Tự cứu? Cố Ngôn Chiêu sững sờ.
Nhìn Nguyệt Y Nhiên cả người chật vật, sắc mặt tái nhợt như quỷ, Cố Ngôn Chiêu nhíu mày nhìn về phía Lâm Phán Nhi, "Sao lại thế này?"
Lâm Phán Nhi lập tức lên tiếng: "Thái tử điện hạ, chàng đừng nghe nàng nói hươu nói vượn, nàng muốn giết thần thiếp!"
"Đúng là ác nhân cáo trạng trước, ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của Thái tử, ngươi lại dám nhốt ta trong phòng chứa củi này, còn bịa đặt tội trạng ép ta ký tên. Vong ân phụ nghĩa, không sợ bị sét đánh sao!"
Khi nói đến sét đánh, Nguyệt Y Nhiên liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chiêu.
Trong lòng Cố Ngôn Chiêu lộp bộp một tiếng, đây là Nguyệt Y Nhiên cố ý nói cho mình nghe?
Nhưng nghĩ đến bộ dáng hoa si trước đây của Nguyệt Y Nhiên mỗi lần nhìn thấy mình, Cố Ngôn Chiêu lại lập tức phủ định phỏng đoán này.
"Ký tên gì? Nói rõ ràng!"
Lâm Phán Nhi lập tức giành nói trước: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần thiếp tra được Thái tử phi cấu kết với thích khách hành thích chàng, nàng xả thân cứu chàng cũng là khổ nhục kế. Thần thiếp sợ nàng ta sẽ lại gây bất lợi cho Thái tử điện hạ, cho nên mới hạ lệnh nhốt người vào phòng chứa củi, thần thiếp đây cũng là suy nghĩ vì an toàn của điện hạ a!"
Không phải nói gần đây Thái tử điện hạ sẽ ở lại trong cung sao, sao lại trở về nhanh như vậy!
Nguyệt Y Nhiên cười lạnh, "Hoang đường, chỉ bằng mấy câu nói của ngươi đã muốn quy cho ta tội cấu kết với thích khách sao, ta còn muốn nói bởi vì ta phát hiện ra ngươi cấu kết với thích khách, cho nên ngươi muốn giết người diệt khẩu đó."
"Ngươi......" Lâm Phán Nhi nghẹn họng, "Điện hạ, thần thiếp không dám nói dối, thần thiếp có nhân chứng."
Nói xong, Lâm Phán Nhi lập tức sai người lôi một tên người hầu tới.
"Điện hạ, tên người hầu này là người trong viện của Thái tử phi, hắn có thể làm chứng, những gì thần thiếp nói đều là thật."
Lâm Phán Nhi liếc mắt nhìn tên người hầu, tên người hầu lập tức quỳ xuống: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, nô tài chính tai nghe được Thái tử phi nương nương nói chuyện với tỳ nữ, hạ lệnh thuê thích khách, ám sát điện hạ, sau đó Thái tử phi nương nương lại vờ như cứu điện hạ để lấy sự tín nhiệm của Thái tử điện hạ."
"Thái tử phi, ngươi nghe thấy chưa, ngươi bây giờ còn gì để nói nữa!" Lâm Phán Nhi đắc ý.
Nguyệt Y Nhiên nhìn tên người hầu quỳ trên mặt đất, xem ra Lâm Phán Nhi cũng có chuẩn bị, "Lâm lương đệ thật đúng là thủ đoạn cao minh, nhưng ngươi sao có thể chứng minh những gì tên kia nói là sự thật?"
Tên người hầu vội nói: "Thái tử điện hạ, nô tài dám thề, những gì nô tài nói đều là sự thật!"
Nguyệt Y Nhiên đang định nói thề cũng không thể tin, ánh mắt vừa chuyển nhìn thấy cái giá gỗ cao bên cạnh, sửng sốt một chút.
Cái giá kia cao hơn đầu người, bình thường chắc để bày chậu hoa, chỉ là bây giờ không dùng tới nên tùy tiện vất ở ngoài phòng chứa củi.
Nguyệt Y Nhiên cong cong khóe miệng, nhướng mày với tên người hầu: "Được, vậy ngươi thề, nếu ngươi nói dối, trời cao sẽ lập tức trừng phạt ngươi!"
Cố Ngôn Chiêu nhìn Nguyệt Y Nhiên như nhìn đứa ngốc, từ trước đến nay lời thề đều không đáng tin, càng không cần nói đến những thứ như trời cao trừng phạt vốn không đau không ngứa như thế.
Tên người hầu quả nhiên chẳng hề để ý, thẳng lưng nói: "Tiểu nhân thề, nếu ta có nửa câu dối trá, cầu trời cao lập tức trừng phạt ta!"
Vừa dứt lời, giá gỗ bên cạnh đột nhiên ứng tiếng, thẳng hướng tên người hầu mà đổ xuống.
"A!" Tên người hầu sợ tới mức kinh hô, cuống quít lăn sang một bên, Lâm Phán Nhi với Xuân Anh cũng sợ tới mức vội vàng tránh né.
Giá gỗ đổ xuống làm bốc lên một trận tro bụi.
Nếu không phải tránh né kịp thời, tên người hầu lúc này tuyệt đối không chết cũng bị thương.
Nguyệt Y Nhiên lắc đầu lên tiếng: "Chậc chậc chậc, xem ra là thề ứng nghiệm rồi, ông trời cũng không nhìn nổi ngươi nói dối!"
*****