Người ngồi đối diện được nàng gọi là Doãn Duẫn, là một nam nhân có vẻ ngoài hút hồn, cả khuôn mặt lẫn phong thái đều toát ra mùi tri thức. Hắn không chỉ là một học sĩ giỏi, mà còn là một lang y tài nghệ hơn người, có điều không hiểu vì sao bản thân không đến kinh thành mưu cầu danh lợi, mà lại sống trốn chui trốn nhủi ở nơi khỉ ho cò gáy, không một bóng người này.
Doãn Duẫn đang chăm chú đọc sách, thấy cô nương đối diện tít mắt hỏi, thì liền mắng cho nàng một trận:
“Về nhà, về nhà, sao mùa đông năm nào cô cũng đòi về nhà vậy? Kim Tịnh Ngọc ơi Kim Tịnh Ngọc, ta đúng là đã từng hứa với cô, sau khi cô hoàn toàn bình phục thì sẽ đưa cô về. Nhưng nhìn cô kìa, ba năm trước rơi từ trên sườn đèo xuống, chỉ còn chưa đến nửa cái mạng, tay chân cũng rụng rời, đầu óc thì bị chấn thương nặng. Ba năm chữa trị, cuối cùng cũng lành lặn đi lại, nhưng võ công mất hết, bản thân lại không nhớ mình là ai,... Cô như vậy, trở về là để chịu chết có đúng không?”
“Ta không nhớ, nhưng rõ ràng huynh biết rõ ta là ai mà, như vậy là đủ lắm rồi! Còn bọn người đã hại ta, tuy ta không còn võ công gì đó, nhưng không phải huynh cũng đã dạy ta cách dùng độc sao? Như vậy vẫn còn chưa đủ đảm bảo an toàn?”
Doãn Duẫn nghe Tịnh Ngọc nói vậy, định tiếp tục giáo huấn nhưng đột nhiên lại vang lên giọng một dân phụ quá tuổi trung niên - thường được Kim Tịnh Ngọc gọi là Phi thẩm thẩm - cẩn thận đi từ nhà sau lên, bưng theo một mâm cơm nóng hổi.
“Đủ rồi đủ rồi! Duẫn Nhi, con không thể ngừng mắng Tịnh Ngọc sao? Cứ hai ba ngày lại mắng một ngày, Tịnh Ngọc đáng thương của mẹ sẽ không chịu nổi đâu.”
Kim Tịnh Ngọc thấy có đồng minh đến, hí hửng đứng dậy, định chạy đến xin cứu viện, cũng là giúp Phi thẩm thẩm bưng mâm cơm cho đỡ nặng, nhưng xương khớp của nàng quả thật là chưa ổn định, chỉ đi nhanh một chút cũng nghe tiếng rốp rốp. Tuy vậy, nàng vẫn gồng mình xem như không có chuyện gì xảy ra, vì nếu không sẽ lại bị Doãn Duẫn mắng nữa cho mà xem.
“Phi thẩm thẩm, để cho con…”
“Được, được,... Duẫn Nhi, con cũng mau đến ăn cơm thôi.”
Nghe mẫu thân gọi, Doãn Duẫn liền ngoan ngoãn đóng quyển sách đặt lại lên chiếc ghế gỗ, đi đến bàn ngồi ăn cơm cùng hai người kia. Xuyên suốt bữa cơm, Kim Tịnh Ngọc không ngừng nói chuyện muốn về nhà, khiến cả hai người còn lại đều nổi lên trong lòng những sự bức bối riêng.
Đến xế chiều, khi Kim Tịnh Ngọc đã ngoan ngoãn ngồi trong nhà đọc sách, hai mẹ con Doãn Duẫn lại hẹn nhau đi đến cây xoan trước sân nhà bàn tính chuyện gì đó.
Phi thẩm thẩm trước khi muốn nói, còn lo lắng nhìn vào trong nhà xem Kim Tịnh Ngọc có nghe thấy gì không. Sau khi xác định xong, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên khuôn mặt phúc hậu vẫn còn in hằn nếp da trán chau lại với nhau:
“Duẫn Nhi, dạo này Tịnh Ngọc cứ luôn miệng muốn về nhà, chúng ta phải làm sao đây?”
“Haizzz, nếu cô ấy thích về, thì chúng ta sẽ đưa cô ấy về. Tuy sức khỏe Tịnh Ngọc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng có khi gặp lại những người thân cũ của mình, sẽ sớm khiến cô ấy mau chóng nhớ lại. Đợi đến lúc đó, có thêm sự giúp sức của Tịnh Ngọc, thì bọn người đó…”
Doãn Duẫn tuy ngoài mặt thảnh thơi, lời nói cũng nhẹ như không, nhưng bàn tay lại nắm chặt thành nắm đấm như thể đang nghĩ đến mối hận khó phai nào đó. Phi thẩm thẩm thấy vậy, lo lắng nắm lấy tay hắn, bàn tay bà cũng theo đó mà run rẩy:
“Duẫn Nhi, hay là chúng ta đừng báo thù nữa, có được không? Ta thấy mẹ con ta ở đây sống cuộc sống an nhiên tự tại, thì đã tốt lắm rồi. Hơn nữa bây giờ còn có thêm Tịnh Ngọc, nếu con và Tịnh Ngọc có thể kết nghĩa phu thê, vậy gia đình chúng ta sau này sẽ rất sung túc…”
“Không thể được!”
Doãn Duẫn mạnh bạo hất tay mẫu thân mình ra, sau đó mới chợt sực tỉnh, bộ dạng có chút hối lỗi, nhưng quyết định ban đầu vẫn chưa một lần thay đổi:
“Thứ nhất, Tịnh Ngọc là nữ nhân đã có phu quân, phu quân của cô ấy còn là vũ Tịnh vương gia độc nhất Sở quốc, hà nhi về tình về lí đều không thể tự ý chen vào. Thứ hai, chẳng lẽ mẫu thân người chỉ vì mấy mươi năm sống ẩn dật ở nơi không người sinh sống này, cũng tự cho là cuộc sống ngày an nhiên tự tại? Vậy còn mối thù năm xưa, chẳng lẽ người thật sự quên hết rồi sao? Các tỷ muội của người, nơi ở của người, vết sẹo trên người của người, cả cuộc đời của hà nhi nữa, người đành tâm bỏ qua hết?... Hừ, dù cho mẫu thân có bỏ qua, thì hà nhi cũng nhất quyết không để bọn súc sinh đó sống trong nhung gấm lụa là, tự tại nhởn nhơ!”
“Vậy còn Tịnh Ngọc? Nếu con đem Tịnh Ngọc trả lại cho Vũ Tịnh Vương, con sẽ mất con bé mãi mãi!”
Doãn Duẫn đã nói đến nước này, bao nhiêu hận thù trong lòng cũng bộc phát ra thành nước mắt, mà mẫu thân vẫn còn chưa hiểu. Hắn vội ngửa mặt lên trời, cho nước mắt chảy ngược vào trong rồi mới tiến gần đến Phi thẩm thẩm, nhẹ nhàng đáp:
“Mẫu thân, người hãy nhớ rõ một điều, hà nhi và Tịnh Ngọc chỉ là trùng hợp quen biết, người cứu mạng, người mang ơn. Tịnh Ngọc không phải của hà nhi, trước đây cũng vậy, bây giờ và cả sau này cũng vậy, nên người đừng hỏi những câu như vậy nữa, có được không?”
“... Nhưng… nhưng ba năm sống cạnh, con thật sự không có chút tình cảm nào với Tịnh Ngọc, và thật sự đành lòng trả con bé về cho Vũ Tịnh vương sao?”
Câu hỏi này của Phi thẩm thẩm như đánh trúng vào tim đen của Doãn Duẫn, khiến hắn bất giác sững cả người. Nhưng không mất quá nhiều thời gian, hắn đã lấy lại phong thái, vờ trả lời một cách lạnh nhạt:
“Chẳng có gì là không nở, chẳng qua là hà nhi với Tịnh Ngọc, ngày tháng sau này đôi bên giúp đỡ lẫn nhau để cùng có lợi mà thôi.”
Doãn Duẫn nói rồi, khẽ cúi đầu với Phi thẩm thẩm rồi liền quay gót bước vào trong nhà. Hắn vừa bước vào, cũng không thèm chào hỏi Kim Tịnh Ngọc một tiếng, đã đi thẳng đến tủ gỗ của mình, lấy ra một tờ giấy đã ngả vàng ném cho nàng.
Tịnh Ngọc đang chăm chú đọc sách, đột ngột bị hắn làm cho mất cả hồn vía. Nàng vừa đưa tay vuốt vuốt ngực, vừa hiếu kì mở tờ giấy ra xem thử. Bên trong tờ giấy ngả vàng đó có phác họa chân dung của nàng, kèm theo vài dòng chữ bên dưới, đại loại là tìm kiếm Nhị vương phi.
Kim Tịnh Ngọc sửng sốt đến không tin vào mắt mình, liền quay sang hỏi Doãn Duẫn, khuôn mặt còn in đậm hai chữ “hoang mang”:
“Doãn Duẫn ca ca, rốt cuộc chuyện này là sao? Ai là nhị vương phi chứ?”
“Đương nhiên là cô chứ còn ai nữa? Nhưng mà bây giờ phu quân của cô đã được ban phong hiệu Vũ Tịnh vương, nên cô đúng ra là Vũ Tịnh vương phi mới phải.”
“Ta… ta thật sự là Vũ Tịnh vương phi sao? Ta còn có phu quân nữa…”
Doãn Duẫn không cho Kim Tịnh Ngọc có thời gian để kịp định hình lại chính mình, đã lạnh lùng đi vào vấn đề chính:
“Hỏi nhiều quá, ngày mai ta và mẫu thân đưa cô đi xem thử là biết!”