-Dương Cẩm Vân đấu với Dương Mỹ Liên các ngươi chuẩn bị đi- Tuyền ma ma tuyên bố trận thi đấu giữa cô và Dương Mỹ Liên.
Dương Cẩm Vân lặng im, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
*Trong phòng thay đồ*
Dương Mỹ Liên nhìn cô, không nói gì. Dương Mỹ Liên vẫn chưa biết sự có mặt của cô trong tối ngày hôm qua. Cô thay đồ xong, quay qua đi đến chỗ Dương Mỹ Liên, khẽ hành lễ
-Mong tỷ tỷ có thể nương tay!
Dù gì thì cô cũng được lợi trong cuộc thi đấu này. Không thể phủ nhận rằng là nhờ công của Dương Mỹ Liên, phải cảm tạ cô nàng một chút. Dương Mỹ Liên quay người bỏ đi, không nói với cô lấy một câu.
Dương Cẩm Vân cùng Dương Mỹ Liên bước ra ngoài trong sự mong chờ của khán giả.
-Chẳng lẽ hai người này đấu với nhau thật ư?
-Nghe nói chủ ý đấu là của Dương Mỹ Liên.
-Sao có thể chứ! Một người là đích nữ, người kia là con nuôi được sủng ái nhất trong phủ thừa tướng đó!
Tất cả xôn xao bình luận về cuộc tranh tài này.
-Vòng đầu tiên, ta ra đề. Chúng ta thi Cầm bản "Khúc tương tư"-Dương Mỹ Liên khẽ khàng tuyên bố dề thi.
-Không phải chứ! Đó là bản phổ rất khó đánh. Cô ta chắc chắn chứ.
-Không thể khinh thường tỷ muội nhà này. Họ là những người tài sắ vẹn toàn đó.
Dương Cẩm Vân trầm ngâm nhìn Dương Mỹ Liên: "Chẳng lẽ Dương Mỹ Liên đổi ý rồi. Đến ngay cả tên bản nhạc này ta nghe qua thôi cũng đã lạ hoắc lạ hơ rồi chứ đừng có nói đến chơi nhạc. Trước tiên phải ứng phó trước đã."
Hai người cùng nhận cây đàn từ Tổng quản.
-Liên tỷ có thể đánh trước không?- Dương Cẩm Vân khẽ ra hiệu mời.
Dương Mỹ Liên nhắm hai đôi mắt lại, bàn tay khẽ khàng di chuyển linh hoạt trên cây đàn. Đột nhiên đôi tay của Dương Cẩm Vân không tự chủ được cũng lướt nhẹ nhàng trên cây đàn." Chuyện gì vậy? Mình không tự chủ được bàn tay này."
Hình tượng hai con người ngồi trên bậc cao đẹp say lòng người. Một người mang nét đẹp sắc sảo, mê muội lòng người. Một người mang vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh khiết, mang lại cho ta cảm giác ấm áp, thanh tĩnh khi ở bên. Khúc tương tư là bản phổ kể về một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết nhưng lại phải xa cách nhau, ôm khúc tương tư trong lòng, đêm không thể ngủ, ngày đêm nhớ về nhau.
Dương Cẩm Vân say sưa đàn:" Nếu như đoán không sai thì đây có lẽ là bản nhạc mà nguyên chủ hay chơi. Dương Mỹ Liên cố ý đề ra bài này, giúp mình."
Đang chơi, đột nhiên dây đan của Dương Mỹ Liên bị đứt ra, hợp âm đột nhiên bị đứt quãng không khỏi khiến người xem cảm thấy bàng hoàng.
Khuôn mặt Dương Mỹ Liên vãn rất điềm tĩnh:
-Vòng này coi như ta thua.
-Như vậy có phải là không công bằng không?
-Đàn tự nhiên bị đứt, nhỡ đâu bị hãm hại thì sao?
-Trật tự! Vòng này Dương Mỹ Liên nhận thua, Dương Cẩm Vân thắng.-Tuyền am âm ổn định lại, tuyên bố.
Không biết đứt dây đàn là do cô nàng chủ ý hay là sự cố nữa.
-Vòng hai ta ra đề. Thi đấu kiếm.
Mặc dù Cầm_Kì_Thi_Họa có thể nói Dương Mỹ Liên đều thành thạo nhưng tất nhiên một chút võ công cô nàng cũng biết. Dù sao thì thừa tướng cũng là một quan võ trong triều\, tất nhiên ông cũng sẽ dạy cho Dương Mỹ Liên một chút ít.
Dương Mỹ Liên khá kinh ngạc về đề tài mà Dương Cẩm Vân đề ra.
-Được.
Dương Cẩm Vân thắt tay áo lại, rút ra hai thanh kiếm được chuẩn bị sẵn. Tất cả đều tránh khỏi chỗ hai cô nàng đấu kiếm.
Dương Mỹ Liên chủ động tấn công, Dương Cẩm Vân khẽ né mũi kiếm, tay còn lại đưa kiếm vòng qua chân Dương Mỹ Liên. Dương Mỹ Liên khẽ khàng nhảy lên mũi kiếm của cô. "Không tệ!" chính là câu cảm thán mà cô dành cho Dương Mỹ Liên.
Dương Mỹ Liên xoay mũi kiếm đang bị cô dùng tay kẹp chặt kia đam tới. Người ngoài trận đấu này nhìn có vẻ trận đấu này vô cùng căng thẳng, tưởng như là một sống một còn. Còn đối với hai cô nàng đơn giản đây chỉ là múa vài đường kiếm thôi.
Mũi kiếm của Dương Mỹ Liên xoẹt qua tay áo của cô một đường, Dương Cẩm Vân hất kiếm, né hướng kiếm của Dương Mỹ Liên.
-Được rồi, đến đây thôi.
Dương Cẩm Vân không nhường nữa, cô nàng lộn nhào một vòng trên không, quay lại, chĩa mũi kiếm vào cổ của Dương Mỹ Liên. Dương Mỹ Liên hạ kiếm trong con mắt kinh ngạc của mọi người. Không phải nói con gái của thừa tướng đều vô cùng dịu dàng thục nữ sao? Quả là sự thật mất lòng.
-Vòng này Dương Cẩm Vân tiếp tục thắng. Trực tiếp nhập cung.
Lẽ ra là có ba vòng nhưng cả hai vòng cô đều thắng nên vòng thứ ba có hay không đều dư thừa.
Dương Mỹ Liên quay người rời đi.
-Đa tạ Liên tỷ đã nhường.
Có hơi thiệt thòi cho Dương Mỹ Liên chút. Tuy nói là vòng này Dương Cẩm Vân cô thắng nhưng người đề xướng thi đấu với cô là nàng, người tha cuộc lại là nàng, có chút mất mặt, ủy khuất cho nàng. "Ta cũng không muốn một đứa trẻ như tỷ phải ở cái này lòng người thâm sau này. Mong hoàng thượng sẽ ban hôn tỷ cho một người có thể lo cho tỷ mãi về sau".
-Thắng rồi! Cẩm Vân tỷ giỏi quá! -Trương Tư Hạ lao đến ôm cổ cô reo lên.
-Thật không ngờ tỷ biết đánh bản phổ "Khúc tương tư" lại còn biết đấu kiếm nữa. Sau này tỷ phải dạy muội đó.-Trương Tư Hạ tiếp tục hích hích vai cô khẽ cười.
Dương Cẩm Vân quên mất sự có mặt của vị tiểu tổ tông này. Sau này cô sẽ " được" làm phiền dài dài rồi. Dương Cẩm Vân khẽ thở dài.
Trong vòng năm ngày năm đêm cuối cùng thì cuộc thi này cũng phải đến hồi kết.
Số lượng tú nữ tham gia tuyển tú cũng phải đến mười ngàn người mà số người được chọn để nhập cung chỉ chưa tới hai nghìn. Không khác gì các cuộc thi hoa hậu là mấy nhưng đây chưa phải chung kết. Nhập cung rồi có sống sót để tranh đấu được ngôi vị quán quân hay không thì còn phải xem xem đã. Vị trí quán quân ở đây chính là sự sủng ái của hoàng đế.
Tuyền ma ma sau mười ngày chủ trì cuộc tuyển tú này có vẻ cũng hơi mệt rồi. Bà ổn định lại trật tự các cung nữ. Cô lẳng lặng đứng cuối hàng cùng Trương Tư Hạ. Tuyền ma ma nhắc nhở:
-Bây giờ các ngươi chính thức là phi tần của hoàng thượng. Trong cung có vô vàn quy tắc, các ngươi đều phải nắm rõ. Từ ngày mai sau khi được sắc phong, các ngươi phải thuộc tất cả cung quy đó. Nếu dám phạm phải nhẹ thì bị phạt trượng, nặng có thể bị chém. Đã là cung tần của hoàng thượng thì các ngươi hãy nên giữ đúng chức trách của bản thân, giúp đỡ nhau, không đấu đá, chém giết chốn hậu cung, gây phiền toái cho hoàng thượng. Lão nô chỉ nói đến đây thôi. Các vị cung chủ tự phải lo cho bản thân.
Nói xong mà lặng lẽ rời khỏi.
-Nghe nói khi còn là thái tử, hoàng thượng nhất quyết không nạp phi, cũng không nạp thiếp. Đây là cuộc tuyển tú đầu tiên nên ngôi vị hoàng hậu vẫn còn để trống.
-Đây chính là cơ hội tốt để ta có thể lấy lòng hoàng thượng.
Muôn vàn những mơ tưởng xuất hiện trong đầu các cung nữ
-Đừng hòng mơ tưởng hão huyền, ngôi vị hoàng hậu chắc chắn thuộc về ta.
Một giọng nói vang lên phát ra từ chỗ của Uyển Doanh.
-Cô ta là ai vậy. Kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, không sợ bị ném đá sao?
-Cô ta là con gái của bộ thượng thư đó.
-Không nên đụng vào. An phận đi.
Uyển Doanh hếch mặt lên, giọng đầy hách dịch:
-Lũ nhãi nhép các ngươi đừng mộng tưởng nữa. Từ nay trong cung, ai theo ta thì sống, chống ta thì chết.
Tất cả đều mang vẻ sợ hãi có, khinh bỉ, ghen ghét có. Riêng chỉ có một người là không.
Trương Tư Hạ không nhịn được, tiến đến chỗ của Uyển Doanh:
-Ồ vị này đây là muốn chính thức thách đấu với tất cả người trong cung sao. Không sợ bị ngược cho cắm đầu xuống đất à.
Uyển Doanh thấy Trương Tư Hạ to gan như thế bèn khá là thích thú:
-Vậy ngươi nói xem ngôi vị hoàng hậu này sẽ thuộc về ngươi sao.
-Ồ, ngươi hiểu lầm rồi, ta chẳng có chút hứng thú nào với cái ngôi vị đó cả. Nhưng kể cả vậy cũng chư đến lượt cô ngồi lên đâu. Bớt nói nhảm, kiêu căng, hách dịch đi.-Trương Tư Hạ chẳng hề thua kém mà so đo với cô ả.
-Rốt cục cha ngươi là ai mà ngay cả nhìn thấy ta ngươi cũng cũng chẳng hề sợ hãi như vậy.- Uyển Doanh chau mày, nhìn dáng người nhỏ của Trương Tư Hạ. Mới nhỏ tuổi mà đã như vậy ắt phải có người chống lưng rồi.
-Cha ta? Ngươi cũng xứng biết đến sao? Nói đến phần kiêu ngạo, Trương Tư Hạ mà đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Kể cả đối với Uyển Doanh cũng vậy.
Uyển Doanh tức nghẹn họng quát lên:
-Con tiện nhân không biết điều!
Nói xong, Uyển Doanh tiến tới chỗ của Trươg Tư Hạ toan tát nàng một cái thì bị Dương Cẩm Vân, bắt lấy vặn tay ả ra phía sau. Dương Cẩm Vân hành động nhanh lẹ ngay cả đến Uyển Doanh và Trương Tư Hạ phải kinh ngạc.
-Phiền Uyển đại tiểu thư cẩn thận hành động, lời nói.
Uyển Doanh bị cô vặn tay ra phía sau đau đớn kêu lên, nhìn cô:
-Hừ! thì ra là con nuôi của thừa tướng. Cậy sủng ái mà bắt nạt ta sao!
Uyển Doanh lập tức bị ăn ngay một cái tát như trời giáng từ Trương Tư Hạ:
-Nếu ngươi còn xúc phạm tỷ ấy, ta cũng không ngại vặn răng ngươi đâu. Nhớ cho kỹ ta tên Trương Tư Hạ. Con gái của đương kim quốc sư. Ngươi dám đụng vào người của ta hay còn mang cái dáng vẻ kiêu ngạo này nữa thì không chỉ ngươi mà cả gia tộc của ngươi ta sẽ thiêu cháy tất thảy.
Dương Cẩm Vân bất ngờ trước lời nói, hành đọng của Trương Tư Hạ." Quả là một cô nhóc đanh đá, kêu căng mà cũng bá đạo."
Dương Cẩm Vân buông tay Uyển Doanh ra. Cái tát vừa nãy cũng đủ để cảnh cáo Uyển Doanh rồi.
Trương Tư Hạ tức giận, lườm ả. Uyển Doanh sợ tím mặt lại, vội vàng quỳ xuống:
-Trương tiểu thư, là ta có mắt như mù, không nhìn ra. Mong cô có thể bỏ qua cho ta.
Trương Tư Hạ hất ả ra:
-Tha cho ngươi? Vậy phải hỏi ý kiến của Cẩm Vân tỷ cái đã.
Dương Cẩm Vân khẽ lắc đầu:
-Bỏ qua đi, chúng ta không nên gây thù chuốc oán với ai. Ta bị gọi như vầy cũng quen rồi. Muội tha cho cô ta đi.
Không ngờ hôm nay cô lại được một con nhóc bảo vệ. Một cô nhóc vô cùng đáng yêu!
Trương Tư Hạ nghe Dương Cẩm Vân nói vậy cũng chẳng thèm để ý ả nữa. Nãy giờ họ đã hoàn toàn lãng quên sự có mặt của đám cung nữ hóng hớt này. Ai nấy đều hóng hớt, hóng hớt một cách vô cùng vui vẻ. Chỉ tiếc rằng màn kịch hạ quá nhanh.
Dương Cẩm Vân rảo bước cùng Trương Tư Hạ, khuôn mặt vô cùng ưu phiền:
-Tư Hạ, muội hãy hứa với ta một chuyện được không.
Ban nãy, Trương Tư Hạ đã rất không vừa lòng vì cô tha cho ả. Tự nhiên lại bắt nàng hứa một chuyện, cũng có chút phụng phịu:
-Được! Tỷ nói đi.
Cô dừng bước, nắm lấy tay của Trương Tư Hạ, nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến như một tỷ tỷ ruột nhìn muội muội của mình:
-Sau này, nếu không cần thiết, đừng vội vần ra mặt như vậy. Trong cung này nếu không cẩn thận hành sự, chúng ta có thể nhận lấy mọi sự oán ghét từ đám cung nữ đó, rất nguy hiểm.
-Có sao chứ! Chúng thích thì muội sẽ tiếp đãi chúng đến cùng thôi.
-Mọi chuyện không đơn giản như muội bình thường vẫn suy nghĩ. Nên hành sự cẩn trọng thì hơn.
Nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, Trương Tư Hạ liền tự nhận ra sự sâu xa trong lời nói của cô:
-Được rồi, ta nghe tỷ là được chứ gì. Nhưng sau này nếu tỷ còn bị bọn họ bắt nạt như thế thì phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ làm chúng phải hối hận.
Dương Cẩm Vân khẽ cười. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết được khuôn mặt của vị hoàng đế kia, không biết hắn rốt cuộc tốt hay xấu. Thêm nữa cô lại gặp Tần Vân Huyền, vẫn một lòng thắc mắc:" Rốt cuộc có phải là anh không Huyền Vũ?"