Kì Quân, Hoàng Đạo Chung bỗng quát lên:
- THIẾU CHỦ!
Sau đó hai người trong chớp mắt hoảng sợ đạp không bay lên, trong tay Kì Quân phun ra Ti Đái đánh ra chiêu Nguyệt Thân Vong Ti Đái danh bất hư truyền. Mà Hoàng Đạo Chung lại đem chiêu Ám Nguyệt Xuyên Phong tiễn bắn ra một liễn mạnh bạo về phía Bì Do.
Chỉ trong khoảng vài giây, kiếm khí kia tràn tới, mà ba người so chiêu đụng độ nhau.
Ầm!
Kiếm khí kia không ngờ hung bạo, tiếp tục xuyên qua Nguyệt Thân Vong Ti Đái của Kì Quân, mà cũng đem Ám Nguyệt Xuyên Phong tiễn không coi vào mắt, mạnh mẽ đem kiếm khí chém vào Diệp Lang.
Quang Đạo Chân Nhân lúc này hai mắt lim dim đứng dưới chân núi, chợt đôi mắt mở to kinh hãi:
- Cái gì?
Đám hắc thủ kêu lên:
- Đây là Võ sư Sơ giai trung cấp đỉnh?
- Lại có thể xuất ra kiếm khí?
- Tuyệt đối không thể…
Mà Bì Do kia đánh xong một đường kiếm khí, bị hai chiêu Nguyệt Thân Vong Ti Đái cùng Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn phản công. Kiếm khí kia của hắn, chỉ có thể xuyên qua, không hề có tác dụng chống lại, hai chiêu thức danh bất hư truyền kia vẫn giữ nguyên mức độ đánh về phía hắn.
Nguyệt Thân Vong Ti Đái, Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn, một cái quỷ dị khác thường, một cái lại nhanh đến mức bén nhọn.
Bì Do khó lòng chống lại, dù sao tu vi của hắn còn quá thấp, đánh ra được một đường kiếm khí kia xem như là đã quá xuất thần rồi.
Kí kí!
Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn rít lên những âm thanh chói tai, mà một ngọn liễn kia lao tới, nhanh chóng xuyên qua bả vai Bì Do.
Phụt!
Bì Do phun ra một búng máu khụy xuống đất, mà bên kia Diệp Lang, con mắt đang trợn tròn sợ hãi, từ trên không trung ngã bịch một cái xuống mặt đất.
Ngọn Minh Xuyến Xích hung danh của Cơ Xuyên, tuy bị đánh xuyên qua kiếm khí, nhưng mà vẫn giữ nguyên tốc độ không dừng chùm xuống đầu Bì Do.
Bì Do trợn tròn con mắt ngửa đầu nhìn lên hàng loạt các chiêu thức khủng khiếp đánh vào mình, trên miệng nở một nụ cười mãn nguyện nói:
- Cuối cùng, ta đã luyện thành một chiêu kiếm khí! Ha ha ha…
Bì Do sau đó cười thống khoái, vừa ôm ngực, lại phun ra một búng máu. Hắn trong lúc quan đầu hung hiểm, vẫn không thèm để ý đến ba chiêu Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn, Minh Xuyên Hải Hà với Nguyệt Thân Vong Ti Đái kia vào mắt.
Mà Diệp Lang kia bị hắn chém trúng một đường kiếm khí, liền trọng thương ngã xuống. Trên miệng Diệp Lang kia chảy ra một tia máu, lập tức bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đám hắc thủ lập tức kêu lên lao tới đỡ lấy Diệp Lang:
- Thiếu chủ!
- Thiếu giáo chủ!
- Ngươi ra sao rồi?
Một hắc thủ nhanh chóng đem ngón tay bắt lên đại huyệt của Diệp Lang, rồi chợt kinh dị kêu lên:
- Thiếu giáo chủ ngươi đứt toàn bộ kinh mạch rồi?
- Cái gì? Ngươi nói đứt toàn bộ kinh mạch!
Đám hắc thủ không ngừng hoảng hoảng bấn loạn, đứng lên ngồi xuống không yên ổn. Ai mà biết là thiếu chủ này của bọn hắn lại yếu như vậy. Giao tranh chưa nổi một kích đã ngã xụi, cũng phải nói lại là tại sao phái Trịnh Đô lại sinh ra một tên biến thái.
Mà đám đạo sĩ kia thấy Diệp Lang bị như vậy, cuối cùng lắc đầu, tuy nhiên không nói gì, chỉ đem ánh mắt lo sợ nhìn về phía ba chiêu thức khủng khiếp kia đang làm khó Bì Do. Không biết Bì Do này, đối diện với ba chiêu, tránh thoát được như thế nào.
Nếu như Bì Do đánh ra được kiếm khí, mà lại không chống chịu nổi ba chiêu này, coi như một đời thiên tài sinh ra, lại đổi mạng đáng tiếc với Diệp Lang, chuyện này truyền ra ngoài, phái Trịnh Đô không khác gì bị tát một cái vào giữa mặt.
Trong môn phái có thể sinh ra thiên kiêu như vậy, cuối cùng không thể bảo hộ được hắn, lại để hắn chết ngay tại chân núi của môn phái mình, chuyện này truyền ra, phái Trịnh Đô thật bị chê cười quá nhiều rồi.
Nếu như để một khi Bì Do này trưởng thành, chẳng phải sẽ đem địa vị của phái Trịnh Đô nâng lên đến bực khủng khiếp hay sao? Đáng tiếc, đáng tiếc…
Mà Quang Đạo Chân Nhân ở dưới chân núi, lúc nghe thấy đám hắc thủ xướng lên, Diệp Lang bị đứt toàn bộ kinh mạch, liền bủn rủn tay chân, đem con mắt trợn tròn khó tin lắp bắp nói:
- Nhanh! Đem thằng nhãi kia xuống núi…
Quang Đạo Chân Nhân đem ngón tay trỏ lên núi rít lên, khiển mấy hắc thủ đứng sau lưng mình nhanh chóng chạy lên núi, mà bản thân gã cũng ngã khụy xuống đất, bộ râu rung rung lẩm bẩm:
- Huynh trưởng! Tại sao? Con trai ngươi cũng có kết cục giống ngươi đến vậy! Lẽ nào lại có một tên ngu ngốc nữa sinh ra theo cách này? Lúc trẻ tuổi ngươi cũng chính là như thế này…
Quang Đạo Chân Nhân chính là không tin nổi, loại chuyện trùng hợp như vậy lại xảy ra. Hà Quang đạo trưởng hồi còn trẻ, cũng chính là vì quá kiêu ngạo như Diệp Lang này, cuối cùng bị người ta đắc thủ đánh cho đứt cả kinh mạch, mà sau này các lão tổ ra tay trợ giúp, lại không thể chữa khỏi hoàn toàn, khiến tu vi của Hà Quang không thể tăng lên, mà không những vậy thần trí lại cực kỳ ngu ngốc, nếu không phải vì ước thúc của Cơ Xuyên, cũng không đến mức để cho hắn tiếp nhận trưởng giáo vị.
Quang Đạo Chân Nhân đem mặt ngửa lên trời, không ngừng trách, chẳng lẽ đây chính là kiếp nạn mang tính di truyền? Đúng vậy, không thì tại sao trong phái Trịnh Đô này lại trùng hợp sinh ra một tên trẻ tuổi mà cường đại như vậy? Phải nói là cháu ruột này của gã cũng thuộc hạng võ công cao cường, hôm nay thảm bại, xem như thực sự quá đen đủi rồi. Chính là phô trương thanh thế kiêu ngạo, cuối cùng lại lãng xẹt không chịu nổi một kích của người. Diệp Lang ơi Diệp Lang, tại sao ngươi lại quá giống cha ngươi như vậy?
Quang Đạo Chân Nhân thất thất tự gào lên trong đầu, sau đó đem con mắt tàn độc bắn lên người Bì Do, chính người này đã hại cho cháu ruột của hắn như vậy, sau này xuống suối vàng, Hà Quang trách phạt, Quang Đạo Chân Nhân làm sao có thể hứng chịu.
Quang Đạo Chân Nhân hai bàn tay nắm chặt, đem hung khí trong tay cầm lên, múa may một hồi rồi nói:
- Để ta đích thân ra tay lấy mạng ngươi!
Trên núi.
Bì Do sau khi cười vài tiếng, cũng trong khoảnh khắc nhanh chóng đem kiếm chống lên nền đất, thuận tiện vận Thiên Tầm Công lùi lại một cái, muốn tránh Minh Xuyến Xích và ngọn Ti Nguyệt Đái của Kì Quân.
Vừa rồi Bì Do tuy chịu một kích Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn, nhưng mà chiêu này tạm thời đều không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn.
Mà Bì Do vừa lui lại một bước, dùng Thiên Tầm Công tránh Minh Xuyến Xích, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, không ngờ hắn có thể bỏ xa Ti Nguyệt Đái của Kì Quân, nhưng mà còn ngọn Minh Xuyến Xích này lại vô hình chung không thể nào tránh thoát. Minh Xuyến Xích kia vô cùng quỷ dị, bám lấy hắn không rời.
Kì Quân thấy Bì Do tiểu đạo sĩ này, không ngờ lại có thể dùng Thiên Tầm Công tầng thứ năm tránh được một chiêu mạnh nhất của mình thì cực kì kinh ngạc, hơn nữa lại còn sau khi tiểu đạo sĩ này trúng một chiêu của Hoàng Đạo Chung, mà vẫn có thể đứng lên như vậy, lại càng kinh sợ hơn.
Hai mươi vị đỉnh chủ của phái Trịnh Đô, lúc này chợt nói:
- Bì Do sư đệ này thực là một bậc thiên kiêu của phái ta, không thể để hắn chết như vậy!
- Đúng vậy, hắn chết như vậy, các phái toàn bộ đều chê cười phái Trịnh Đô chúng ta không bảo hộ được hắn!
- Thiên tài xuất hiện, phái Trịnh Đô ta sẽ quật khởi!
- Đã là như vậy, hai mươi người chúng ta, đều liều mạng lao lên, cứu hắn một mạng!
- Bì Do tiểu đệ, chúng ta đến cứu ngươi…
Hai mươi người này đồng thời gật đầu, sau đó cùng đồng thời đem vũ khi ném lên không trung, nhảy vào chiến cuộc. Mà cùng lúc hai mươi người này ra tay, lại lập tức châm ngòi cho chiến cuộc lưỡng đạo hai phe tiếp tục nổ ra.
Phe hắc thủ thấy hai mươi đạo sĩ tế kiếm, cũng hung hãn kêu lên:
- Bọn tiểu đạo phái Trịnh Đô chó má!
- Trả thù cho thiếu chủ!
- Đúng, đem đầu chó lợn của bọn chúng chặt xuống!
- Giết…
Mà tiểu đạo sĩ mấy trăm người, cũng theo hai mươi vị đỉnh chủ tu vi đứng đầu này, đồng thời lao về phía đám hắc thủ tham gia chiến cuộc, đồng thanh kêu lớn:
- GIẾT!
Hai phe tế kiếm hung hãn lao vào nhau chém giết đẫm máu, hai mươi vị đỉnh chủ của phái Trịnh Đô ban đầu còn sợ hãi danh tiếng của Kì Quân Hoàng Đạo Chung, nhưng mà lúc này vì thế cục phải liều mạng, bất đắc dĩ cắn răng dồn nén run sợ trong lòng, liều mạng thế thân cho Bì Do.
Bì Do trong lúc hung hiểm, vô cùng bình tĩnh, mặc dù Minh Xuyến Xích đuổi theo hắn không tha, nhưng mà hắn không run sợ chút nào, thậm chí còn có chút hưng phấn. Đúng lúc này có một đám binh khí cùng thân người lao tới, hung hãn đem Minh Xuyến Xích chặn lại.
Mọi chuyện kể ra thì dài dòng, nhưng mà thực tế từ suy nghĩ cho đến tất cả các hành động kia lại xảy ra trong nháy mắt.
Mà Minh Xuyến Xích kia vừa mới bị chặn lại, lập tức Bì Do vận Thiên Tầm Công đã bay ra xa một khoảng cách lớn. Lúc này mới phát hiện ra đám đạo hữu liều mạng thế thân cho mình, bèn hét lên nhưng mà không kịp:
- Các ngươi đừng…
Bì Do chỉ kịp kêu lên ba tiếng, nhưng mà Minh Xuyến Xích kia quá hung bạo và mau lẹ. Hai mươi vị đỉnh chủ, trong giới Võ Lâm Minh cũng có thể gọi là tu vi cao tuyệt, dẫu vậy, vẫn bị Minh Xuyến Xích bao vây bóp chặt, giống như một tấm lưới lớn không ngừng xiết chặt hai mươi người này lại.
Minh Xuyến Xích sau khi bóp chặt hai mươi người co lại một chỗ liền bất động, bởi vì người không chế nó duy nhất là Diệp Lang đã bị trọng thương nên không còn ai thao động nó tiếp, nhưng mà đám đỉnh chủ của phái Trịnh Đô cũng không sao thoát ra được, bây giờ đều bị trói vào một chỗ, binh khí cũng không cầm nổi lên, không gian quá chật chội.
Thế nhưng những điều ấy không phải là lý do khiến Bì Do kinh sợ, mà thứ Bì Do kinh sợ, chính là hai tên Kì Quân Hoàng Đạo Chung kia, sau khi đánh hụt hắn, sẽ nương theo đường công kích kia, đánh vào chỗ cũ, mà đám đạo sĩ này vô tình sẽ phải chịu trận thay cho hắn, từ đó dẫn đến thảm mạng của hai mươi cao thủ.
Quả đúng như Bì Do tiên liệu, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung con mắt mãnh liệt, sau đó hung hãn đem hai chiêu Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn, cùng với Nguyệt Thân Vong Ti Đái ném tới.
Hai chiêu thức vang danh thiên hạ, bởi hai cao thủ tu vi Võ sư Trung giai sơ cấp, hai mươi người này chỉ là Võ sư Sơ giai trung cấp, dưới con mắt của Kì Quân Hoàng Đạo Chung, chính là kiến hôi.
Liệt liệt!
Kí kí!
Xoạt!
Chỉ nghe thấy những tiếng vải vóc lật phật trong gió của Ti Nguyệt Đái, lại nghe thấy tiếng rít chói tai của những ngọn liễn.
Lần này Hoàng Đạo Chung vô cùng cẩn thận, vừa rồi Bì Do trúng một kích của gã nhưng không chết, lúc này hắn bắn ra liên tiếp mười mấy nhát liễn châu. Đem công kích hung hãn của Ám Nguyệt Xuyên Phong Tiễn phát huy lên đến cực đại.
Chiêu thức của hai người này, trong tên đều có một chữ “nguyệt”, quả đúng như tên gọi, hai chiêu kia phối hợp với nhau xuất ra, khiến cho không trung u ám tối đen, mà hai ngọn binh khí của hai người này lại sáng như ánh trăng, quỷ dị lao tới, ánh sáng dìu dịu mà tà ảo.
Phịch!
Phịch phịch!
- A!
- Thảm…
- Đạo hữu, ngươi kiếp sau lại là đồng liêu của ta!
- Sơn sư huynh, kiếp này ta không kịp nói với ngươi một chuyện quan trọng!
- Là chuyện gì?
- Chính là ta đã có mang với ngươi!
- A, hài tử của chúng ta chưa sinh liền chết!
- Các ngươi quá ủy mị, đã liều chết thì có hề gì!
Đám đỉnh chủ hai mươi người kia nam có nữ có, lúc này đối mặt với cái chết đều kêu gào thống thiết, nhưng mà vẫn cắn răng cho rằng quyết định của mình vì môn phái là không sai. Chỉ hy vọng sau trận chiến này chết đi, sẽ được lưu danh vào lịch duyệt mấy trăm năm của môn phái, làm gương cho đám đệ tử sau này, có như vậy mới chết mà không hối hận.