Năm nay năm mới đến sớm, tháng một đã là tết âm lịch.Sở Mẫn Kiều giải quyết hết mọi công việc trong năm cũ, để dành đêm 30 tận hưởng cùng với cha mẹ.
Hôm nay là đêm 30, Lương Cẩm Nguyên mời Liêu Chính Dũng cùng Kỷ Cảnh Hàm đến chung vui. Cha mẹ Lương Cẩm Nguyên đã đến từ buổi sáng, căn phòng thường ngày thanh tĩnh nay náo nhiệt hẳn lên. Bà Sở đã bận rộn từ sớm, cho dù ở nước ngoài nhiều năm nhưng việc tổ chức lễ mừng năm mới theo truyền thống vẫn không quên. Năm nay lại được đón năm mới cùng với con trai, trong nhà lại có thêm nhiều người náo nhiệt đến vậy thì cũng tự nhiên mà chuẩn bị nhiều đồ hơn mọi lần.
Sở Mẫn Kiều không xuống bếp, bình thường Lương Cẩm Nguyên cũng không nói cậu làm món này món nọ cho nên hôm nay việc giúp đỡ cũng quăng cho Lương Cẩm Nguyên làm.Cậu vào phòng khách ngồi nói chuyện cùng cha mẹ anh. Kỷ Cảnh Hàm cũng mang cháu của cô tới, bé năm nay tám tuổi, cất giọng nũng nịu đòi tiền lì xì, chọc cho đám người lớn trong phòng cười tít cả mắt.
Liêu Chính Dũng bị Kỷ Cảnh Hàm tha xuống bếp bắt phụ việc.Hai sếp lớn ở trong phòng bếp không chút lúng túng mà thành thục làm cá rửa đồ ăn, mọi thứ từ đồ sống dần được nấu chín ngon lành.Bà Sở cũng rất vừa lòng, để bọn họ ở lại, không chút lo lắng đi ra ngoài nói chuyện phiếm.
Tất niên năm nay chuẩn bị rất nhiều. Chiều đến, bà Sở mang một chút điểm tâm lên trước để mấy người kia lót dạ đỡ đói. Có bánh bao bột lọc nhân tôm [1] này, lại còn có bánh bò dừa nướng ngọt lịm[2] nữa. Tuy rằng mọi thứ đều là thực phẩm đông lạnh mua trong siêu thị, nhưng dường như chỉ cần qua tay của bà thôi cùng sẽ thành thức ăn hoành tráng trong khách sạn. Trước tất niên, bà cùng Sở Mẫn Kiều cố ý đi siêu thị mua, giờ cũng coi như phát huy tác dụng.Từng ***g bánh dần được mang lên, cả đám Sở Mẫn Kiều tha hồ ăn no nê thích thú. Cuối cùng vẫn là Lương phu nhân đặt đũa xuống nhắc nhở:
“Ăn ít thôi, tối đến còn nhiều món nữa. Đừng để giờ ăn no quá mà tối lại ăn không nổi đấy”
Những lời của vị phu nhân đáng kính ngay buổi chiều liền ứng nghiệm. Từng mâm thức ăn được mang lên, nhìn giống hệt như đang ở khách sạn năm sao. Thức ăn đa dạng, có thịt có cá, không món nào là lặp lại. Lương Cẩm Nguyên cũng làm một dĩa tôm xào bóc vỏ thơm ngon [3], Liêu Chính Dũng thì trổ tài với món mướp hấp nhồi thịt [4]. Sở Mẫn Kiều ban chiều cũng chạy vô bếp góp vui, dưới ánh nhìn của Lương Cẩm Nguyên là làm ra một dĩa rau xào, cũng coi như là có mó tay. Món ngon nhất đương nhiên vẫn là thịt viên [5] gia truyền của Sở gia. Thằng nhóc cầm bát ăn tận hai chén, vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon.
Sau khi ăn xong là đến lượt bánh sủi cảo. Sủi cảo là mọi người cùng nhau gói, đến cả hai vị đại nhân của hai nhà Sở Lương cũng tham gia. Tuy rằng tay đầy bột mì mà gói không bao nhiêu nhưng mọi người cũng không ai để ý, cả nhà vui vẻ là được rồi.
Trên TV đang phát mấy bài hát chúc mừng năm mới, các ca sĩ biểu diễn trên sân khấu, còn có cả ca khúc của Sở Mẫn Kiều. Thằng nhóc chạy quanh cậu, nũng nịu nói: “Anh Mẫn Kiều cho em chữ kí đi, em lên trường tặng cho mấy bạn trong lớp. Mấy bạn ấy hâm mộ anh lắm nha”.
Cuối cùng Sở Mẫn Kiều ký cho nó đến hai mươi tờ.Thằng nhóc thích thú còn đòi lần sau sẽ đến chơi nữa.
Làm sủi cảo vui đến quên trời quên đất, ăn sủi cảo cũng vui đến quên đất quên trời. Liêu Chính Dũng bỏ vào trong sủi cảo một đồng tiền, nói ai ăn được thì năm nay nhất định may mắn. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai bắt được may mắn ấy. Lương Cẩm Nguyên bình thản nói, dù sao có nuốt vào bụng cũng không chết người a ~ có ai biết họ Liêu kia gói đồng tiền vào trong bát người nào chứ?
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người ngồi trên sa lon xem TV, đó giống như bài tập bắt buộc phải làm trong năm mới. Đầu năm xem lại mấy chuyện tốt xấu của năm cũ cũng là một lạc thú. Liêu Chính Dũng vừa gặm cam vừa nói Sở Mẫn Kiều cũng sẽ có ngày vác mặt lên trên đó, nói cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không nói việc cậu hát sai lời đâu. Vừa nói xong liền bị Lương Cẩm Nguyên lấy quả táo chọi ngay đầu.
Trong không khí ấm áp náo nhiệt như vậy, thời gian nhanh trôi đến không giờ. Cả nhà đều mang thằng nhóc con xuống xem pháo hoa. Trẻ con luôn thích mấy chuyện vui vẻ như vậy, dọc đường đi nói rất nhiều. Sở Mẫn Kiều và Lương Cẩm Nguyên lại không đi, hai người đứng trên ban công, nói đứng ở đây nhìn rõ hơn.
Bên ngoài ồn ào sôi nổi, ngay cả tiếng TV cũng không nghe thấy nữa. Hai người ở gần nhau mà chỉ có thể ghé sát tai nhau nói chuyện mới nghe được. Trên bầu trời nở ra những đóa hoa rực sáng của pháo hoa mừng năm mới. Thằng nhóc ở dưới nhà hô to, nói nhà ai đẹp nhà ai xấu. Ánh lửa soi rõ gương mặt hai người, sự ấm áp lan dần ra xung quanh.
Lương Cẩm Nguyên ôm lấy Sở Mẫn Kiều đứng dựa trên ban công. Từ nơi này có thể nhìn rất rõ, ở nơi cao xem pháo hoa càng thích.Lúc này, toàn bộ thành phố ai ai cũng vui mừng, phía chân trời ngàn mảnh pháo hoa thi nhau nở rộ. Từng ngõ hẻm trong thành phố đều vang câu chúc mừng, hạnh phúc đọng trên mặt từng người, mỉm cười tặng nhau câu nói: “Năm mới vui vẻ”
“Năm mới vui vẻ”
Sở Mẫn Kiều ghé bên tai Lương Cẩm Nguyên thì thầm. Mặt cậu như bị ánh lửa chiếu hồng, sâu trong mắt có thể thấy rõ bầu trời đầy hoa lửa, ánh sáng rực rỡ. Lương Cẩm Nguyên ôm chặt lấy cậu, cằm đặt nhẹ trên vai, dịu dàng hôn lên đôi mắt, lên vầng trán của cậu, mãi cho đến khi môi hai người chạm vào nhau.Gió khẽ thổi ngang qua nhưng không hề cảm thấy lạnh.Nhiệt độ cơ thể hai người không ngừng truyền đến, tựa như không khí xung quanh đều bị thiêu đốt, nhịn không được mà ôm chặt lấy cổ anh.
Lương Cẩm Nguyên mân mê môi cậu, anh thì thầm: “Năm mới vui vẻ. Anh yêu em”
Đôi mắt sáng kia, từ lần đầu gặp mặt đến nay đã ba năm, nhưng gương mặt này anh nhìn mãi vẫn không thấy đủ. Tựa như mỗi biểu cảm trên gương mặt cậu đều khác nhau, càng khiến người mê mẩn.Anh càng lúc càng khát khao, muốn cùng cậu được mãi bên nhau, trải qua tết năm tới, lại thêm một tết nữa.Mãi cho đến cái tết cuối cùng của hai người mới thỏa lòng.
Đợi đến khi hai người già đi, lúc ấy cũng có thể đứng dựa trên ban công này nhìn ngắm pháo hoa, sau đó dịu dàng mà nói câu ta yêu nhau.
Sở Mẫn Kiều ôm cổ Lương Cẩm Nguyên, tựa như đáp lại lời yêu của anh, ừ một tiếng, hai tai nóng lên, một lát sau cũng để lại một câu.
“Em cũng yêu anh”
Sau tết hai tuần, đĩa đơn Tình ca của Sở Mẫn Kiều cũng được tung ra, lượng tiêu thụ hơn ngàn bản, thậm chí vượt qua số lượng album của những nghệ sĩ khác. Giữa bài còn có một đoạn Sở Mẫn Kiều độc thoại.Bối cảnh dường như là ngoài biển, thanh âm sóng vỗ rì rào, còn có gió biển khe khẽ thổi, lát sau dần lắng xuống, có thể nghe thấy giọng nam trầm ấm.Thanh âm của Sở Mẫn Kiều rất dịu dàng, chỉ là nói chuyện thôi mà cũng không khác gì đang hát tình ca.
Cậu nói: “Tình ca này, tôi muốn tặng cho người tôi yêu nhất. Tên của người ấy cũng chính là tình ca của tôi, tôi sẽ hát cả một đời”
Nhưng khi Lương Cẩm Nguyên nghe xong lại nghĩ, bài hát này anh đã sớm hát rồi, ngay lần gặp đầu tiên đã hát.Chỉ là cậu không biết mà thôi.
Đây là bài tình ca dành cho đôi ta, phải là đôi ta cùng hát thì mới có thể đi vào lòng người, mới khiến cho cả hai được hạnh phúc…
Chú thích:
[1] Bánh bao bột lọc nhân tôm: QT là Tôm giáo hoàng, sợt thì ra hình này nên mình chém luôn:”)
[2] Bánh bò dừa nướng: QT là Hoàng kim cao – 黄金糕, cũng sợt ra hình giống như bánh bò Việt Nam nên mình tiện tay phang luôn í mà:”) nếu sai thì mấy bạn chỉ mình nha ~ nhìn mấy cái này mà thèm quá
[3]Tôm xào bóc vỏ: Hình của nó là đây ~ *chảy nc miếng*
[4] Mướp hấp nhồi thịt: Với một đứa ham ăn như mình, lại thích hải sản còn thích mướp, quả thật là ko chịu chi thấu khi edit chương này mà >”<
[5]Thịt viên (còn gọi là đầu sư tử): Một món ăn ở Trung Quốc, cũng ko biết sao lại gọi là đầu sư tử nhưng nghe đồn là ngon lắm luôn ♥ (sợt ở trên vaacgroup.edu.vn mới biết đó gọi là thịt viên đó, ko thì cũng định để là đầu sư tử luôn rồi ;__;)
~||~ Hoàn ~||~
Tác giả: Bộ truyện đầu tiên đã kết thúc. Đọc hết những tin nhắn qua lại trên GNS, thật sự rất cảm ơn >~<
Editor: Đam mỹ đầu tiên edit đã kết thúc.