Nhắc đến Hoàng Ngọc Túc, phải nói đến chuyện của nửa canh giờ trước. Sau khi chạy khỏi vương phủ, nàng đã lang thang khắp những con đường trong kinh thành, vừa đi vừa khóc.
Nàng không biết mình nên đi đâu, cũng không biết phải về nơi nào. Nàng cứ vừa đi vừa khóc, mặc cho người ngoài đàm tiếu, dèm pha. Hơn ba năm rồi, cứ độ một tuần trăng thì phụ thân lại đến tìm nàng một lần.
Nhưng thay vì thăm hỏi, quan tâm, Hoàng Yên chỉ biết hỏi nàng đã tranh sủng thành công chưa, đã có kế hoạch gì để dụ dỗ Tư Dạ Hành Vũ chưa… Không dụ dỗ thành công, lại chuyển sang quát mắng nàng. Đó là lần đầu Ngọc Túc thấy phụ thân giận dữ với mình như vậy.
Hai chữ “ái nữ” mà dân chúng đồn đại thực chất không phải là hư danh. Ngọc Túc công nhận mình đã từng được phụ thân yêu chiều như vậy, nhưng càng ngày, tham vọng quyền thế đã làm mờ mắt ông ấy mất rồi!
Hoàng Ngọc Túc cứ đi mãi, không biết mình đã đi đến đâu, gặp qua những ai, cuối cùng lại đụng thẳng vào một nam nhân trên đường. Lồng ngực hắn cứng như mặc giáp khiến Ngọc Túc choáng váng cả mặt mày. Nàng mất thăng bằng lùi về sau mấy bước liền, trong giây phút sắp ngã xuống đất, đột nhiên lại có một cánh tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng thẳng dậy.
Hoàng Ngọc Túc bị một phen hú vía. Nàng từ từ ngước mặt lên, định xin lỗi và cảm ơn, nhưng lời còn chưa kịp nói, đã bị hóa đá bởi gương mặt của người đó. Người đó của hiện tại đã không còn vẻ anh tuấn ngày xưa, mép và cằm mọc đầy râu, tóc tai và quần áo cũng luộm thuộm như kẻ ăn mày, nhưng Ngọc Túc chắc chắn mình không hề nhìn lầm.
Hai mắt Hoàng Ngọc Túc rưng rưng, lần này không phải vì chuyện của phụ thân, mà là chuyện của người trước mắt. Mi mắt nàng run run, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Nàng tự hỏi mình đang nằm mơ sao? Chỉ có mơ, nàng mới được gặp lại người mà mình thầm thương trộm nhớ. Chỉ có mơ, Tư Dạ Hành Dung mới đứng trước mặt nàng thế này.
Hành Dung thấy nàng đờ đẫn như người mất hồn, tâm cũng có chút lo lắng, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh nhạt chẳng khác gì ngày hắn gặp nàng trong đại lao:
“Trắc vương phi, người không sao chứ?”Hoàng Ngọc Túc bị lời nói lạnh nhạt của hắn vả một cái thật đau. Nàng chớp mắt lia lịa, đầu cúi xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Môi nàng run lên bần bật, cũng không rõ vì sợ, vì vui mừng, hay vì đau buồn nữa.
“Ta ổn… đa tạ… vương gia đã cứu mạng.”
“Hừ! Người gọi ta bằng cái danh xưng đó, chẳng khác gì là một sự sỉ nhục.”
Hoàng Ngọc Túc ngước mặt dậy, e dè như thiếu nữ mười sáu chưa thành gia lập thất. Nàng dùng hai tay quẹt vội nước mắt lăn dài trên má, tâm đã bình tĩnh hơn lúc đầu:
“Ta biết, nhưng ngoài cách gọi như vậy, ta cũng không biết nên gọi ngài thế nào. Hoặc cứ để ta dành chút lòng tôn kính cho ngài thế này đi.”
Tư Dạ Hành Dung nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt lãnh đạm, thương nhiều hơn giận. Giận vì nàng xuất thân cao quý, lại còn là trắc vương phi thân phận hơn người, lại đi ôm tương tư cho một kẻ tù tội mãi không chịu dứt. Còn thương vì hắn thấy bản thân mình cũng chẳng khác gì nàng, một người tương tư kẻ không đủ tư cách với mình, một kẻ yêu hoài người đã âm dương cách biệt, có khác gì nhau?
Thấy Hành Dung cứ im lặng không nói, Hoàng Ngọc Túc mới hít một hơi sâu, mạnh dạng mở lời:
“Nhưng ngài về đây có việc gì sao? Có phải… hoàng thượng đã xá tội cho ngài rồi không?”
Tư Dạ Hành Dung cười khinh miệt, giọng nhỏ đủ hai người nghe:
“Xá tội gì chứ? Tên khốn khiếp đó ư? Chẳng qua ta nghe nhị ca nói Doãn Thành Thái sắp bị xử tử, nên mới xin phép thành chủ Ký Châu cho quay về một chuyến. Nếu đã có cơ may gặp trắc vương phi ở đây, không biết người có thể chỉ giúp ta nơi xử tội lão già đó không?”
Hoàng Ngọc Túc gật đầu, chỉ tay về hướng đông, là pháp trường lớn nhất kinh thành thường dùng để xử tử những tội đồ trời đất khó dung. Hành Dung cũng chỉ nói hai chữ đa tạ một cách lạnh nhạt, rồi liền rảo bước đi về phía đó.
“Khoan đã vương gia!”
“Trắc vương phi có chuyện gì cần căn dặn?”
“Không… chỉ là ta nghĩ ngài nên dùng nón rơm che mặt lại, như vậy sẽ khiến người khác không chú ý đến mình…”
Trước sự lo lắng đầy chân thành của Hoàng Ngọc Túc, Tư Dạ Hành Dung chỉ im lặng một lúc để suy nghĩ, rồi vẫn thói quen lạnh lùng như tảng băng đáp trả lại với nàng:“Nếu trắc vương phi muốn ta không bị phát hiện, thì tốt nhất đừng nói chuyện với ta, cũng đừng gọi danh xưng cũ rít kia nữa!”
------------
Giữa canh Tuất, trong thư phòng của Tư Dạ Hành Vũ. Hành Dung sau khi xem xử chém trở về, đã mò đường đến vương phủ tìm hắn. Bao năm rời xa kinh thành, cảnh vật có chút xa lạ, nhưng hiển nhiên cách bày trí trong vương phủ vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Tư Dạ Hành Vũ ngồi đối diện với Hành Dung, tự rót cho mình một chung rượu, ực một phát đã cạn sạch không còn một giọt. Hắn đưa tay lau miệng, sảng khoái vừa nói vừa cười:
“Rượu ngon, huynh đệ tốt, kẻ thù vong! Hôm nay đúng là ngày tuyệt nhất của ta, haha!”
“Phải, kẻ thù chết đúng là đáng ăn mừng, nhưng hành trình còn dài như vậy, huynh ăn mừng quá sớm đúng là không tốt.”
Giọng Hành Dung vừa trầm lặng, lời nói lại chất chứa nhiều tâm tư. Hành Vũ nghe xong không những không giận mà còn vô cùng hài lòng. Bốn năm rồi, người đệ đệ của hắn thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi suy nghĩ, mỗi hành động cũng đều cân nhắc kĩ càng.
“Vì hành trình còn dài, nên huynh mới gọi đệ về đây. Có đệ bên cạnh giúp sức, còn không sợ không trả được thù?”
“Nhị ca lại giỏi nói đùa! Đệ bây giờ là ai chứ? Tội đồ thích sát, giữ được cái mạng quèn này đã là hay lắm rồi, còn dám ở lại trong kinh thành, ngay trong phủ của Vũ Tịnh vương để tác oai tác oái sao?”
Tư Dạ Hành Vũ khẽ lắc đầu, tiếp tục cầm bình ngọc rót đầy rượu vào chung cho đối phương, tuy hai má hắn đã ửng đỏ vì men rượu, nhưng lời nói lại tỉnh táo vô cùng:
“Huynh gọi đệ về đây, đương nhiên là đã có sẵn dự tính riêng. Nhiều năm như vậy rồi, kẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế sớm đã quên mất đệ là ai, cũng quên mất mình từng làm ra chuyện động trời gì. Đệ chỉ cần thay đổi diện mạo một chút, thì có thể ở bên cạnh huynh mỗi ngày rồi. Nhưng huynh cũng sẽ không ép đệ, đệ cứ từ từ suy nghĩ cho thật kĩ đã.”
Hành Dung cười khẩy, cầm chung rượu lên ực mạnh một hơi hết sạch. Song, hắn quay sang tấm gương trong thư phòng, thẫn thờ nhìn ngắm dung mạo của mình. Bao nhiêu lâu rồi hắn không tự nhìn lại chính mình? Bây giờ thân tàn ma dại đến độ này, chính hắn còn suýt chút không nhận ra hắn, thì huống hồ chi là kẻ khác? Nếu có thêm vài ba vết sẹo giả, thì đúng là khó có người nhìn ra được.Nói như vậy tức là, thời khắc Hành Dung mong chờ cũng sắp đến. Hắn đã thực sự có thể quay lại kinh thành, cũng sẽ có cơ hội tiếp cận Tư Dạ Hành Lâm. Bàn tay thô ráp và đầy sẹo của Hành Dung cung chặt thành nắm đấm, nỗi hận trực trào đến mức toàn thân run lên bần bật. Trong ánh mắt hắn giờ đây chỉ chứa đầy nỗi hận thù, hắn nghĩ đến bộ dạng yếu hèn xin tha chết của tên ác nhân khốn khiếp kia mà hả dạ đến nghẹn ngào.
“Không cần suy nghĩ đâu nhị ca! Bốn năm nay, và cả nửa phần đời còn lại, đệ chỉ sống vì một lí tưởng duy nhất. Được huynh dốc lòng giúp đỡ, chính là phước phần của đệ.”
Tư Dạ Hành Vũ khẽ cười, định tiếp tục hỏi thăm đối phương thêm vài thứ, nhưng dường như trong lòng Hành Dung còn chứa nhiều sự thắc mắc hơn cả hắn.
“Đúng rồi, đệ có nghe thành chủ Ký Châu nói qua loa về tình hình của Nhị tẩu. Bây giờ tẩu ấy sao rồi? Từ lúc đến vương phủ, đệ vẫn chưa có dịp gặp lại tẩu ấy.”
“Tuy có chút biến cố, nhưng hiện thời mọi thứ cũng tạm gọi là đâu vào đấy. Nhưng nếu đệ muốn gặp Tiểu Ngọc, chắc là phải đợi đến sáng mai rồi, vì hạ nhân báo với ta nàng ấy đang ở cùng trắc vương phi.”
“... Trắc vương phi sao?”
“Phải, trắc vương phi Hoàng Ngọc Túc, chắc đệ không quên muội ấy đâu. Có thể hôm nay muội ấy có chút chuyện nên không đến gặp đệ được, đợi vài ngày nữa hai người sẽ có cơ hội nói chuyện với nhau thôi.”
Tư Dạ Hành Dung gật đầu cho có, cầm chung rượu lên cố tình che đi cái khẽ cười của mình. Nụ cười đó không phải là hài lòng, mà là khinh miệt, khinh miệt chính bản thân hắn. Đến nhị ca của hắn còn muốn tác hợp cho hắn và Hoàng Ngọc Túc, còn hắn thì sao?
Hành Dung biết tâm mình mang đầy chấp niệm, nhưng tuyệt nhiên không thể thoát ra khỏi đó. Nhưng nhiều năm vậy rồi, từng lời thề non hẹn biển hắn nói với An Bình vẫn còn khắc sâu trong kí ức, làm sao hắn dám làm trái đây?
-----------
Cùng lúc đó, tại tẩm cung của Tư Dạ Hành Lâm. Khuya như vậy rồi, mà nơi này vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, nói năng rôm rả.
Tư Dạ Hành Lâm ngồi trên tọa vị, thong thả uống một chung rượu, lặng nghe người đang quỳ dưới sàn luyên thuyên.
“Tâu hoàng thượng, đó là toàn bộ kế hoạch của thần. Chỉ cần làm như vậy, chắc chắn có thể diệt được… Vũ Tịnh vương gia, giúp người giành vương phi về tay mình.”“Hay! Hoàng thượng thư, trước nay khanh luôn đứng đầu trong hàng ngũ thượng thư của triều ta, nhưng trẫm lại không hề thấy khanh phát huy được tài nghệ. Đến tận hôm nay, mới thật sự là mở mang tầm mắt. Mau, ban tọa!”
Hoàng Yên được lệnh, mới dám ngóc đầu lên, từ từ đứng dậy và ngồi vào ghế vừa được chuẩn bị cho. Lão thở dài một hơi, mặt mày tái xanh như vừa làm ra chuyện sai trái gì đó, sợ bị phát hiện.
Kế hoạch gì đó mà lão vừa tâu với Tư Dạ Hành Lâm, chẳng qua là múa may che mắt. Người lão muốn nhắm tới đương nhiên không phải Hành Vũ, mà là nương tử của hắn. Hoàng Yên cười thầm trong bụng, chỉ cần Kim Tịnh Ngọc thật sự biến mất khỏi thế gian, còn lo gì ái nữ của lão không leo lên được vị trí chính thê? Tới lúc đó, lão sẽ được làm nhạc phụ của độc nhất vương gia, danh tiếng lẫy lừng.
[Ngoài mặt mình nói với Tư Dạ Hành Lâm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn mượn sức hắn để kế hoạch thành công thôi, vậy mà tên hoàng đế này cũng thật ngốc, vừa nghe xong đã tin theo răm rắp!]
Đó là những gì Hoàng Yên nghĩ, nhưng thực tế, Tư Dạ Hành Lâm không hề ngu ngốc chút nào. Ngay từ đầu, hắn đã biết lão già này đến tìm mình chắc chắn không phải vì chuyện tốt đẹp gì, sau khi nghe xong kế hoạch, càng khẳng định điều đó hơn.
Tư Dạ Hành Lâm nhếch môi hài lòng, nhưng kể ra mưu kế này cũng không có thiệt hại gì cho hắn cả. Chỉ cần hắn chĩa mũi nhọn sang Tư Dạ Hành Vũ, trái với dự tính trong lòng của Hoàng Yên là được, như vậy thì Kim Tịnh Ngọc nhất định sẽ mau chóng thuộc về hắn.