Bên kia, trong thư phòng, tuy Cố Ngôn Chiêu bị những lời của Nguyệt Y Nhiên làm cho bực bội, nhưng vẫn gọi thị vệ Phong Thành tới.
"Đưa thuốc này tới Tê Nguyệt Các." Nguyệt Y Nhiên hôm nay chắc chắn là bị động tới miệng vết thương.
"Vâng." Phong Thành nhận lấy bình sứ trong tay Cố Ngôn Chiêu.
Đây chính là kỳ dược chữa thương, giá trị xa xỉ, có thể nhanh chóng giúp miệng vết thương khép lại.
"Điện hạ, lần này cũng không cho Thái tử phi biết thuốc này là ngài đưa sao?"
"Để nàng ta biết làm cái gì, miễn cho nàng ta tự mình đa tình, lại gây thêm phiền toái." Cố Ngôn Chiêu tức giận mở miệng.
Hắn cho người đưa thuốc chẳng qua là vì dù sao Nguyệt Y Nhiên cũng là do cứu hắn mới bị thương, hắn không muốn để Nguyệt Y Nhiên vì chuyện này mà sinh ra tâm tư gì.
Phong Thành gật gật đầu, do dự một chút, nhịn không được lên tiếng: "Điện hạ, ngài có cảm thấy Thái tử phi dường như không giống như trước đây?"
Cái khác không nói, chỉ nói đến những lời nói ở bên hồ hôm nay, quả thực làm hắn trợn mắt há mồm.
Cố Ngôn Chiêu chau mày, "Ai biết nàng ta phát điên cái gì!"
Phong Thành nghĩ nghĩ, suy đoán: "Điện hạ, ngài nói Thái tử phi có phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không, bề ngoài thì đắc tội điện hạ để hấp dẫn lực chú ý của ngài?"
Cố Ngôn Chiêu sửng sốt một chút, lập tức trong lòng nhịn không được cảm thấy Phong Thành nói dường như rất có đạo lý.
Hắn đâu phải không nhìn thấy bộ dáng trước đây của Nguyệt Y Nhiên, một người trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể đột nhiên tính cách đại biến?
"Ngươi......"
Cố Ngôn Chiêu đang định nói thì nghe thấy người hầu bên ngoài bẩm báo Thái tử phi tới.
"Thái tử điện hạ, là thần thiếp, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ."
Cửa thư phòng, giọng nói của Nguyệt Y Nhiên truyền tới, còn mang theo vài phần lấy lòng.
Cố Ngôn Chiêu nhướng mày, xem ra Phong Thành nói không sai, Nguyệt Y Nhiên quả nhiên là đang lạt mềm buộc chặt!
Cười lạnh một tiếng, Cố Ngôn Chiêu bảo người hầu cho truyền người vào thư phòng.
Nguyệt Y Nhiên vốn lòng tràn đầy tức giận, muốn Cố Ngôn Chiêu bồi thường ngọc bội, nhưng trên đường tới đây cẩn thận ngẫm lại, đồ vật do chính chủ đưa ra, theo lý thuyết đối phương xử trí như thế nào, chính chủ cũng không quản được, mình tới bắt đền dường như cũng không quá chiếm lý.
Cho nên, Nguyệt Y Nhiên quyết định, đổi một phương thức khác!
"Thái tử điện hạ." Đứng ở bên trong thư phòng, Nguyệt Y Nhiên cười tủm tỉm mở miệng, tận lực làm cho thái độ của bản thân có vẻ ôn hòa thân thiết.
"Ngươi tới đây làm gì?" Cố Ngôn Chiêu nhướng mày nhìn Nguyệt Y Nhiên.
Sao, diễn không nổi lạt mềm buộc chặt nữa?
"Kỳ thật cũng không có gì, chính là......" Trên mặt Nguyệt Y Nhiên hiện ra vài phần ngượng ngùng hiếm gặp, "Chính là lần này dù sao ta cũng cứu Thái tử điện hạ, cho nên...... Thái tử điện hạ có phải nên bày tỏ một chút hay không?"
Nói xong, ánh mắt Nguyệt Y Nhiên sáng lấp lánh nhìn Cố Ngôn Chiêu, theo lý thuyết cứu đương triều Thái tử, hẳn là được không ít tiền thưởng đi!
Cố Ngôn Chiêu bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cười lạnh mở miệng.
"Nguyệt Y Nhiên, ngươi quả nhiên giả bộ không được bao lâu lại quay về nguyên hình, ngươi bớt ở đây si tâm vọng tưởng đi!"
Muốn lấy ân cứu mạng để mình chấp nhận nàng ta? Quả thực chính là nằm mơ!
Nguyệt Y Nhiên sửng sốt, hỏa khí vất vả lắm mới áp xuống được phút chốc lại bốc lên.
"Cố Ngôn Chiêu, ngươi cũng quá keo kiệt đi, tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng, có chút tiền thưởng ngươi cũng không muốn đưa, làm Thái tử keo kiệt như ngươi thế này, phụ hoàng mẫu hậu yêu dấu của ngươi bọn họ có biết không!"
"Nguyệt Y Nhiên ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, Cô sẽ...... Cái gì, tiền thưởng? Ngươi muốn tiền thưởng?"
Hỏa khí của Cố Ngôn Chiêu bốc lên được nửa đường, toàn thân chết sững.
Vừa rồi Nguyệt Y Nhiên nói là, tiền thưởng?
"Vô nghĩa!" Nguyệt Y Nhiên tức giận mở miệng, "Bằng không ngươi nghĩ là cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể mắt mù muốn ngươi lấy thân báo đáp sao?"