"Ầm!"
Kim Tịnh Ngọc vừa đi đến phòng sắc thuốc của thái y viện, đã mạnh tay đẩy cửa xông vào.
Bên trong toàn là thuốc đang phơi khô, chất đầy trên kệ gỗ cao gấp đôi đầu người. Những chiếc kệ được xếp ngay ngắn thành từng hàng, kéo dài đến cuối phòng như cách trang bày trong thư phòng, rất thích hợp để ẩn thân hay phục kích người khác.
Kim Tịnh Ngọc cảm nhận được nguy hiểm, nên từng bước chân đều cẩn thận vô cùng. Một tay cầm vỏ kiếm, tay kia nắm chặt cán kiếm, dè chừng xung quanh.
Càng đi sâu vào bên trong, Kim Tịnh Ngọc càng cảm thấy căn phòng này dường như đã có bày sẵn thiên la địa võng gì đó, có điều đến một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ không có ai trong phòng?
"Ầm!"
Ngoài phòng không có ai canh giữ, nhưng đột nhiên cửa lại đóng chặt một cách kì bí như có người giật dây. Kim Tịnh Ngọc vội rút kiếm ra, giọng nói khí khái:
"Ai? Rốt cuộc ngươi là ai? Mau ra đây cho ta!"
Kim Tịnh Ngọc càng lên tiếng, càng cảm thấy bất lực vô cùng. Quả đúng như cảm nhận của nàng, trong căn phòng này không có ai cả.
Nàng cất kiếm vào trong vỏ, định đến tông cửa xông ra ngoài nhưng chợt thấy khung cảnh phía trước lờ mờ khó tả, còn cơ thể mình thì không ngừng nóng lên. Nhịp tim nàng đột ngột rối loạn không ngừng, chân đứng không còn vững, chỉ biết cố gắng tựa người vào tủ thuốc để xem xét tình hình.
"Cả ngày hôm nay mình không ăn thức ăn bên ngoài, vậy rốt cuộc là kẻ gian đã hạ độc lúc nào?"
Cơ thể nàng cứ không ngừng nóng lên, mồ hôi nhễ nhại, cộng thêm vào đó là sự bứt rứt khó tả. Tâm trí của nàng dần dần không còn đủ tỉnh táo để phân tích vấn đề nữa.
"Kétttt"
Cửa phòng sắc thuốc lại một lần nữa mở ra rồi đóng lại. Lần này không phải vô duyên vô cớ như ban nãy, mà là có một thái y đi vào.
Kim Tịnh Ngọc như tìm được nguồn sống, yếu ớt cầu cứu:
"Thái y, cứu ta! Có người đã tẩm độc lên người ta rồi…"
Tên thái y men theo tiếng gọi, đi luồn qua những kệ thuốc đến trước mặt nàng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp đang ửng đỏ cả lên, thú tính trong người hắn liền trỗi dậy:
"Người đó quả nhiên nói không sai, Kim phu tử đúng là sắc nước hương trời!"
"Cứu ta… cứu ta trước rồi nói…"
"Ồ, Kim phu tử cần gì phải vội vàng như vậy chứ? Đừng quá lo lắng, bổn quan sẽ từ từ cho cô hưởng thụ~"
Kim Tịnh Ngọc đưa tay chậm mồ hôi trên trán, nét mặt biểu lộ sự khó hiểu:
"Ngươi… ngươi đang nói gì vậy?"
"Chậc, không ngờ trên đời này còn có người ngây thơ như vậy! Thấy lư đốt hương đằng kia không? Trong đó là xuân được dạng bột, căn phòng này lại là phòng kín… nói đến đây, chắc cô cũng hiểu rồi?"
Kim Tịnh Ngọc nghe rõ từng câu từng chữ, tức giận cầm muốn rút kiếm ra chém cho đối phương một nhát. Nhưng với sức lực hiện tại, nàng đứng còn không vững, thì còn định hành thích ai?
Thấy vậy, tên thái y kia càng đắc ý hơn. Hắn hí hửng tiến lại gần nàng, từ khuôn mặt đến giọng cười chó đểu đều khiến người khác thấy khinh bỉ.
"Ngươi… ngươi không được qua đây! Ta không những là phu tử ở Quốc Định Quán, mà còn là đích thê của Nhị vương gia… nếu ngươi dám..."
"Hê hê, Kim phu tử đã hiểu sai ý của bổn quan rồi! Ta biết rõ cô là ai nên mới cố ý làm ra chuyện này. Mỹ nhân của ta, cô nghĩ là sau khi chúng ta hành sự xong, tên vương gia kia sẽ cần một nương tử nhơ nhuốc sao? Hự!"
Tên thái y vừa nói dứt câu, đột nhiên nhăn mặt rồi giơ tay ôm gáy, ngã vật ra sàn. Kim Tịnh Ngọc bị một phen làm hoảng cả hồn, khi ngước mặt nhìn lên, chợt thấy người mình cần tìm nhất lúc này đang đứng ở phía sau chỗ thái y đứng ban nãy.
Hai mắt nàng rưng rưng như sắp khóc, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên nghẹn ngào:
"Vương… vương gia…ta..."
Thấy Kim Tịnh Ngọc òa khóc, Tư Dạ Hành Vũ lật đật chạy đến bên cạnh, dùng vòng tay lớn ôm chặt lấy nàng. Tay hắn không ngừng vỗ vỗ tấm lưng mỏng manh như cách dỗ dành một đứa trẻ:
"Tiểu Ngọc, không sao nữa rồi! Có bổn vương ở đây với nàng, nàng đừng khóc nữa…"
Hắn còn chưa nói xong, chợt phát hiện Kim Tịnh Ngọc đang dùng sức bóp chặt y phục của mình, như cố kìm nén điều gì. Việc này càng làm hắn thêm lo lắng, bèn hỏi:
"Tiểu Ngọc, nàng bị làm sao vậy? Tên khốn khiếp này đã làm gì nàng?"
Xuân dược này càng phát huy tác dụng, khiến Kim Tịnh Ngọc sắp không khống chế được mình. Nàng cắn môi, yếu ớt cầu cứu:
"Vương gia… trong phòng này có đốt xuân dược. Chàng mau đưa ta rời khỏi nơi này, tìm thái y… tìm thái y hay cách gì đó… ta… ta khó chịu quá!"
Tư Dạ Hành Vũ hoảng hồn, vội đưa mắt dò tìm xung quanh. Khi nhìn thấy lư đốt hương đang tỏa khói, hắn vội chạy đến đạp đổ nó, rồi mới bồng Kim Tịnh Ngọc lên.
"Đi! Bổn vương đưa nàng đi tìm cách chữa trị!"
"Là ở đây! Kẻ gian ở đây!"
Tư Dạ Hành Vũ vừa nói xong, cách khoảng hai kệ thuốc liền nghe tiếng nói của người khác. Không chỉ là tiếng nói, còn có tiếng bước chân của rất nhiều người.
Thấy tình thế không ổn, hắn vội bồng Kim Tịnh Ngọc trốn vào một góc trong phòng. Do có các kệ thuốc ngăn cách, nên ở bên này chỉ có thể nghe tiếng bên kia, chứ không thấy mặt.
Ở chỗ bên kia, Tô Uyển Vân dắt theo Tư Dạ Hành Lâm cùng một số thái giám, cung nữ, õng ẹo tố giác:
"Hoàng thượng, chắc chắn là ở đây! Kim Tịnh Ngọc đó vừa nhìn là biết không đoan chính rồi, không ngờ bây giờ còn dám cùng thái y tư thông ngay trong hoàng cung!"
Tư Dạ Hành Lâm chắp hai tay ra sau, chán chường nhìn sơ qua một lượt căn phòng đã đưa ra quyết định:
"Từ đường đi đến đây, hoàng hậu luôn miệng nói Kim Tịnh Ngọc này, Kim Tịnh Ngọc nọ. Nhưng mà trẫm nhìn hoài không thấy, rốt cuộc Kim Tịnh Ngọc đang ở đâu? Thái y ở đâu, tư thông ở đâu?"
"Hoàng thượng, cứ cho người lục xét là được mà!"
Nghe đến hai chữ "lục xét", Tư Dạ Hành Vũ ở bên kia hết hồn hết vía. Còn Kim Tịnh Ngọc đang nằm trên đùi hắn thì đã mất đi ý thức, miệng chỉ biết gạ gẫm, còn tay không ngừng sờ mó lung tung:
"Vương gia… ta muốn…uhm..."
Nàng yếu ớt không nói thành lời, Tư Dạ Hành Vũ còn nhanh trí khóa chặt môi nàng, không cho nàng có cơ hội hé răng.
Vừa hôn Kim Tịnh Ngọc, Tư Dạ Hành Vũ vừa cầu nguyện cho đám người ngoài kia vì một lí do nào đó mà đi ngay, nếu không thì to chuyện mất.
Còn nữ nhân nằm trên đùi hắn đúng là không sợ chết, môi khóa chặt, lưỡi di chuyển không ngừng đã đành, tay còn… vô ý chạm vào "chỗ đó" của Tư Dạ Hành Vũ, khiến hắn suýt chút nữa đã không kìm chế được mình.
Ở bên kia, Tư Dạ Hành Lâm sau một hồi sau nghĩ, quyết định phủ nhận mọi lời nói của Tô Uyển Vân:
"Nơi đây là chỗ phơi và sắc thuốc của hoàng cung, không thể tùy tiện lục xét. Nếu trong quá trình tiến hành có động chạm đến thứ gì không nên, hay làm xáo trộn thuốc thang thì phải làm sao?"
"Nhưng mà nếu không thử thì…"
"Hoàng hậu, trẫm cũng muốn thử lắm, nhưng nếu đó là người khác kìa. Còn Kim phu tử, khanh ấy sẽ không làm ra những chuyện vô đạo đức thế này đâu. Thử nghĩ mà xem, nhị đệ tốt đến như vậy, nếu khanh ấy có tư thông thì cũng tự biết đường tìm người tốt hơn, giống như… À không, đương nhiên sẽ không cần đến một tên thái giám quèn."
Tô Uyển Vân vẫn quyết đoán với suy nghĩ của mình, vừa nắm tay áo Tư Dạ Hành Lâm, vừa làm vẻ đáng thương để đối phương mềm lòng:
"Hoàng thượng, điều thần thiếp nói hoàn toàn là sự thật, người thật sự không tin thần thiếp sao?"
Ai có ngờ, Tư Dạ Hành Lâm lại lạnh lùng đến mức khó tin. Hắn phủi tay Tô Uyển Vân ra khỏi người mình, trả lời tỉnh bơ:
"Ừ, trẫm không tin hoàng hậu. Còn đám nô tài các ngươi nữa, không có sự cho phép của trẫm, không được phép lục xét lung tung, rối loạn triều cương!"
"Rõ!"
Tư Dạ Hành Lâm quay sang dặn dò đám cung nữ và thái giám xong, cũng không buồn ở lại. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của hắn, đã mất thời gian đi tìm Kim Tịnh Ngọc, lại bị Tư Dạ Hành Vũ phá đám. Đến lúc duyệt bù tấu chương cho lúc trưa, lại đến Tô Uyển Vân kiếm chuyện sinh sự.
Tô Uyển Vân bị nói một câu mất hết sĩ diện, trong chốc lát chưa định hình lại được. Ả thở mạnh liên hồi, cố trấn tĩnh bản thân rồi quay sang quát vào mặt những người phía sau:
"Các ngươi còn đứng trời trồng ra đó làm gì? Mau lục xét cho bổn cung!"
"Hoàng… hoàng hậu nương nương bớt giận,... lúc nãy hoàng thượng đã ban chỉ, chúng nô tài không dám làm trái đâu!"
"Bốp!"
"Đúng là một đám vô dụng!"
Tô Uyển Vân tức giận tát vào mặt thái giám vừa lên tiếng, rồi vì giận quá nên cũng bỏ đi, không thèm màn đến việc ở trong phòng sắc thuốc nữa.
Đợi sau khi đám nô tài cũng kéo nhau rời khỏi, Tư Dạ Hành Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Kim Tịnh Ngọc sau khi "quấy rầy" hắn một trận, cũng đã chịu thiếp đi rồi. Có lẽ liều lượng xuân dược khi bay trong gió không đậm đặc bằng uống trực tiếp, nên thời gian phát tán không quá nhiều.
Tư Dạ Hành Vũ dù đã nhẹ lòng vì không bị đám người kia phát hiện, nhưng sâu thẳm trong tâm vẫn có chút nuối tiếc. Hắn đưa mắt nhìn xuống hạ bộ đang khác thường của mình, thở dài bất lực:
"Tiểu Ngọc, nàng đúng là vô trách nhiệm! Đã làm ta thành ra như vầy rồi, còn bỏ đi ngủ ngang xương. Bổn vương… bổn vương đợi sau này có cơ hội, sẽ cho nàng biết tay!"