Edit: Seward
"Chị,chị không cần kinh ngạc vậy đâu." Lâm Mộc Viễn nhu thuận cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật ra em cũng là yêu tinh."
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Lâm Mộc Viễn xuất hiện hai cái tai hồ ly nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi cậu đã thu lại đôi tai.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm nói: "Hóa ra em cũng là yêu tinh.Vừa rồi em làm chị sợ chết khiếp, còn tưởng thân phận của mình bị con người phát hiện. Nhưng mà nói lại thì hồ ly ở trường này không mấy phổ biến."
"Trong trường có rất nhiều yêu tinh sao?" Lâm Mộc Viễn nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, bởi vì là trường học hỗn tạp giữa người và yêu tinh, cho nên trong trường có không ít học sinh là yêu tinh nhưng khi ở trường em phải giấu tai và đuôi đi không được để người khác nhìn thấy."
Cô là hoa yêu,cô dấn thân vào nghề này rồi mở 1 cửa tiệm bán hoa nhỏ ven đường. Thỉnh thoảng một hoặc hai chiếc lá xuất hiện trên đầu điều này cũng dễ giải thích nhưng hồ ly thì khác,cậu không thể lừa người khác nói đó là đồ chơi làm bằng nhung.
"Cảm ơn chị đã nhắc nhở." Lâm Mộc Viễn lễ phép cảm ơn cô gái.
"Chị tên là Diệp Thanh,Diệp là lá cây;Thanh của làn nước trong vắt ,chị là chủ tiệm hoa và là 1 gốc cây hoa liên kiều, tiệm hoa này chị mở được nhiều năm rồi." Cô gái chủ động vươn tay về phía Lâm Mộc Viễn, cười nói: " Tiểu hồ ly rất vui được gặp em.”
*Từ " yè " ban đầu dùng để chỉ các loại lá của cây, như lá cây, lá tre, v.v. Sau này, nó được mở rộng để chỉ những thứ chẳng hạn thành ngữ "Nhất Diệp Thiên Chu" v.v.
Còn từ “qīng” , nghĩa gốc của từ “qīng” dùng để chỉ làn nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, sau này nó còn ám chỉ sự tinh khiết và trong suốt của những thứ khác như chỉ sự minh bạch trong lời nói và suy nghĩ, cùng với môi trường yên tĩnh sạch sẽ, thời đại an khang và hòa bình, sự liêm chính và công lý của các quan chức.
Lâm Mộc Viễn cũng rất vui khi gặp được đồng loại là yêu tinh:"Em tên là Lâm Mộc Viễn,em mới chuyển trường đến đây vào một tuần trước."
Diệp Thanh hỏi cậu: “Em học lớp mấy rồi?”
"Lớp mười một ."
"Chị có một người em họ cũng học lớp 11 ở trường này, khi nào có cơ hội chị sẽ giới thiệu em ấy với em."
“Vâng.”Cậu cũng muốn gặp thêm nhiều bạn bè yêu tinh nữa.
Lâm Mộc Viễn cuối cùng đã chọn một chậu hoa thuỷ tiên. Có một nụ trắng giữa những chiếc lá xanh mềm mại.Chắc không bao lâu nữa nó sẽ nở hoa.
Diệp Thanh rất thích Lâm Mộc Viễn, trước khi cậu rời đi, cô đã tặng cậu một ít linh quả có thể tăng cường yêu lực.
"Một ngày nhiều nhất em chỉ có thể ăn một linh quả, nếu ăn quá nhiều linh lực của em có thể sẽ mất khống chế."Diệp Thanh căn dặn cậu.
Lâm Mộc Viễn mỉm cười và cảm ơn, "Cảm ơn chị Thanh."
Lúc cậu cười lên nhìn rất đẹp,hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thanh bị vẻ mặt đáng yêu của cậu làm cho bất ngờ không kịp đề phòng. Ahhh,cô thật muốn nhéo vào khuôn mặt trắng nõn nà của tiểu hồ ly.
Lâm Mộc Viễn ôm hoa thủy tiên hài lòng rời đi,mấy ngày nay cậu phát hiện thế giới loài người kỳ thật không tệ, các bạn cùng lớp và giáo viên đều chiếu cố cậu.Hôm nay còn đụng phải chị gái hoa yêu cũng tốt nữa.
Thế giới loài người tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Sau khi ngâm nga một bài hát, về đến nhà Lâm Mộc Viễn tình cờ gặp được Tần Thiên Mạch vừa từ trường trở về.
Lâm Mộc Viễn ngậm cây kẹo mút trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ chào hỏi hắn: “Tôi về rồi.”
Khoảng cách hai người gần đến mức Tần Thiên Mạch có thể ngửi thấy mùi kẹo ô mai đường nhàn nhạt trên người cậu.
Không biết Lâm gia nuôi dạy con như thế nào, rõ ràng Lâm Mộc Viễn đã 17 tuổi nhưng cậy vẫn hành động như một đứa trẻ, thích ăn các loại đồ ăn vặt, trong phòng của cậu chất đống một hộp rương lớn đồ ăn vặt đều là Lâm Mộc Phong gửi đến cho cậu.
Tần Thiên Mạch nhìn chằm chằm cậu mấy giây, cuối cùng ánh mắt rơi vào hoa thuỷ tiên trong ngực cậu.
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Thiên Mạch, Lâm Mộc Viễn lấy cây kẹo mút trong miệng ra hỏi: “Tôi có thể trồng hoa trong phòng không?”
“Tuỳ cậu.”
Tần Thiên Mạch lấy chìa khóa mở cửa.
Trở lại phòng, Lâm Mộc Viễn đặt hoa thuỷ tiên lên bệ cửa sổ, lẩm bẩm: "Chậu này hơi nhỏ, khi nào có thời gian anh sẽ đổi cái chậu lớn hơn cho em."
Tớ không biết mấy ní gọi hoa như nào nhưng tớ hay xưng là chị còn hoa là em nên tớ mang luôn vô đây luôn.Tại tớ cũng không biết xưng sao cho hợp nữa🥲
Hoa thủy tiên như nghe hiểu được lời cậu nói, chiếc lá nhẹ nhàng theo gió chạm vào tay cậu.
Lâm Mộc Viễn tiện tay nhéo nhéo chiếc lá của nó. Với chậu hoa thủy tiên này, căn phòng lạnh lẽo cuối cùng cũng có chút sức sống.
Sau khi giải quyết xong hoa thủy tiên, Lâm Mộc Viễn lấy sách ra, bắt đầu làm bài tập ,nửa giờ sau Tần Thiên Mạch gõ cửa rồi mở cửa phòng cậu ra.
"Ông ta nói ngày mai muốn mời cậu đi ăn cơm." Tần Thiên Mạch vẻ mặt không vui nói.
Lâm Mộc Viễn bối rối, "ông ta" là ai?
“Tôi đã hẹn với lớp trưởng ngày mai đến thăm người già ở viện phúc lợi.”
Tần Thiên Mạch nói vào điện thoại: "Ông có nghe thấy không? Ngày mai cậu ta không rảnh."
Lúc này Lâm Mộc Viễn mới phát hiện điện thoại di động của Tần Thiên Mạch đang mở loa ngoài, giọng nói của ba Tần từ trong điện thoại di động vang lên: "Không sao đâu, Tiểu Viễn. Về sau cuối tuần không có việc gì nhớ qua nhà chú chơi."
"Vâng, chú Tần." Lâm Mộc Viễn ngoan ngoãn đồng ý.
Ba Tần nói tiếp: "Thiên Mạch tính tình không tốt, Tiểu Viễn, con sống với nó, nó có bắt nạt con không?"
Lâm Mộc Viễn nhìn về phía Tần Thiên Mạch,ánh mắt hắn như con dao găm nhìn cậu ,1 lời cảnh cáo rõ ràng nếu dám tố cáo thì cậu chết chắc!
"Không có,cậu ấy chăm sóc cháu rất tốt." Lâm Mộc Viễn che giấu lương tâm của mình rồi nói.
Ba Tần như có điều muốn nói thêm nhưng Tần Thiên Mạch trực tiếp ngắt lời ông: "Được rồi, nếu ông không có việc gì thì cúp máy đi."
Cúp điện thoại sau, Lâm Mộc Viễn nhìn hắn lại có chút do dự không dám nói.
"Muốn nói gì thì nói đi."
Được rồi, đây là chính cậu cho tôi nói.
"Tôi nghĩ vừa rồi cậu đối xử với trưởng bối như vậy có chút không lịch sự." Lâm Mộc Viễn khéo léo nhắc nhở.
Tần Thiên Mạch mặt không cảm xúc liếc nhìn cậu: "Cậu lo việc của mình đi đừng có xen vào chuyện của người khác."
Lâm Mộc Viễn: "...”