Edit: Samie
“Kỷ Phi Ngôn.” Trúc Lâm Sâm nói được một nửa, phát hiện Kỷ Phi Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cô đến thất thần, nhịn không được quát khẽ.
Kỷ Phi Ngôn ho một tiếng, liếm kẹo que trong miệng, nói: “Sư tỷ, tiếp tục.”
Trúc Lâm Sâm hít một hơi thật sâu, nhẫn nại tiếp tục giảng đề cho Kỷ Phi Ngôn.
Kỷ Phi Ngôn trong mắt tràn ra ý cười, ổn định tâm trạng một chút, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bên trên tờ giấy nháp cô đang viết.
Chữ viết của cô không nắn nót xinh đẹp giống như những nữ sinh bình thường khác, cô viết theo nét chữ thảo, mạnh mẽ có lực, mang theo nét cứng cỏi, chứng minh rằng có rèn luyện qua.
Thấy Kỷ Phi Ngôn đã biết cách giải đề, Trúc Lâm Sâm rời khỏi thư phòng, trở về phòng mày mò người máy nhỏ của mình.
Buổi chiều, Trúc Hạo Nhiên đã trở về, Trúc Lâm Sâm nhẹ nhàng thở ra, một buổi chiều cô đều tự nhốt mình ở trong phòng, không đi ra ngoài.
Mãi cho đến buổi tối khi Kỷ Phi Ngôn làm xong đề, chuẩn bị về nhà, Trúc Lâm Sâm mới bị Trúc Hạo Nhiên gọi ra tiễn khách.
Theo như bình thường thì Trúc Sâm Lâm đưa cậu đến dưới lầu là hoàn thành nhiệm vụ, quay người muốn đi, lại bị một sức mạnh níu lại.
Cô cúi đầu nhìn, bỗng dưng phát hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng đang lôi kéo quả bóng lông trang trí nhỏ màu trắng đang treo ở khóa kéo bên ngoài túi áo khoác của cô, giống như đang vô tình thưởng thức.
Cậu nhìn cô, cười hỏi: “Bây giờ không phải là thời gian dạy học, sư tỷ có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?”
Ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang soi sáng gương mặt Kỷ Phi Ngôn, ánh mắt của cậu sáng như vì sao trên bầu trời, nụ cười nơi khóe miệng vừa vô tội lại mang theo chút lưu manh.
Gần như là một cái chớp mắt, Trúc Lâm Sâm lập tức hiểu rõ cậu mong muốn đáp án của cái gì, cô hơi khó chịu nghiêng đầu, cứng rắn nói: “Không thể, tôi phải lên lầu đây.”
Trúc Lâm Sâm nói, muốn quay người rời đi, sức lực trên quần áo vẫn ngoan cường không chịu biến mất.
Trúc Lâm Sâm im lặng, có hơi gấp gáp, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy có người đang đi tới ở cách đó không xa, cô lập tức giống như con thỏ bị dọa cho sợ hãi, vội vàng nói: “Không có không có không có!”
Sau đó, cô giật quả bóng lông ra khỏi đầu ngón tay của Kỷ Phi Ngôn, lao thẳng lên lầu mà không quay đầu lại.
Kỷ Phi Ngôn nhận được đáp án mình muốn, trong mắt hiện lên ý cười.
Trúc Lâm Sâm ở trong lòng hung hăng mắng Kỷ Phi Ngôn một lần, hạ quyết tâm sau này sẽ không gặp lại cậu ta nữa, sáng sớm hôm sau, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Trúc Hạo Nhiên, cô bình tĩnh thu dọn đồ đạc chạy đến nhà bà ngoại ở nông thôn.
Ở chỗ này chờ đến hết tết Nguyên đán. Qua tết, cô mượn cớ trường học có việc, mang theo bảo bối trứng chạy về trường học.
Các lớp học của khoa toán đã kín chỗ, Trúc Lâm Sâm lại đăng kí thêm chuyên ngành thứ hai, là khoa học máy tính, buổi tối cô đăng kí học môn tự chọn về kỹ thuật cơ khí, cả người đều bận rộn xoay quanh.
Chỗ tốt của việc bận rộn chính là -- thời gian trôi qua vô cùng nhanh, một cái chớp mắt, đại học năm nhất đã kết thúc.
Có điều, cái này cũng có nghĩa là kỳ huấn luyện quân sự đáng sợ sắp bắt đầu.
Đợt huấn luyện quân sự của đại học Hán sẽ tiến hành sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè của năm nhất đại học, đúng vào mùa nắng nóng nhất, trong vòng một tháng phải huấn luyện ngoài trời, chỉ là suy nghĩ thôi cũng khiến người ta tuyệt vọng.
Mới huấn luyện một tuần, da Trúc Lâm Sâm đã đen đi mấy bậc, Lục Lộ so với cô còn đen hơn, mỗi đêm, việc đầu tiên sau khi hai người trở về phòng ngủ chính là rửa mặt và đắp mặt nạ dưỡng da.
Lúc Trúc Lâm Sâm nhận được cuộc điện thoại “báo tin vui” từ bố nhà mình, Trúc Hạo Nhiên, cô đã đen đến ba bậc, đang đắp mặt nạ tinh chất, tập trung ghé vào trước bàn lắp đặt cánh tay cho bảo bối trứng.
Chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, cánh tay của bảo bối trứng rơi xuống đất, Trúc Lâm Sâm không lập tức đi nhặt nó lên như mọi khi mà là xé toang mặt nạ dưỡng da, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Bố nói ai thi đậu đại học Hán cơ?”