truyền lại cho ta, là quốc gia dùng mấy chục năm tìm về, không thể để nó ở trên tay ta thất truyền!"
Máy bay trực thăng bay đi, để lại một cái rương trang bị cho Tằng Thiên Hàm, bên trong có hai băng đạn, một khẩu súng đặc chế, một áo phòng hộ và một mặt nạ phòng độc.
Khẩu súng đặc chế là súng bắn thuốc mê, sau khi bắn ra thuốc mê sẽ hoà vào không khí, những người hít vào trong vòng ba mươi giây sẽ rơi vào tình trạng bất động, có thể kéo dài mấy tiếng.
Mục Dung bay tới chỗ phát hoả, thấy chỉ là mấy cái nhà bốc cháy, còn chỗ cọc đón gió thì trống trơn liền ấn pháp quyết, xác định vị trí của Tang Đồng.
Cô đã dán truy hồn phù lên lưng Tang Đồng, mặc kệ Tang Đồng dù sống hay chết cô vẫn tìm ra được.
...
Tang Đồng nhìn quanh một vòng, thấy thi thể của miêu yêu bị kim đao xuyên qua ghim vào thân cây. Cô nghỉ ngơi hồi lâu, tập tễnh đi lại gỡ kim đao ra, xác nhận miêu yêu đã chết liền vịn thân cây thở mấy hơi, lúc này mới nhận ra: Bản thân đang ở Xà sơn bên ngoài Nguyệt Hương thôn.
Cửu Thiên Huyền Nữ truy Miêu yêu đến tận nơi này, xem như là cô trong hoạ có phúc. Bởi vì có Kim Thân hộ thể nên máu tạm thời ngừng chảy lại tuông ra, sắc mặt Tang Đồng trắng bệch như tờ giấy, trước mắt tối sầm mơ hồ, cô nhìn thấy nhà gỗ trên đỉnh núi, muốn vào bên trong nghỉ ngơi một chút.
Một giây sau, lại ngã xuống đất.
Mục Dung nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, thấy máy bay bay khỏi thôn liền cấp tốc đi tìm Tang Đồng. Cô ở Xà sơn tìm thấy Tang Đồng, bên ngoài nhà gỗ trên đỉnh núi.
Tang Đồng nằm trong vũng máu hơi thở mong manh, cách chỗ cô ấy nằm không xa là một con chuột bự màu xám đã chết.
Cô nhận ra con chuột này, chính là Khôi Tam bà bà!!!!
Trên người Khôi Tam bà bà bị vũ khí xuyên qua, ghim thân thể của bà xuống đất, chỉ còn cái chuôi đao là đưa ra ngoài, Mục Dung nhận ra chuôi đao này, chính là kim đao của Tằng Thiên Hàm!
~~~~~
Haiz