Edit: Samie
Đăng tại: truyenfull.com
“Cậu là bạn học Kỷ Phi Ngôn đúng không? Đây là tư liệu nhập học của cậu, bên trong có hướng dẫn nhập học, sổ liên lạc của lớp, còn có thẻ sinh viên…” Người vừa mở miệng nói chuyện là nữ sinh ngồi bên cạnh Trúc Lâm Sâm, lớn hơn cô một tuổi, cũng là một trong số những nữ sinh còn sót lại của ngành toán học, bây giờ, cô ấy đang tươi cười nhìn Kỷ Phi Ngôn.
Phải biết rằng ngành toán học tuy dương thịnh âm suy, nhưng người có nhan sắc cao như Kỷ Phi Ngôn quả thực ít đến thương cảm, hơn nữa, người người đều thích tiểu thịt tươi… Cho nên, không thể trách cô ấy không khống chế nổi chính mình được!
Kỷ Phi Ngôn nhận tư liệu nhập học, lại cười nói “Cảm ơn”, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên gò má không biết đã đánh bại tâm tư của biết bao nhiêu cô gái.
Cô ấy không ngừng cố gắng: “Bạn học Kỷ, phòng ngủ của cậu là ở tầng 12, tôi dẫn cậu đi nhé.”
Cùng lúc đó, người vẫn luôn lo lắng, Trúc Lâm Sâm thấy có người đang cầm cuốn sách đi ở phía trước, vội vàng hỏi: “Bạn học à, cậu học ngành toán học sao? Ở lớp nào thế?”
Kỷ Phi Ngôn miễn cưỡng liếc mắt nhìn Trúc Lâm Sâm, thấy cô không chớp mắt giả bộ bận rộn, nhếch môi đáp: “Được.”
Cho đến khi Kỷ Phi Ngôn đi theo nữ sinh kia đi xa, tinh thần luôn căng chặt của Trúc Lâm Sâm mới có thể thả lỏng. Cô liếc mắt nhìn bóng lưng Kỷ Phi Ngôn phía xa xa, nhẹ nhàng thở một hơi.
Có trời mới biết tại sao cô lại sợ tiếp xúc cùng Kỷ Phi Ngôn như vậy!
Rất lâu về sau, Trúc Lâm Sâm mới biết được, có một loại động vật có bản năng tránh xa khỏi nguy hiểm, bởi vì một khi ngừng kháng cự, sẽ rất nhanh bị nuốt chửng.
Sắc trời dần tối, giáo viên phụ đạo tới kiểm lại danh sách, xác nhận sinh viên mới của ngành toán học đều đã nhập học đầy đủ, tuyên bố nhiệm vụ nghênh đón tân sinh kết thúc.
Trúc Lâm Sâm đang muốn đi, giọng nói Lý Chi Thần vang lên từ phía sau: “Lớp trưởng, hôm nay mọi người đều bận bịu cả ngày, cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé.”
Trúc Lâm Sâm còn đang do dự, đã thấy Lục Lộ cưỡi xe đạp điện nhỏ màu hồng vui sướng lái về phía cô: “Sâm Sâm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Mặt mũi Trúc Lâm Sâm lập tức tràn ra ý cười, cô quay đầu nhìn về Lý Chi Thần nói: “Tôi không đi được rồi, tôi đi ăn cơm cùng bạn.”
Cùng lúc đó, xe đạp điện màu hồng đã dừng lại trước mặt Trúc Lâm Sâm. Cô trèo lên xe, tự nhiên ôm hông Lục Lộ, cong môi nói: “Tài xế Lục, đi thôi.”
Lý Chi Thần đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên bộ dáng tươi cười vui vẻ của Trúc Lâm Sâm vừa rồi. Cô là người tương đối lạnh lùng, đối xử với bạn học rất lịch sự, nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác không thể thân cận. Lý Chi Thần biết, điều này chẳng qua là vì vẫn chưa có người nào có thể đi vào lòng của cô.
Nếu có người có thể tiến vào, cô cũng sẽ ở trước mặt người đó nở nụ cười tươi như hoa.
Lý Chi Thần yên lặng nhìn bóng lưng Trúc Lâm Sâm đi xa, có nữ sinh ở bên cạnh cười nói: “Vẫn còn tốt, bạn của Trúc học muội là một nữ sinh, nếu không phải vậy thì tâm tư của biết bao nhiêu nam sinh sẽ phải vỡ vụn rồi!”
“Lý học đệ, cậu phải cố gắng lên nha! Nữ thần của ngành toán học chúng ta cũng không thể rơi vào trong tay người khác!” Có nam sinh tiến đến bên cạnh Lý Chi Thần, cười hì hì nói.
Lý Chi Thần cười cười, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”