: Lưu gia thế nào.
Tang Đồng giống như có mắt sau gáy, bỗng nhiên quay đầu, Tang Du bị doạ vội vàng im lặng, trốn đến sau lưng Mục Dung, chỉ lộ ra nửa người và đôi mắt.
Mục Dung khẽ cười: Biểu hiện của Tang Du khác nào không đánh tự khai, với khoảng cách này làm sao Tang Đồng nghe được gì, chỉ là hành động của Tang Du đã cho người ta đáp án mất rồi
Tang Đồng trừng mắt nhìn Mục Dung, người sau một mặt vô tội.
Tang Đồng cao ngạo ngẩng đầu, cả người thẳng tấp kiêu ngạo bước chân, kiên nhẫn hỏi đường.
Đám người gặp người thứ ba, thứ tư, thứ năm trong thôn, nhưng đều là người có trí tuệ không ổn..
Cả đám tụ lại một chỗ, Tang Đồng tức giận nói: "Trúng tà hay gì mà gặp toàn thứ gì đâu, thôn dân đều là..."
Cô đưa tay chỉ chỉ huyệt thái dương, lúc này là thời điểm quan trọng, phải hết sức cẩn thận, nếu cô nói sai dù chỉ một chữ thì sẽ lại mất hết pháp lực, không khéo kéo cả đám gặp hoạ mất, nhân vật huyền thoại như lão cố cục trưởng còn đích thân viết tay cảnh báo mà.
Tang Du nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Hay là do... Người kia nguyền rủa?"
Mục Dung tỉnh táo phân tích: "Tôi thấy dùng khoa học giải thích dễ hơn, lịch sự về cái thôn này mọi người cũng biết, tuy có quy định người cùng tộc không cưới nhau, nhưng cách này cũng không phải an toàn tuyệt đối, thôn dân ở đây hẳn là vô tình cưới trúng họ hàng gần, nên mới sinh ra những người này."
Tằng Thiên Hàm cười lạnh: "Quả báo chưa tới lại nghĩ không có, người đang làm trời đang nhìn, là bọn họ tự ăn ác quả!"
Tang Du hỏi thăm La Như Yên vị trí nhà của Lưu Hồng Đức, nhấc tay chỉ: "Hay chúng ta qua bên kia thử đi."
Tang Đồng dẫn đầu đi theo hướng Tang Du chỉ. Đi đến nhà Lưu Hồng Đức, cửa lớn đóng chặt, chó ngao ngoài sân sủa um sùm.
Rốt cuộc cũng có một người đàn bà nhìn qua bình thường đang vác giỏ trúc đi ngang, giật mình nhìn đám người bọn họ, cảnh giác hỏi: "Mấy người từ đâu tới?"
Tang Đồng lấy ra lý do đã chuẩn bị trước: "Chúng tôi là đồng nghiệp của Lưu Hồng Đức, mấy ngày trước hắn được thăng chức làm chủ quản nên kêu bọn tôi đến thăm hỏi nhị lão, cho hỏi nơi này là nhà của Lưu Hồng Đức đúng không?"
Người đàn bà cười, vẻ mặt tự mãn: "Mấy người là đồng nghiệp của thằng Tam à? Ôi ôi, mộ tổ nhà họ Lưu bốc khói xanh rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thông minh đó, là sinh viên duy nhất của thôn chúng tôi, cơ mà, chủ quản là gì?"
"Chính là cấp trên, hắn là cấp trên của bọn tôi."
"Chậc chậc, ra là làm lãnh đạo sao? Anh chị Lưu đang ở ngoài ruộng, mấy ngày nay đang vào mùa thu hoạch nên mọi người trong thôn đều ra đồng hết rồi, tôi mới đi đưa cơm về, mấy người chờ chút tôi đi báo tin cho."
"Cám ơn."
Hơn mười phút sau, người đàn bà báo tin chạy về cùng với cặp vợ chồng rám nắng, dáng vóc của Lưu Bảo Điền không cao nhưng nhìn rất có lực, bộ dạng nhà nông không lẫn đâu được, áo vắt trên vai lộ ra chút cơ bắp cường tráng.
Tang Du âm thầm ai oán: đúng là người tốt mệnh khổ, người xấu sống ngàn năm mà, bán con gái lớn hại chết con gái nhỏ, vậy mà vẫn sống khoẻ sống mạnh đến giờ.
Mục Dung nhéo nhéo tay Tang Du, người sau chỉ còn nước nhịn xuống hừ lạnh. Lưu Bảo Điền sải bước đi tới trước mặt mọi người, khoanh tay ưỡn ngực khí thế hùng hồn ánh mắt dò xét: "Mấy người là lính của con trai tôi à?"
Tang Đồng nặn ra nụ cười cầu hoà: "Chào ông Lưu"
"Tốt, vào nhà đi "
Người phụ nữ báo tin đứng phía sau nhìn Lưu Bảo Điền ra vẻ uy phong một mặt hâm mộ, chậm chạp rời khỏi đi thông báo khắp xóm làng.
Vợ chồng Lưu Bảo Điền ngồi xếp bằng trên ghế, một chút lễ đãi khách cũng không có, tư thế y như đang đợi bọn họ 'triều bái' hai vợ chồng.
Dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng ai cũng không thoải mái, gia đình như vậy nuôi con, khó trách nuôi ra loại vong ơn bội nghĩa, ham tài hại người!
Tang Đồng lấy ra phong bì đã chuẩn bị trước đưa cho Lưu Bảo Điền: "Ông Lưu đây là con trai ông kêu chúng tôi đến đưa cho ông."
Lưu Bảo Điền mở phong bì, hít sâu một hơi: ai nha, dày dữ, còn gấp mấy lần sinh lễ đứa lớn!
Tang Đồng nộ khí chưa bớt nên không nhận trợ giúp của La Như Yên, cũng không nghe bất kỳ chủ đề nào liên quan đến La Như Yên, cô dựa theo tiêu chuẩn của mình bỏ tiền vào phong bì, thật tình cô cũng không biết thằng Lưu Hồng Đức kia chả phải con hiếu thảo gì cho cam, mỗi lần lễ tết về nghỉ chỉ mang theo chút chè cháo đồ hộp về nhà, là loại đóng hộp tiện lợi với chút đỉnh tiền.
Tang Du có chút bận tâm, khẩn trương nhìn Lưu Bảo Điền, nhưng lão khốn ấy lại đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn các cô, dùng dụng điệu hãm hết sức hãm nói: "Sao lại là tiền? Các người có lén lút bòn rút không? Nếu có thì nhanh đưa ra, nếu không tôi gọi điện cho con trai hỏi."
Yết hầu Tang Đồng cứng lại, giận sôi gan sôi ruột nhưng lại không thể chửi ra miệng. Mục Dung và Tang Du liếc mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Tằng Thiên Hàm thái độ ra mặt, quay lưng đi: "Tôi ra ngoài hút thuốc."
"Ông Lưu, ông cứ gọi hỏi đi, nhưng trước tôi có chuyện quan trọng muốn nói, liên quan đến con trai của ông."
Lưu Bảo Điền khoát tay áo: "Tôi không nói chuyện nhà với phụ nữ, kêu thằng nhóc ngoài kia vào đây nói chuyện với tôi."
Tang Đồng cười lạnh: "Nếu là chuyện liên quan đến sống chết của con ông thì sao?"
"Cô nói cái gì??!" Lưu Bảo Điền nổi khí, đây là huyết mạch Lưu gia, là tâm can bảo bối của hắn!
Mẹ Lưu Hồng Đức đứng dậy kéo tay Tang Đồng: "Cô gái, ngồi xuống đây, con trai bọn tôi bị làm sao?"
Tang Đồng né tránh: "Không cần, tôi có bệnh ưa sạch sẽ"
Vợ chồng Lưu gia giật mình, không hiểu 'bệnh ưa sạch sẽ' là gì, truy vấn hỏi: "Con trai tôi thế nào?"
"Con trai ông bị oan hồn ám thân, nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy chị ba của hắn, ông thấy người vừa ra ngoài không? Hắn là đại sư con trai ông mời tới, hắn nhờ tôi chuyển lời đến hai vị, mọi việc cứ để đại sư giải quyết."
"Cái này..."
Vợ chồng Lưu gia liếc nhìn nhau, phải công nhận hai vợ chồng này đúng là người thông minh, Lưu Bảo Điền cho vợ hắn một cái liếc mắt, người sau hiểu ý ha hả cười: "Đi cả ngày có đói bụng không? Con rể nhà tôi vừa mang chút thịt heo tới hay là ở lại cùng ăn cơm chiều đi, chuyện lớn như vậy cơm nước xong hẳn nói tiếp.",
Lưu Bảo Điền đánh giá Tang Đồng, thấy vẻ mặt của cô lạnh nhạt, lại đưa mắt nhìn Mục Dung, vẻ mặt lại càng hàn băng, hơn nữa ánh mắt của Mục Dung làm hắn khó chịu, liền chuyển tầm mắt qua Tang Du.
Mục Dung bước lên một bước, đứng chắn trước người Tang Du, trong mắt người khác Tang Du là có vẻ ngoan ngoãn hiền lành nhất, Tang Du cũng biết nên xoay người, để lại bóng lưng cho Lưu Bảo Điền nhìn.
Nếu là ở bên ngoài, hành động như vậy sẽ làm người ta hoài nghi, nhưng trong mắt của Lưu Bảo Điền lại thấy Tang Du là người có gia giáo tốt nhất: Đàn bà phụ nữ sao có thể cùng đàn ông mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm?
Tang Đồng và Mục Dung đều là dạng phụ nữ không đàng hoàng ở trong lòng Lưu Bảo Điền, đặc biệt là Tang Đồng, rất có khả năng trộm tiền nhà hắn!
Lưu Bảo Điền thấy Tang Du duyên dáng, lại là cấp dưới của con trai mình, gia giáo cũng tốt liền nhếch môi cười cười: "Nha đầu, đến đây một chút."
"Ai? Tôi?"
"Không phải cô, nha đầu phía sau cô."
"A..." Tang Du không thích cũng đi tới, Mục Dung nhíu nhíu mày, không cản.
Lưu Bảo Điền ra vẻ hoà nhã cười: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi bốn."
"Trình độ thế nào?"
"???.. tốt nghiệp rồi."
Lưu Bảo Điền không tin: "Sinh viên?"
"...đúng vậy."
"Học trường Đại học tốt không?"
"À, tạm được, tôi cảm thấy rất tốt."
"Còn trai tôi học đại học công thương XX, chuyên ngành kỹ thuật."
"À."
Mục Dung nắm tay Tang Du: "Chúng ta ra ngoài đi, trong nhà này không khí không tốt."
"Ừm~"
Sắc mặt Lưu Bảo Điền khó coi, âm thầm quyết định kêu con mình sa thải người không lễ phép này.
Nửa tiếng sau, mẹ của Lưu Hồng Đức đem miếng thịt heo lớn cỡ lòng bàn tay về, nói nhỏ mấy câu với Lưu Bảo Điền.
Khoé miệng Tang Đồng nhẹ cong: Cục xử lý sự kiện đặc biệt muốn khống chế một người, dễ như trở lòng bàn tay.
Trong cục có thể làm cho người ta gọi thế nào cũng không gọi được, cũng có thể làm cho người ta nghe được những tin trong cục đã chuẩn bị trước.
Cơm nước làm xong, không ai muốn ăn.
Mục Dung có bệnh ưa sạch sẽ nên khỏi cần nói tới, Tang Du chán ghét người nhà họ Lưu, càng không có khả năng ăn đồ ăn nhà bọn họ
Tang Đồng ăn cục tức thôi đã đủ no rồi, tính tình Tằng Thiên Hàm ngay thẳng, sẽ không một mình đối mặt với nhà họ Lưu, tránh làm hỏng kế hoạch của Tang Đồng.
Đám người mượn phòng của Lưu nhị tỷ hồi còn sống tự ăn đồ ăn mình mang tới. Vợ chồng Lưu gia cảm thấy như vậy càng tốt, đỡ tốn đồ ăn.
Sau bữa ăn, Lưu Bảo Điền gọi Tằng Thiên Hàm tới nói chuyện một chút. Lưu Bảo Điền đồng ý cho Tằng Thiên Hàm xem xét tình hình của Lưu nhị tỷ, nhưng trước đó hắn muốn dẫn Tằng Thiên Hàm đi gặp một người, đại ý là sợ Lưu Hồng Đức tuổi nhỏ không rành sự đời, bị người ta lừa gạt, muốn nhìn coi Tằng Thiên Hàm nông sâu ra sao.
Tằng Thiên Hàm trở về phòng, một cước đạp ghế: "Từ hồi sinh ra đến giờ chưa từng gặp người hãm phanh phách đến cỡ này! Đúng là rừng thiên nước độc sinh ra loại âm binh chướng khí, cả cái nhà thối như cứt chó, nếu không phải có nhiệm vụ thì bố đây cả đời cũng đéo tới cái nơi rẻ rách này!"
Tang Đồng hít sâu, cảm khái nói: "Có một số thời điểm tôi rất ngưỡng mộ Xuất Mã đệ tử các cậu, nhanh nhanh, thay tôi chửi thêm mấy câu đi."
Cả phòng phá lên cười, tâm tình bị đè nén cả ngày cuối cùng cũng nhẹ nhỏm hơn chút.
La Như Yên nói với Tang Du: "Tiểu Du, ngày mai phải cẩn thận một chút, Nguyệt Hương thôn có một bà lão sống lâu năm, bởi vì thích nuôi mèo nên ai cũng kêu bà ta là Miêu bà bà, mấy đứa nhỏ thì kêu bà ấy là Miêu lão Tổ, ở cái nhà lớn nhất đầu thôn Đông, tất cả tang lễ hay sự kiên linh dị nào ở Nguyệt Hương thôn đều phải qua tay bà ấy, không thể đánh giá thấp bà ta, năm đó chính là bà ta trấn áp linh hồn của Lưu nhị tỷ xuống dưới chân tượng rùa, dựa vào ký ức của Lưu Hồng Đức, Miêu bà bà là cao nhân ẩn cư không ra ngoài, rất có bản lĩnh."
~~~~
Lưu gia như thế nào?
Lư gia như cái lòn hãm vỗ cánh phành phạch. Edit mà sôi ruột sôi gan.