Nguyệt Y Nhiên nhíu mày quay đầu lại, nhìn nam tử phía sau, "Tam hoàng tử?"
Tam hoàng tử Cố Tư Viễn, con đẻ của Trần hoàng hậu!
Cố Tư Viễn một thân áo xanh, khuôn mặt tuấn tú, nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác ngọc thụ chi lan, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện trên gương mặt hắn tựa hồ có vài phần ảm đạm u sầu.
Nhìn thấy Nguyệt Y Nhiên quay đầu lại, Cố Tư Viễn có chút áy náy cười cười, tiến lên vài bước nói, "Xin lỗi."
Hắn vừa nãy khi tới đây đúng lúc Nguyệt Y Nhiên với Cố Ngôn Chiêu đang khắc khẩu, cho nên đành đứng ở chỗ tối, không đi ra.
Vừa bật cười thật sự là bởi vì hắn thực sự không nghĩ tới, Nguyệt Y Nhiên dám nói chuyện với Cố Ngôn Chiêu như vậy. Mà hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Cố Ngôn Chiêu tức giận đến như thế.
Biết đối phương vừa rồi hẳn là nghe được, Nguyệt Y Nhiên cũng không so đo, hướng về phía Cố Tư Viễn gật gật đầu, sau đó lại nhìn phương hướng xe ngựa của Cố Ngôn Chiêu rời đi, trong lòng một trận chán nản.
Từ hoàng cung đến phủ Thái tử, đi bộ ít nhất cũng mất một canh giờ, Cố Ngôn Chiêu tên cẩu thái tử này quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Nhìn biểu tình trên mặt Nguyệt Y Nhiên, Cố Tư Viễn lại cười cười, "Nếu hoàng tẩu không ngại, không bằng bổn vương đưa tẩu trở về."
"Có thể chứ? Có phiền quá không?" Ánh mắt Nguyệt Y Nhiên sáng lên.
Cố Tư Viễn cười lắc đầu, "Không sao, hoàng tẩu mời."
"Được, vậy đa tạ."
Nguyệt Y Nhiên không từ chối, lên xe ngựa của Cố Tư Viễn, đường xa như vậy, nàng không muốn đi bộ về đâu.
Dọc theo đường đi, Cố Tư Viễn nói cũng không nhiều, chỉ ngẫu nhiên đánh giá một chút Nguyệt Y Nhiên.
Mà Nguyệt Y Nhiên cũng không nói thêm gì, dù sao đối phương cũng là con đẻ của Trần hoàng hậu, mình lại là Thái tử phi của Cố Ngôn Chiêu, hơn nữa khoảng thời gian trước nguyên chủ mới vừa lấy thân chắn một kiếm cho hắn.
Nếu hôm nay chuyện Trích Tinh Lâu thật là do Trần hoàng hậu đứng sau lưng, vậy không biết vị Tam hoàng tử này có biết chuyện hay không, để phòng ngừa nàng vẫn nói ít một chút thì tốt hơn.
Ước chừng qua gần nửa canh giờ, xe ngựa tới phủ Thái tử. Nguyệt Y Nhiên nhanh nhẹn xuống xe, nói lời cảm tạ với Cố Tư Viễn.
"Đa tạ Tam hoàng tử."
"Hoàng tẩu không cần khách khí." Cố Tư Viễn cười đáp lời, sau đó buông rèm xe, phân phó xa phu trở về tam vương phủ.
Nhìn xe ngựa của Cố Tư Viễn rời đi, Nguyệt Y Nhiên mới bước vào phủ Thái tử, vừa vào đã thấy Thu Linh đang đợi ở tiền viện.
Mà nghe Thu Linh nói Cố Ngôn Chiêu còn chưa trở về, Nguyệt Y Nhiên sửng sốt một chút.
Lúc đi nàng ngồi xe của Cố Ngôn Chiêu, so với xe của Cố Tư Viễn, xe của Cố Ngôn Chiêu rõ ràng chạy nhanh hơn, lại còn trở về trước, tại sao lại vẫn chưa về tới nơi.
Nhưng Nguyệt Y Nhiên cũng lười quản, đang chuẩn bị cùng Thu Linh trở về Tê Nguyệt Các, lúc này, Phong Thành lại vội vàng chạy vào phủ Thái tử.
Trên quần áo còn có không ít vết máu.
"Ngươi làm sao vậy?" Nguyệt Y Nhiên khiếp sợ.
Phong Thành lập tức trả lời: "Thái tử phi nương nương, Thái tử điện hạ bị ám sát!"
"Cái gì?" Nguyệt Y Nhiên giật mình, "Cố Ngôn Chiêu chết rồi?"
Phong Thành nghẹn, còn chưa kịp trả lời, lại nghe Nguyệt Y Nhiên cười to: "Ha ha ha ha ha, thật là quá...... thương tâm!"
Liếc mắt nhìn Phong Thành, Nguyệt Y Nhiên tuy rằng kịp thời sửa miệng, nhưng ý cười trên mặt như thế nào cũng áp không được.
Lời nói nghẹn trong cổ họng, Phong Thành có chút không thể tin nhìn Nguyệt Y Nhiên: "Thái tử phi, ngài đây là đang thương tâm sao?"
Nỗ lực ghìm khóe miệng xuống, Nguyệt Y Nhiên thở dài nói! "Bổn phi đương nhiên thương tâm, chẳng qua dù sao cũng vẫn phải tiếp tục sống, phủ thái tử lớn như vậy, cũng không thể không ai quản a. Lại nói, phủ thái tử có bao nhiêu tiền tiết kiệm, à, chính là bạc! Đúng rồi, còn có khế nhà khế đất cửa hàng mua bán, dù sao cũng một hồi phu thê, bổn phi nhất định sẽ thay Thái tử điện hạ quản lý cẩn thận......"
Phát tài rồi phát tài rồi, đột nhiên biến thành phú bà, loại cảm giác này thật sự là...... sướng quá a!