Ngày hôm sau, đoàn người đưa Hoàng Yên về Hàng Châu gồm hai xe ngựa chở người và một xe chở hành lý, với khoảng năm mươi binh lính được ngụy trang. Bọn họ vốn đã xuất phát từ sáng tinh mơ, nhưng đến xế chiều mới đi được đến đoạn đầu của dãy núi thông hành giữa Tô Châu và Hàng Châu. Nếu cứ theo tiến độ này, thì đến khi trời sập tối sẽ đến được phủ Lăng gia - nhà ngoại của Hoàng Ngọc Túc.
Nhưng đoàn người ngựa càng đi, thì bầu trời càng lúc càng tối sầm lại như sắp đổ mưa. Kim Tịnh Ngọc ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ xe ngựa, chau mày lo lắng:
“Vương gia, bầu trời âm u quá, có lẽ sẽ có mưa.”
Tư Dạ Hành Vũ cũng vén màn lên quan sát, sau đó lại ngóng nhìn về hai hàng binh lính được ngụy trang thành thường dân. Người ngồi trong xe ngựa thì tạm thời không thành vấn đề, nhưng nếu mưa quá lớn, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến bọn họ. Hắn lại nhìn về Tư Dạ Hành Dung đang cưỡi ngựa dẫn đầu, lớn tiếng dặn dò:
“Tiêu Tuyệt*, chúng ta cố gắng đi thêm một đoạn nữa, trước khi trời mưa cố tìm xem có nơi nào trú ẩn được hay không. Địa hình núi đá nơi này không vững chãi, sẽ rất dễ gây sạt lở.”
*Tiêu Tuyệt là tên mà Hành Vũ đặt cho Hành Dung, hòng che mắt người ngoài.
“Thần đã rõ!”
Tư Dạ Hành Dung vừa nói xong, đột nhiên ở cành cây trên cao gần đó bỗng xuất hiện chút động tĩnh. Hành Dung tinh ý ngước nhìn, thủ sẵn kiếm trên tay. Và quả nhiên như dự đoán của hắn, một tên sát thủ bịt mặt từ trên nhảy xuống, cầm theo thanh kiếm nhọn hoắt đón đầu Hành Dung.
Có điều dường như kẻ chủ mưu đứng đằng sau đã quá khinh thường khả năng của hắn khi có bước đi mạo hiểm này. Hai thanh kiếm ma sát với nhau tạo nên những âm thanh chói tai. Hai bên giao đấu chưa đầy ba chiêu, kẻ bịt mặt đó liền ngã vật xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Tư Dạ Hành Dung cũng vì vậy mà căng thẳng hơn nhiều. Hắn chau chặt hàng mày, lấy danh nghĩa đại tướng được Hành Vũ ban cho, quát lớn ra lệnh:
“Binh sĩ, mau dàn trận!”
Lệnh được ban ra, mấy mươi binh sĩ vốn xếp thành hai hàng ở sau liền giãn đội hình, nhanh chân xếp thành hai vòng tròn bao vây hai xe ngựa chở Tư Dạ Hành Vũ, Kim Tịnh Ngọc và Hoàng Yên. Người nào người nấy mặt mày biến sắc, tay cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt quyết liệt cẩn thận quan sát từng ngóc ngách xung quanh.
“Bùm!”Một tiếng pháo nổ vang trời, binh lính vội ngước mặt nhìn lên, vô tình để lộ sơ hở. Chỉ một giây sau, thích khách từ khắp các bụi cây, cành cây và vách đá nhảy ra đông như kiến, người nào cũng anh dũng thiện chiến, nhìn thấy kẻ thù là lao vào đánh ngay.
Quân của Tư Dạ Hành Vũ cũng không vừa gì, thà chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, là bảo vệ chủ nhân cẩn thận. Hai bên chém nhau loạn xạ, tiếng ma sát của kiếm và tiếng kiếm chém vào da thịt tạo nên những âm thanh kinh hồn. Trời cũng bắt đầu đổ mưa, khiến mọi thứ càng trở nên gay gắt.
Tư Dạ Hành Vũ đương nhiên không thể ngồi yên cho người khác bảo vệ. Hắn vội cầm “bạch hổ” lên, nhìn Tịnh Ngọc một lần như thông báo rồi cùng xông ra chiến đấu. Tịnh Ngọc ngồi lại trong xe ngựa mà tâm như lửa đốt, muốn cùng mọi người đánh bại kẻ thù, nhưng tự biết bản thân mình không có đủ sức.
Nàng cứ ngồi mà lòng đau đáu không yên, được một lúc thì lại nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Yên. Từ khi nào, ông ta đã lén chạy khỏi xe ngựa và đến tìm nàng.
Kim Tịnh Ngọc vội leo xuống xe ngựa, gấp rút muốn nhường chỗ của mình cho Hoàng Yên, vì đứng lãng vãng thế này không phải biện pháp an toàn. Nhưng Hoàng Yên lại nhìn nàng bằng một ánh mắt vô cùng kì lạ, như định nói chuyện gì quan trọng lắm.
Tịnh Ngọc cũng biết được điều đó, chăm chú lắng nghe. Có điều đối phương còn chưa kịp phát ra thành tiếng, phía sau đã có một tên thích khách cầm kiếm xông tới. Kim Tịnh Ngọc dù không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng theo sự dặn dò của Doãn Duẫn, đã sớm chuẩn bị cho mình và thứ “dùng được”.
Nàng vội lấy ra một phi tiêu được giấu trong thắt lưng, dù bị nước mưa làm nhòe đi tầm nhìn nhưng với cự li khá gần, Kim Tịnh Ngọc vẫn một phát phóng trúng ngực đối phương, khiến hắn ngã xuống trước khi kịp làm bị thương Hoàng Yên.
Đoạn, Kim Tịnh Ngọc đẩy Hoàng Yên ra sau lưng mình, muốn dùng thân thể nhỏ bé để chắn cho ông ta. Nàng cúi xuống nhặt thanh kiếm của tên thích khách vừa rồi, tay chân vì hơi lạnh mà run lên lẩy bẩy, nhưng vẫn cương quyết siết chặt chuôi kiếm trong tay.Nàng đã hứa với Ngọc Túc sẽ đưa phụ thân muội ấy về quê an toàn, nên dù có thế nào cũng phải làm cho trọn. Hơn nữa Tịnh Ngọc đã từng trải qua cảm giác mất đi phụ thân và hiểu nó đau đớn cỡ nào, nên nàng càng không muốn muội muội tốt của mình cũng phải chịu cảnh như vậy.
Rồi những tên thích khách khi nhìn thấy mục tiêu mới, cứ thi nhau lao đến như sư tử săn mồi. Số lượng của bọn chúng lại quá đông, từng tốp mấy mươi người cứ luân phiên ào tới như vũ bão, đến mức Hành Vũ và Hành Dung cũng sắp không trở tay kịp, chứ đừng nói đến việc chạy đến bảo vệ Tịnh Ngọc.
Tịnh Ngọc bây giờ cứ thấy ai xông đến chỗ mình, là dùng hết phi tiêu, rồi quơ quào thanh kiếm như con cá bị đem lên bờ, cố vẫy vùng để tìm sự sống. Chân và tay của nàng như sắp rã rời đến nơi, còn nước mưa lại cứ xối xả liên tục. Đối với một thân thể yếu ớt như Tịnh Ngọc, quả thật là không thể trụ được quá lâu.
“Hự…”
Kim Tịnh Ngọc bị thích khách chém một nhát vào cánh tay, một nhát vào bắp chân, khiến nàng không trụ nổi mà quỵ xuống. Nàng cắn răng chịu đựng, không dám hét to vì sợ sẽ làm phân tâm Hành Dung và Hành Vũ.
Tịnh Ngọc cắm kiếm xuống đất để thân thể này không nằm vật xuống đất, đồng thời hai mắt nhắm chặt lại, chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị đối phương kết liễu ngay tại đây. Có điều dù cho có nằm mơ, Kim Tịnh Ngọc cũng không ngờ được là bọn chúng không những không giết nàng, mà còn vì một câu lệnh của Hoàng Yên mà dừng tay lại.
Kim Tịnh Ngọc thở dốc, khuôn mặt nham nhở ngước lên nhìn Hoàng Yên bằng con mắt khó tin. Môi nàng run lẩy bẩy, còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã chặn trước:
“Thế nào? Vương phi không ngờ được đúng không?”
Mi mắt Tịnh Ngọc hơi giật giật, không phải vì lo sợ, mà là nàng thật sự quá sốc. Người mà nàng và tất cả mọi người không tiếc mạng bảo vệ, lại là kẻ luôn đứng sau tất cả?
Thấy Kim Tịnh Ngọc không nói nên lời, Hoàng Yên càng thêm đắc ý. Tên thích khách đứng cạnh giao kiếm cho Hoàng Yên, những kẻ này ban đầu vốn là người do Tư Dạ Hành Lâm phái đi, nhưng một số nhỏ sớm đã bị Hoàng Yên mua chuộc để chỉ nghe theo lệnh của một mình lão.Hoàng Yên hả hê cầm lấy chặt lấy thanh kiếm bằng cả hai tay, thủ thế từ đằng sau, sẵn sàng cho Tịnh Ngọc một phát chầu trời. Và ông ta cũng tự cho là mình “tình nghĩa” lắm mới ban cho Tịnh Ngọc cái chết nhẹ nhàng như vậy.
Hoàng Yên nhếch mép cười khinh, âm thanh đánh nhau và tiếng mưa rì rào vẫn còn đó, nhưng tâm trí ông ta bây giờ đã không còn giống như một người tỉnh táo. Hoàng Yên không còn nghe được bất cứ thứ gì, chỉ thấy sau lưng Tịnh Ngọc là con đường hào hoa rộng mở, giết Tịnh Ngọc chính là có tất cả.
Với sự mộng tưởng dâng đầy, Hoàng Yên cúi đầu và dồn hết sức đâm thanh kiếm về phía trước. Thanh kiếm dài đâm xuyên qua cả người đối phương, và sự ma sát đo đã tạo nên một âm thanh vô cùng ghê rợn, nhưng với ông ta bây giờ, đó chính là thanh âm của sự chiến thắng.
Hoàng Yên cười ha hả, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Kim Tịnh Ngọc rõ ràng không đủ sức tỉnh dậy, nhưng nữ nhân mà ông ta đâm phải rõ ràng đang đứng kia mà?
Một tràn máu từ miệng người đó rơi xuống và chạm vào thanh kiếm, Hoàng Yên chậm rãi nước mặt nhìn lên, tá hỏa khi phát hiện người mà lão đâm không phải là Tịnh Ngọc, mà là một nữ nhân mặc y phục tương đồng với nàng. Và đó lại không ai khác, chính là Hoàng Ngọc Túc.