: Kiếp số.
Tang Đồng thấy ánh mắt né tránh của Lưu Hồng Đức, ngáp dài một cái: "Hơn mười hai giờ rồi, cậu quay về suy nghĩ cho kỹ đi, người bị thương cần nghỉ ngơi, nhà cậu cũng bố trí xong rồi vô cùng an toàn."
"Một mình tôi?"
"Có người sẽ về cùng cậu."
Tang Đồng nhìn nhìn Mục Dung, người sau gật đầu.
Tang Du thấy vẻ mặt không chịu của Lưu Hồng Đức, chủ động nói: "Lưu tiên sinh, để tôi đưa ngài về."
"Vậy cám ơn ngài!"
Đoàn người chia làm hai đường, Mục Dung, A Miêu Tang Du một đội, Tang Đồng thì đi cùng Tô Tứ Phương.
Ngồi lên xe taxi, Tang Đồng kêu bác tài chạy đến bệnh viện, mệt mỏi dựa vào ghế xoa xoa mi tâm.
"Đồng sư tỷ, em không sao, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi."
"Mấy người vốn đã ngốc rồi, lỡ bị đánh đến ngu thêm thì sao tôi giao trả người cho sư phụ mấy người được, dù sao tiền thuốc cũng có người trả đâu phải tôi."
Tô Tứ Phương quay đầu, nhìn nửa gương mặt của Tang Đồng, không phản bác nữa. Tang Đồng cũng quay lại nhìn Tô Tứ Phương một cái xong cũng quay đầu lại.
Chụp CT não xong, bác sĩ kiểm tra cơ bản cho Tô Tứ Phương thêm một lần, kết quả ngày mai đến lấy.
Bác sĩ dặn dò Tang Đồng: Nếu như bệnh nhân bị choáng đầu hoa mắt thì thoa thuốc trước, hai bốn giờ sau vẫn không giảm sưng thì chườm nước nóng.
Tang Đồng hỏi đi hỏi lại ba lần, tổn thương này có ảnh hưởng đến trí thông minh của Tô Tứ Phương hay không, bác sĩ cũng nói đi nói lại ba lần rằng tổn thương này sẽ không nghiêm trọng đến mức vậy, nhưng ánh mắt của bác sĩ khi nhìn Tô Tứ Phương lại khác.
Trước khi hai cô rời đi, bác sĩ bổ sung thêm: "Tôi cũng không dám hứa chắc là có ảnh hưởng hay không, phải nhìn kết quả kiểm tra mới chắc."
Tang Đồng mỉm cười, nụ cười tươi nhất trong suốt cả ngày.
Tô Tứ Phương cũng cười, nụ cười dịu dàng, như hàm chứa bất đắc dĩ và cưng chiều bên trong.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Tứ Phương ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông đầy sao, nhẹ giọng nói: "Hôm nay nhiều sao quá, Đồng sư tỷ, chúng ta đi bộ về đi "
Tang Đồng cũng ngẩng đầu nhìn, cảm khái nói: "Ừm nhỉ, từ sau khi đến Đông Bắc tôi cũng chưa từng nhìn thấy nhiều sao như vậy, thành thị đầy tính chất công nghiệp chỉ để trưng cho đẹp, che khuất hết cả bầu trời. Hồi còn ở trong cục, ban đêm nằm trên nóc nhà có thể nhìn thấy rất rất nhiều sao."
"Tây Tạng cũng có rất nhiều sao, cũng rất rất đẹp. Sao Đồng sư tỷ lại không thích?"
"Không quen khí hậu, dí ứng cao nguyên!"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhớ lại những chuyện đã trải qua, ăn ý mở rộng bước chân cùng hướng về phía trước.
"Chuyện Lưu Hồng Đức mấy người thấy thế nào?"
Tô Tứ Phương cúi đầu xuống, nhìn đường lát đá dưới chân: "Em không nhìn được gì cả."
"Không phải mấy người có thể nhìn thấy chuyện cũ sao?"
Tô Tứ Phương chậm rãi dừng bước, vẻ mặt không vui không buồn, bình thản nói: "Pháp nhãn đã mất, chỉ còn lại âm dương nhãn thôi."
Tang Đồng giật mình: "Sao vậy?"
"Vạn vật trên đời đều có duyên, gặp được nhất định sẽ có lý do, vạn sự cứ tùy duyên thôi."
"Mấy người đừng có lèm bèm với tôi về mấy chuyện này, sư phụ tôi nói mấy người có pháp nhãn Tiên Thiên, thời cơ đến nhất định sẽ tự khai nhãn, làm sao lại đánh mất? Xảy ra chuyện gì?"
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, trầm ngâm nửa ngày: "Nếu Đồng sư tỷ nhất định phải hỏi cho rõ thì có lẽ sẽ là 'chuyện trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo'."
Nàng đã từng không đếm xỉa đến thì tự nhiên sẽ có thể nhìn thấu rõ ràng, nhưng từ lần trước: Cô từ một 'người biết chuyện' nhúng tay vào nhân quả giữa Tang Đồng và Mục Dung, thì đã là bước một chân vào hồng trần, thành người trong cuộc.
Nhưng trong lòng Tang Đồng lại có suy nghĩ khác.
Sư phụ cô đã từng nói, Tô Tứ Phương trời sinh thuộc về Phật môn, chính vì vậy Mật tông mới phá lệ thu nhận nàng làm quan môn đệ tử.
Tô Tứ Phương tuổi nhỏ đã mở pháp nhãn càng chứng minh lời nói này.
Nhục thân thành Thánh, cái này là truyền thuyết không thể có thật, nhưng từ khi quen biết Tô Tứ Phương, Tang Đồng cảm thấy chuyện này cũng không quá mức truyền thuyết.
Nêú như trong các cô có người có thể trở thành Thánh, thì ngoài Tô Tứ Phương không thể là ai khác nữa.
Tô Tứ Phương bình thường không nói nhiều, đối với những chuyện quan trọng đều là kiểu tâm sáng như gương, vào thời điểm mấu chốt đều trở thành nhân vật đảm nhiệm trách nhiệm ngăn những cơn sóng dữ.
Tang Đồng tuy không muốn thừa nhận nhưng chỉ cần ở bên cạnh Tô Tứ Phương, dù người kia luôn luôn nói một chữ, Tang Đồng cũng sẽ cảm thấy tâm thật an nhiên
Chuyến đi Đông Bắc này, Tang Đồng vốn không muốn đi.
Dựa theo lệ cũ, hai nơi Đông Bắc Tây Nam, hoặc là bình an vô sự, hoặc là chuyện vô cùng vô cùng lớn.
Chuyến đi Tây Nam trước, nhiều người đi như vậy, cuối cùng chỉ có hai người còn sống quay về, sư tỷ của cô không lâu sau đó cũng mất.
Đi vào Đông Bắc hơn một năm, trong cục lại không có chỉ thị gì, lần nào hỏi cũng trả lời: Ẩn núp chờ thời.
Tang Đồng biết, những ngày ngắn ngủi an nhiên nhất định sẽ chứa đựng phong ba bão táp, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
Cô không nắm chắc mới mời Tô Tứ Phương đến đây, nhưng Tô Tứ Phương lại đánh mất pháp nhãn, đây có phải là kiếp số của nàng ấy?
Nếu đã biết rõ kiếp số, cô vẫn muốn kéo Tô Tứ Phương cùng xuống nước sao?
Tang Đồng dừng bước, hít sâu một hơi: "Tô Tứ Phương..."
"Em không đi."
Tang Đồng ngây người, ngơ ngác nhìn người đang gần trong gang tấc, hoài nghi coi lỗ tai cô có vấn đề hay không.
Ngữ khí chém đinh chặt sắt như vậy, xung đột rất lớn với tính cách nguội lạnh của người này.
"Từ nhỏ sư phụ đã dạy, làm chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi, bỏ dở nửa chừng sẽ bị phạt.". truyện kiếm hiệp hay
Tang Đồng nhíu nhíu mày, nâng tay ấn lên tim rồi bỏ xuống.
Nơi đó vừa truyền đến cảm giác nhói nhói, tim bị đau, cô không thích cảm giác này xíu nào.
"Có phải tôi quên cái gì rồi không?"
Tô Tứ Phương mỉm cười: "Không ai có thể nhớ hết mọi chuyện đã từng xảy ra trong đời, quên đi cũng là chuyện bình thường."
Bởi vì Tang Đồng muốn triệt để quên đi những tháng năm trong cổ hoạ, nên ngay cả việc bản thân thi triển Tam Thanh Phong cũng 'xoá bỏ' nốt.
Cô quên, quên sạch, khôi phục cuộc sống trước đây, nhưng có một người, luôn luôn thay cô nhớ kỹ.
...
Ở bên đây, Mục Dung, A Miêu và Tang Du đưa Lưu Hồng Đức về nhà an toàn, trước khi rời khỏi, Tang Du đột nhiên rùn mình một cái, đưa tay trước người Lưu Hồng Đức:."Lưu công..tiên sinh, tạm biệt."
Lưu Hồng Đức khiêm tốn cười cười, duỗi tay nắm lấy tay Tang Du, Tang Du đột ngột tăng lực tay, kéo dài tận năm giây mới buông ra.
"Tang tiểu thư?"
Tang Du nở nụ cười xinh đẹp: " Tạm biệt."
Ba người cùng nhau quay về Hân Hân gia viên, ở trước lầu bốn vẫy tay tạm biệt, mạnh ai về nhà nấy.
Mục Dung trở về nhục thân, rửa mặt xong xuôi, vừa nằm xuống thì cửa bị gõ.
Tang Du mặc áo ngủ, nước mắt nhạt nhoà đứng trước cửa.
Mục Dung nhìn thấy giật mình, quên cả tránh ra để Tang Du vào nhà, ân cần hỏi: "Sao vậy?"
Tang Du nhào vào lòng Mục Dung, ôm lấy eo Mục Dung khóc nấc nở.
Tay chân Mục Dung luống cuống, A Miêu bay đến hỏi: "Sao vậy Tang Du, ai làm cậu không vui hả? Đừng khóc mà, nói cho tớ biết, tớ đi đánh nó cho cậu!"
Tang Du chôn mặt trong lòng Mục Dung lắc đầu, nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng lại
Mục Dung muốn an ủi lại không biết nên nói gì, chỉ có thể vòng tay ôm lấy Tang Du, khẽ vuốt lưng nàng.
Tang Du khóc hơn mười phút làm áo ngủ Mục Dung ướt cả mảng mới sụt sùi rời khỏi cái ôm của Mục Dung
Mục Dung thấy đôi mắt đỏ bừng của Tang Du, nắm tay dẫn nàng đi đến phòng của mình, để nàng ngồi xuống rồi đi lấy khăn lạnh đưa cho nàng: "Lau một chút đi, nếu không sáng mai mắt sẽ sưng."
"Ừm."
"Có phải La Như Yên nhìn thấy quá khứ của Lưu Hồng Đức không?"
Mục Dung không bỏ qua cái bắt tay hơn năm giây kia, lúc đầu cô còn tưởng là chủ ý của Tang Du, bây giờ xem ra là La Như Yên tự mình hành động.
Mục Dung nhẹ giọng nói: "Nếu cô muốn có thể nói với tôi, chúng ta cùng chia sẻ, nếu không muốn nhắc tới thì để La Như Yên nói với tôi cũng được."
Tang Du lắc đầu: "Chỗ này gần nhà tôi, Yên Yên không dám hiện thân đâu, cậu ấy nhìn thấy quá khứ của Lưu Hồng Đức, về nhà liền cho tôi thấy, tôi xem xong rất khó chịu, nhưng không thể nói với chị Đồng Đồng nên đi tìm cô."
"Đừng khóc, La Như Yên thấy gì? Cô kể tôi nghe một chút đi."
A Miêu chen vào hỏi: "Chờ xíu, La Như Yên là ai? Rất quen à nghen."
Mục Dung giải thích: "Là hoạ hồn lần trước ta đã kể với ngươi, được Tang Du lén lút cứu lại, hiện tại đang ở trong thân thể của Tang Du, Tang Đồng không biết chuyện này, bọn ta đều đồng ý giữ bí mật cho La Như Yên, bây giờ ngươi cũng biết rồi, đừng nói ra ngoài."
A Miêu xoa xoa tay: "Yên tâm đi Mục Dung đại nhân, ta tuyệt đối không bán đứng Tang Du, hoạ hồn đâu? Nhanh giới thiệu cho ta với."
Tang Du hít hà cái mũi, áy náy nói: "Hôm khác sẽ giới thiệu cho cậu nha, Yên Yên là siêu cấp bí mật, không thể để cho chị Đồng Đồng biết được."
"Yên tâm đi mà."
Tang Du hít sâu một hơi, kể lại quá khứ của Lưu Hồng Đức...
Như Lưu Hồng Đức đã nói, hắn được sinh ra ở nông thôn vắng vẻ, cái thôn đó bế tắc lạc hậu, thôn dân nhanh nhẹn dũng mãnh nhưng lại vô cùng nghèo khổ.
Quan niệm hương hoả của cha mẹ Lưu Hồng Đức rất sâu, cho rằng con gái là thứ bù của, trong nhà nghèo nát ra sao, dù là có bao nhiêu miệng ăn thì cũng phải sinh được con trai.
Lưu Hồng Đức có hai người chị gái, Lưu đại tỷ là trưởng nữ coi như cũng đỡ, chỉ là không biết đọc chữ, nhưng làm trâu làm ngựa, xuống rẫy làm việc, chăm heo, nấu cơm chẻ củi thì không thiếu phần nào.
Mấy năm sau đứa bé thứ hai chào đời, vẫn là con gái, đãi ngộ của nhị tỷ càng thêm bi thảm.
Qua thêm ba năm, Lưu gia cuối cùng cũng có con trai.
Năm Lưu Hồng Đức tám tuổi, chị hai hắn vừa tròn mười bảy, vì muốn đưa Lưu Hồng Đức đến trường tiểu học tốt nhất thị trấn, lại còn phải mua thêm mấy bộ quần áo mới, nên cha mẹ Lưu Hồng Đức 'gả' chị hai mười bảy tuổi cho một gã cục xúc hơn bốn mươi tuổi.
Cái thằng cục súc này thói quen xấu nào cũng có, hút thuốc uống rượu đánh bài, tính tình ruồi đục, ưu điểm duy nhất là 'giàu'.
Trong nhà hắn có cái trại nuôi heo, bản thân cũng là kẻ mổ heo, một con heo lớn kéo vào thành phố bán được không ít tiền, thằng cục súc hay uống rượu lại còn thích đánh người, vợ đầu của hắn bởi vì bị hắn uống rượu vô ý 'ngộ thương' dẫn đến tử vong, nhưng thằng cục súc có tiền nên đút lót lên trên thành phố, chuyện này được ím xuống.
~~~
Đã cáu thằng Đức chưa? Còn ở chương sau nhoé.