Tầm một canh giờ sau, Tư Dạ Hành Vũ, Kim Tịnh Ngọc và nam tử của hai người - Tư Dạ Nhược Đông đã đi được gần một nửa chợ Hàng Châu. Ba người ung dung tự tại như những người thường, còn cảnh vệ được lệnh cho âm thầm theo sau chứ không được phép tùy tiện ra mặt. Hành Vũ cũng đặt biệt không cho thái giám cải trang theo hầu hạ mình, vì muốn bản thân tự tay chăm lo từng chút một cho hai mẹ con Tịnh Ngọc.
Đi được một đoạn, Nhược Đông bỗng khựng người lại, bàn tay nhỏ bé đang nắm tay Tịnh Ngọc còn cố tình giật một lực nhẹ để nàng chú ý đến mình.
“Đông Đông, có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt Nhược Đông sáng sủa tinh khôi, thích thú chỉ tay về chỗ đông người cách bọn họ không xa:
“Mẫu hậu, chỗ đó vui quá, hay là chúng ta sang đó chơi?”
“Đông Đông à, đằng đó là quầy thuốc chữa bệnh cứu người, không phải chỗ để chơi. Nếu con muốn, mẫu hậu sẽ dắt con đi nơi khác vui hơn.”
Kim Tịnh Ngọc vừa dứt lời, Hành Vũ liền nói với Nhược Đông:
“Không cần đi đâu hết. Con ở đây cùng phụ hoàng và mẫu hậu. Đợi dân chúng chữa bệnh xong, chúng ta sang đó chơi với đại phu có được không?”
“Sao…”
Tịnh Ngọc vừa hỏi, lại được Hành Vũ dẫn lối nhìn về phía quầy thuốc đó. Vài người trong đám đông di chuyển qua lại, vô tình xuất hiện một lỗ thỏm khiến nàng có thể nhìn thấy đại phu đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy người đó, Tịnh Ngọc còn suýt không tin vào mắt mình. Sáu năm rồi, không ngờ lại có cơ hội gặp lại ở một hoàn cảnh thế này.
Tư Dạ Hành Vũ đặt tay lên vai trấn an Tịnh Ngọc:
“Đằng kia có quán nước, chúng ta lại đó ngồi đợi huynh ấy làm xong việc rồi hẳn gặp, có được không?”
Tịnh Ngọc gật gật đầu, mi mắt vẫn run run nhìn về phía đó. Sau đó cả ba người lại đi đến quán nước ven đường ở gần đó để ngồi lại. Trong khi Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc chỉ lo chú ý đến người đang chữa bệnh cho dân, Nhược Đông không rõ là do chiều cao có hạn nên tầm nhìn bị hạn chế, hay vì lí do nào mà chỉ chú ý mỗi bé gái xinh đẹp đang giúp đại phu trao thuốc.
—--------
Khoảng một tuần hương sau, lúc này đã đến giờ nghỉ trưa, nên quầy thuốc cũng vắng hẳn.Đại phu đan hai tay lại với nhau, vươn vai một cái cho giãn xương giãn cốt.
Đã sáu năm rồi, nhưng những thói quen ngày xưa của hắn vẫn chưa từng thay đổi. Trừ việc gương mặt kia đã trông đứng đắn và trưởng thành hơn trước, nếu không Kim Tịnh Ngọc còn ngỡ mình đang trở về quá khứ. Thấy Doãn Duẫn đã xong xuôi mọi việc, Hành Vũ và Tịnh Ngọc mới dắt theo Nhược Đông cùng đi đến quầy.
“Đại phu, có bắt mạch không?”
“Đã đến giờ nghỉ trưa của tại hạ, huynh đài muốn bắt mạch, vui lòng đợi đến buổi chiều!”
Doãn Duẫn vừa dọn thuốc trên bàn vừa nói, câu nói vừa dứt cũng là lúc hắn tự cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Duẫn Duẫn vội ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa thì trái tim có tuổi của hắn đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng đúng thôi, kẻ thường dân ở gần hoàng thượng, không có chút hoảng loạn nào mới là chuyện lạ hiếm có.
Đoạn, hắn lấy hơi sâu để bình tĩnh trở lại, vội đứng dậy chỉn chu quần áo, thiếu chút nữa đã dập đầu bái lạy, may mà Tư Dạ Hành Vũ còn kịp can ngăn. Hành Vũ mời Doãn Duẫn đến quán nước gần đó ngồi chuyện trò cho mát, bởi quầy thuốc của hắn chỉ nhỏ bằng cái lỗ mũi, vừa không đủ chỗ ngồi, lại là quầy lưu vong nên không có lấy một mái hiên đàng hoàng.
Đi đến quán nước, Doãn Duẫn tay xách nách mang hai, ba tay nải, là toàn bộ gia tài thuốc thang mà hắn có, tuy nhiên vẫn chừa một tay trống để nắm tay đứa bé gái ban nãy Nhược Đông nhìn thấy.
Đôi bên vừa an tọa, Kim Tịnh Ngọc liền nhìn đứa bé rồi cười khúc khích, dường như nàng vẫn luôn trông ngóng một nữ tử, nhưng sức khỏe không cho phép nàng có thêm một mụn con nào nữa. Dù nàng vẫn yêu thương hai công chúa ở cung rất nhiều, nhưng dù sao cảm giác bồng bế một đứa bé do chính mình sinh ra vẫn tốt hơn rất nhiều.
Doãn Duẫn cũng định nói gì đó, nhưng lại đưa mắt nhìn Nhược Đông và đứa bé gái bên cạnh, tiện tay lấy trong túi ra mấy xu tiền, giao cho đứa bé:
“Tiểu Anh, phụ thân cho con ngân lượng để đi mua hồ lô và màn thầu, con đưa theo công tử kia, cùng nhau dạo chơi có được không?”
Đứa bé gái được gọi là Tiểu Anh xòe hai bàn tay bé xíu ra nhận tiền, rồi gật đầu ngoan ngoãn. Hành Vũ thấy vậy cũng đưa cho Nhược Đông ít tiền lẻ, dặn dò cậu phải trông chừng Tiểu Anh cho cẩn thận.
Sau khi hai đứa bé đưa nhau đi chơi rồi, Doãn Duẫn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không còn giọng điệu nhẹ nhàng như lúc nói chuyện với đứa bé gái kia, mà trở lại điệu bộ trầm mặc, có chút cợt nhã như ngày nào:
“Thần tử vinh dự được diện kiến hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, không biết có thể làm được gì có ích?”
“Nếu huynh còn tỏ vẻ xa lạ như vậy, trẫm sẽ bắt huynh về cung làm thái y, cả phần đời còn lại cũng đừng hòng đi chu du thiên hạ.”
Doãn Duẫn nghe xong, suýt nữa phun hết ngụm trà vừa uống ra ngoài. Hắn lấy tay áo chùi miệng, cẩn trọng quan sát Tư Dạ Hành Vũ. Hắn dường như chẳng nói bông đùa với ai bao giờ - trừ Tịnh Ngọc - nên Doãn Duẫn liền có cảm giác chỉ cần mình lỡ làm ra điều gì phật ý thì liền toi ngay.
Kim Tịnh Ngọc nhìn ra sự sợ hãi của Doãn Duẫn, nên liền cười cợt ra mặt:
“Người như Doãn Duẫn huynh cũng biết sợ sao? Đừng lo, phu quân của ta chỉ nói đùa thôi mà, đừng để tâm nhiều quá!”
“Phù…” - Doãn Duẫn thở một hơi rõ mệt. Thêm một mùa xuân nữa, hắn cũng đã tròn bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ lại thường thử thuốc chế độc… Tính ra thì hắn dĩ nhiên là không còn đủ sức để cùng “chơi đùa” với hai người trước mặt.
“Đúng rồi, công tử ban nãy là thái tử có phải không? Nhược Đông hoàng thái tử.”
“Còn phải hỏi sao? Nhìn mặt thằng bé rất giống trẫm mà! Hahaha!”
Tư Dạ Hành Vũ tự nói tự cười. Kim Tịnh Ngọc cũng chỉ biết lắc đầu bó tay, sau lại quay sang hỏi Doãn Duẫn:
“Vậy còn đứa bé tên Tiểu Anh lúc nãy? Là nữ tử của huynh sao? Mẫu thân nó đâu?”
“Tiểu Anh của ta tên là Doãn Chư Anh, không cha không mẹ. Từ lúc ta tìm thấy Tiểu Anh ở một xó bỏ hoang, ta đã vừa làm phụ thân và cả mẫu thân của con bé rồi. Còn nếu hoàng hậu muốn hỏi về mẫu thân của ta, người đã ra đi từ ba năm trước. Giờ chỉ còn hai phụ tử ta sống nương tựa vào nhau.”
Doãn Duẫn nói nhẹ như không, nhưng lại khiến trái tim Kim Tịnh Ngọc đau như thắt lại. Thẩm phi phi đã đi được ba năm, vậy mà nàng lại chẳng hay chẳng biết. Còn cả Doãn Duẫn nữa, nàng đã ngỡ hắn có nhi nữ, thì sẽ có nương tử, hóa ra cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Không lẽ cả cuộc đời Doãn Duẫn không có lấy một người ở bên nâng khăn sửa túi?
Dường như Doãn Duẫn biết Tịnh Ngọc đang chạnh lòng, nên đã cố tình nói sang chuyện khác. Hắn chuyện trò với Hành Vũ nhiều hơn, kể nhiều về những câu chuyện du sơn ngoạn thủy, đi đó đi dây, chữa bệnh cứu người…
—----------
Ở một đồng cỏ cạnh bờ sông, mát mẻ và gần chợ. Nhược Đông và Chư Anh đều cầm trên tay mấy cây hồ lô thơm phức, cùng nhau ngồi dưới gốc cây cổ thụ hướng ra mặt sông.
Đây là lần đầu tiên Nhược Đông được thưởng thức thứ lạ ở nhân gian, nên đã ăn rất nhiều, thậm chí còn chăm chú ăn đến mức quên mất người bên cạnh. Mãi một lúc sau, Chư Anh phải là người mở lời:
“Công tử, có phải là nhà ngươi rất giàu không? Ta thấy cả phụ mẫu và ngươi đều ăn mặc rất đẹp.”
“Nói cho ngươi nghe. Ta không phải công tử, bình thường đâu. Ta là thái tử, còn phụ thân ta là hoàng thượng, mẫu thân là hoàng hậu!”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Tức là sau này khi lớn lên, ta sẽ làm vua. Ta sẽ nối ngôi phụ thân, gánh vác trách nhiệm lo cho dân chúng.”
Chư Anh gật gật đầu như hiểu ra. Nhưng thay vì thán phục Nhược Đông, Chư Anh lại hồn nhiên nói:
“Vậy nếu phụ thân ngươi là hoàng thượng, có phải phụ thân ta cũng rất ngầu không? Phụ thân ta không chỉ là một đại phu tài giỏi, mà còn quen biết với hoàng thượng và hoàng hậu nữa.”
“Phụ thân ngươi quen biết với hoàng thượng và hoàng hậu, cũng không bằng việc làm hoàng thượng… mà sung sướng nhất vẫn là làm hoàng hậu. Ta thấy mẫu hậu của ta ngày ngày chỉ việc ở trong cung đi tới đi lui, còn được phụ hoàng cưng chiều, thật sự rất tốt. Nếu ngươi muốn, ngươi cũng có thể làm.”
“Làm thế nào?”
“Ngươi đồng ý làm bạn của ta. Sau này ta làm hoàng thượng, nhất định sẽ cho ngươi làm hoàng hậu!”