Lương Hồng Ngọc đôi mắt rộ lên vẻ tà dị, nhìn hắn. Vũ Minh âm thầm rùng mình bấm bụng nói:
- Chị Hồng Ngọc, đúng là hôm nay trời rất nóng, quần áo có phơi cũng sẽ rất nhanh khô!
Hắn đem miếng vạt vải áo lên phủi phủi làm vẻ không chú ý, thuận tiện muốn kéo giãn khoảng cách ra ngoài một chút, nếu để người ta biết được hắn bị chảy máu mũi, còn ra cái thể thống gì nữa.
Bỗng dưng cánh tay hắn chợt có cảm giác của một thứ gì đó mềm mại trơn mượt. Từ mũi lại còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm lan tỏa đậm lòng người. Chính là cái mùi vị này…
Vũ Minh theo bản năng, không kìm được đưa đôi mắt nhìn xuống, chỉ thấy một cánh tay trắng mềm động lòng người, không ngừng cọ xát vào cánh tay hắn, từng chút từng chút một, làm cho tiểu đệ đệ phía bên dưới cũng không thèm nghe theo khẩu lệnh của thượng cấp, một mực đòi phi thăng lên trời.
Đây là cái gì?
Vũ Minh theo bản năng tự hỏi một câu, từ đầu mũi đều có dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, chính là máu. Từ miệng của hắn cũng nhả ra thứ nước nhờn nhờn, đôi mắt hắn lộn tròng đầy tà dị, trông quả chỉnh thể toàn thân mình hắn lúc này cực kỳ biến thái.
Trước mặt hắn, người con gái đậm chất mỹ nữ hấp dẫn này truyền đến những làn hơi thở gấp gáp, mùi thơm cùng với âm thanh, hình ảnh, kết hợp hoàn mỹ tạo nên một sức cuốn hút lạ kỳ, khiến người ta khi bị cuốn vào rồi đều không sao thoát ra được.
- Chị Hồng Ngọc, chị như vậy là có ý gì?
Vũ Minh tròng mắt lộn ngược, không tự chủ được cất giọng hỏi, cố gượng lại vẻ đoan chính nghiêm túc, nhưng mà không hiểu sao khuôn mặt hắn trông qua lại càng biến thái hạ lưu hơn.
Lương Hồng Ngọc cũng không vội, thấy mình đã câu dẫn được cậu trai nhỏ này rồi thì liền rút lại cánh tay, trên miệng nở một nụ cười giảo hoạt nói:
- Vũ Minh, cậu xem, thường ngày chị không có đàn ông chăm sóc, trong đoàn lại nhiều việc như vậy đều đến tay chị, hay là từ giờ cậu không có việc gì, rảnh rỗi, thì nên đến giúp chị được không?
Vũ Minh đem miếng khăn lau từ túi quân dụng ra lau khô vết máu trên mặt, gượng vẻ nghiêm túc nói:
- Chị Hồng Ngọc, cái này chị không cần phải nói, tôi tất nhiên sẽ giúp chị!
Đại mỹ nữ Lương Hồng Ngọc, bàn tay bấn loạn, chợt đôi tay mềm mại đem khuôn mặt hắn túm xát, lôi đến trước mặt mình.
Khuôn mặt Vũ Minh cùng mặt của đại mỹ nữ Lương Hồng Ngọc xát vào nhau, chỉ còn cách chưa đầy vài xăng ti mét. Cũng may chỗ này đều vắng người, đám Tiến Sĩ bình thường cũng không chú ý vào một góc nhỏ này, chỉ có hai người, bằng không trước cảnh này, lại có một loạt tiếng trầm trồ thốt lên, không dứt.
Lương Hồng Ngọc đại mỹ nữ phong sương thuần thục, đều không hỏi ý kiến của Vũ Minh hắn, đem làn môi gợi cảm mềm mại đặt lên môi của hắn.
Một tia sét như điện giật đánh qua đầu! Hôn rồi?
Vũ Minh trong đầu hoảng hoảng lên một trận la hét, đây chính là nụ hôn đầu đời của hắn, hắn còn chưa có trao cho ai, liền bị người ta cướp đoạt như vậy.
A, chính là nụ hôn này hắn đều muốn dành cho một người, nhưng mà bây giờ không cẩn thận lại bị người ta cướp mất rồi?
Vũ Minh trong lòng la hét lên một trận đầy ảo não, nhưng mà sức hút của Lương Hồng Ngọc này quá lớn, hắn muốn chống lại cũng không nổi.
Lương Hồng Ngọc trao cho hắn nụ hôn xong, rời làn môi nàng, hương thơm vẫn còn phảng phất. Sau đó Lương Hồng Ngọc đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên buông cho hắn một cái cười mỉm.
Vũ Minh đem ngón tay trỏ đặt lên môi kiểm chứng, đúng là mình vừa mới bị người ta “cưỡng hôn” một cách trắng trợn. Lạy trời phải làm sao? Vũ Minh lại gào thét lên trong đầu đầy ảo não, xong rồi.
Khi hắn vẫn còn thất thần vì một màn nồng nàn vừa rồi, thì chợt nghe thấy tiếng hơi thở dồn phảng phất ở đâu đó lan tới. Chẳng lẽ là con vật nào mắc nghẹn, làm gì có người nào lại có được loại hơi thở mạnh mẽ tinh tế đến như thế?
Hắn nghoảnh đầu nháo nhác buông đôi mắt nhìn xung quanh, chợt mắt hắn lộ tròn, trên miệng rộng há lớn, chỉnh thể toàn khuôn mặt trông qua cực kỳ kinh hãi.
Đập vào trước mắt hắn là một đôi mắt nhìn qua mong manh dễ vỡ, lại cực kỳ quen thuộc, khuôn mặt nhã nhặn tinh tế, có một vẻ đẹp thuần khiết dễ bị tổn thương. Người thường ngày đều đem hắn ra làm bao cát tập đấm, trút hơi xả hận, Liễu Bảo Trang.
Trong đầu Vũ Minh vang lên một tiếng “không ổn”, hắn quay đầu đi, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, đem sự việc vừa rồi xảy ra với Lương Hồng Ngọc cố gắng nuốt xuống.
Lại đem khuôn mặt nở nụ cười chói như mặt trời, ánh sáng đẹp không tỳ vết, khuôn mặt nam thần đầy lạnh lùng, quay lại nhìn Liễu Bảo Trang với vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, nói:
- Bảo Trang, cô đến từ lúc nào vậy, có phải lại muốn tìm tôi tính sổ chuyện gì hay không?
Liễu Bảo Trang treo khuôn mặt mếu máo, ngón tay trỏ run run đưa lên chỉ vào hắn định nói gì, nhưng mà nói mãi đều không ra một câu. Nàng hậm hực đi tới, ngồi xuống gần hắn, nuốt nước mắt nói:
- Vũ Minh, không ngờ anh lại là loại người có khẩu vị lớn đến như vậy, ngay cả người như chị Lương Hồng Ngọc mà anh cũng rất thích, thảo nào bình thường đều không quan tâm đến ai khác!
Nàng lại đem nuốt nước mắt nói tiếp:
- Chẳng lẽ bình thường, đều là tôi muốn tính sổ chuyện gì nên mới đến tìm anh hay sao?
Liễu Bảo Trang môi hơi cong cong lên, nước mắt nàng chảy ròng ròng trông qua hết sức đáng thương, Vũ Minh đem bộ dạng giảo hoạt hiển nhiên nói:
- Còn không phải sao, cô nhìn xem trên người tôi có chỗ nào mà chưa từng bị cô động thủ qua hay không?
Liễu Bao Trang như bị chọc phải chỗ ngứa liền giơ tay lên:
- Anh…
Nhưng mà nàng giơ được quá nửa chừng, liền nhanh chóng rút tay lại, vẻ bẽn lẽn nói:
- Vũ Minh, nếu tôi không đánh anh nữa, anh có còn thích chị Lương Hồng Ngọc không?
Vũ Minh lông tóc dựng ngược, vẻ phẫn nộ nói:
- Thích Lương Hồng Ngọc, cô nghĩ gì vậy, tôi vừa bị chị ta…
Nói đến nửa chừng hắn chợt ngừng lại, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng xem ra Liễu Bảo Trang này hiểu lầm nghiêm trọng, hắn cũng không biết tại sao nàng lại phản ứng như vậy, nhưng xem ra đều có nguyên do. Vũ Minh gật đầu cho qua chuyện, nói:
- Ừm! Có thể!
Liễu Bảo Trang nhác thấy Vũ Minh gật đầu, lại ngẩng cao đầu như để khẳng định, liền gạt nước mắt ngừng khóc, vui mừng, nhào đến ôm lấy cánh tay hắn nói:
- Vũ Minh, anh thật tuyệt vời!
Vũ Minh nâng cao cằm lộ vẻ hãnh diện:
- Ôi! Bảo Trang, giờ cô mới nói câu đó thì hình như đã hơi muộn!
Liễu Bảo Trang đưa đôi mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt biến thái của Vũ Minh, không nhịn được lại đem một cái tát như trời giáng vào giữa khuôn mặt hắn, miệng hô lên:
- Biến thái!
Vũ Minh: “…”
Đều khóc không ra nước mắt, hắn gào lên:
- Bảo Trang, cô thật là người không giữ chữ tín, vừa nói qua sẽ không có đánh người nữa, cớ sao bây giờ không giữ chữ tín?
Liễu Bảo Trang đem bàn tay nhỏ đặt lên miệng chặn nụ cười, nhịn lại, nói:
- Ai nói tôi không giữ chữ tín, tôi đâu có đánh anh, là tôi đánh con muỗi mà thôi!
Liễu Bảo Trang thấy hắn nhìn qua lúc này vô cùng đáng yêu, đem bàn tay xoa xoa lên mặt hắn, chỗ mà nàng vừa đánh lộ một vùng ửng đỏ. Vũ Minh không kìm được, thưởng thức, bộ mặt lộ vẻ thỏa mãn ngẩng cao đầu hưởng thụ, nhìn qua lại giống một tên biến thái. Ngứa nghề, Liễu Bảo Trang lại nhác thấy khuôn mặt đáng ghét ấy, nàng không sao chịu nổi thế là lại “Bốp!” một cái nữa, Trần Vũ Minh rùng mình, còn nàng lại hét lên:
- A à, con muỗi, cớ sao lại cứ đậu lung tung!
Trần Vũ Minh gào lên:
- Đều không thể tin tưởng nổi, Bảo Trang, cô đừng cố gắng mượn cớ con muỗi mà đánh tôi vô cớ nhé! Không xong…
Hai người này cứ như vậy một qua một lại trông vô cùng huyên náo, đám Tiến Sĩ thỉnh thoảng đưa đôi mắt qua bên này, ban đầu khi mới vào đoàn, họ nhìn thấy những cảnh như vậy đều cảm thấy rất ghen tỵ, thậm chí một số người đem Liễu Bảo Trang làm mục tiêu theo đuổi còn vô cùng ganh ghét Vũ Minh. Nhưng trải qua một đoạn thời gian hơn một tháng trong dãy Hoàng Liễn Sơn này, hai người này đều ở chung một chỗ, trông qua đều vô cùng quen mắt, bây giờ thấy hai người bọn hắn huyên náo, cũng không có nhiều ánh mắt đặt bọn hắn làm trọng tâm.
Còn nữa, đối với Tiến Sĩ như bọn họ mà nói, sự nghiệp mới là cái trên hết, tình cảm mới là cái thứ yếu, bây giờ bọn họ tiến vào trong phái Trịnh Đô này, đặt trước mặt đều là đám tiểu đạo sĩ, đều là những tư liệu sống trước mặt, sức cuốn hút điên cuồng duy nhất đều không đặt vào bạn khác giới. Mà trông qua, những tên Tiến Sĩ này, người nào người nấy đều quấn lấy một vị tiểu đạo sĩ, nhìn qua trông cực kỳ biến thái, nếu không phải biết bọn họ đều là vì tâm huyết với nghề, muốn khai thác tư liệu, đặt hình ảnh của mấy tên đó lúc này vào trước mặt công chúng bên ngoài, đều phải coi là bọn gay mới đúng, bám lấy đám tiểu đạo sĩ như hình với bóng, còn cái gì gọi là phẩm giá của một học vị Tiến Sĩ cao cao tại thượng được người đời kính ngưỡng.
Giáo sư Cao Tự ngồi một chỗ, gần nhất với trưởng môn phái Trịnh Đô Sùng Thiên Vân, thi thoảng đôi mắt lại đảo sang nhìn Sùng Thiên Vân một cái trông coi tình trạng của ông ta, lại thấy Vũ Minh cùng Liễu Bảo Trang không ngừng huyên náo một chỗ, trên khuôn mặt đều nở rộ nụ cười viên mãn. Giáo sư Cao Tự nói:
- Hai cái đứa này, làm gì cũng không nên vội vàng, chẳng phải sau chuyến đi lần này về nhà thì tha hồ có khoảng thời gian mà nói chuyện hay sao?
Bì Nhân Thanh ngồi một bên, cũng hiểu tâm ý Giáo sư Cao Tự, cười cười tâng vài câu hứng khởi:
- Anh Tự, anh cũng không cần phải lo lắng về đứa cháu gái này nữa rồi! Cuối cùng thì nó cũng có được người chồng tốt, lấy được cậu Trần Vũ Minh này, xem như cũng là duyên phận của nó!
Huỳnh Đức Kính ngồi đằng sau phía Bì Nhân Thanh, cũng nở nụ cười đều, nói:
- Cái cậu Vũ Minh này, cũng đúng thật là, nhanh như vậy đã chiếm được trái tim của người đẹp bé bỏng rồi. Nhưng anh đây cũng đều phục cậu, Liễu Bảo Trang thường ngày anh em trong nghề, có tâm mà cũng đành bất lực, không ai có thể làm lay động được cô ấy!
Huỳnh Đức Kính đem đôi mắt nhìn qua phía Giáo sư Cao Tự nói:
- Giáo sư Cao Tự, nếu lần này trở về tiệc cưới của hai người này, nhất định không được quên mời tôi đâu đấy, dù gì tôi với Trần Vũ Minh cũng rất thân thiết!
Huỳnh Đức Kính nói đến câu thân thiết vô cùng trắng trợn, người này bình thường cũng rất biết tận dụng cơ hội, lúc đám Tiến Sĩ xung đột với Vũ Minh, Huỳnh Đức Kính muốn đứng ra nói vài lời, nhưng mà lại ngại số đông, cho nên vẫn im hơi lặng tiếng, để cho Vũ Minh bị đám Tiến Sĩ quần kích bằng miệng, bây giờ nhàn nhã, lại đem Vũ Minh ra nói làm chủ đề, một mặt là muốn kéo lại quan hệ với Giáo sư Cao Tự, mặt khác cũng là muốn giải tỏa xích mích rạn nứt lúc trước Trần Vũ Minh mất cảm tình với toàn đám Tiến Sĩ.
Giáo sư Cao Tự được nhiều lời khen đường mật, đều không nhịn được vân vê đầu ngón tay thô ráp, trên miệng nở nụ cười mấp mé, nói:
- Anh em nói thừa rồi! Chuyện của hai đứa nó vẫn chưa biết thế nào, nhưng mà nếu có thì làm sao có thể thiếu được phần mọi người.
Nguyễn Gia Lương, một thần tượng của Liễu Bảo Trang, đang khoác vai một tiểu đạo sĩ hỏi han chút chuyện, thuận tiện bổ sung cho công trình của mình. Người này bình thường đều không có hào cảm với Trần Vũ Minh, lại nhiều lúc có vẻ sĩ diện hão đều không coi ai ra gì. Vốn Nguyễn Gia Lương đem Liễu Bảo Trang làm mục tiêu chinh phục, nhưng mà không ngờ nhiều lần lại để Trần Vũ Minh có cơ hội gần gũi với nàng. Mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra, Nguyễn Gia Lương tạm thời không để ý đến, gác lại đoạn chuyện muốn đem Liễu Bảo Trang làm người phụ nữ của đời mình lại, định bụng sau này có cơ hội sẽ một hồi tái chiến. Hơn nữa thời gian cũng không dài, Nguyễn Gia Lương cũng không tin được Trần Vũ Minh có bản lĩnh gì, lại có thể chinh phục được người con gái tài sắc vẹn toàn như Liễu Bảo Trang, hơn nữa thường này nàng lại còn vô cùng lạnh lùng, không dễ gần. Cho dù nàng có gần gũi Trần Vũ Minh đi chăng nữa, cũng chưa chắc gì nàng đã ngay lập tức siêu vẹo trước hắn. Với gia thế của Nguyễn Gia Lương, hắn tin chắc rằng chỉ là hắn chưa đánh, chứ một khi đã đánh rồi thì nhất định mục tiêu sẽ sập đổ toàn diện, hắn coi Liễu Bảo Trang sớm đã như là đồ nằm trong túi, mà Giáo sư Cao Tự, chính là đối tượng thông gia tương lai sau này mà cần phải bàn chuyện.
Nhưng mà Nguyễn Gia Lương không ngờ vừa cùng tiểu đạo sĩ đi ngang qua chỗ Sùng Thiên Vân, lại nghe một đám tin tức động trời đổ vào lỗ tai, toàn thân hắn một cỗ bùng nhùng, hắn vừa mới nghe một vài câu không lọt, cái gì mà nữ thần của lòng mình, đều sắp lên xe hoa với người, nào là đã đang bàn tính chuyện sẽ mời ai và hai người bọn họ sẽ như thế nào sau khi kết hôn.
Nguyễn Gia Lương trong đầu lùng bùng một cỗ cảm giác khó tả, một cảm giác uất nghẹn tràn lên cổ họng, Nguyễn Gia Lương toàn thân cứng lại đều khó tin. Lúc này chuyện hắn tạm gác lại, chính là công trình khảo cổ hắn theo đuổi bấy lâu, hắn đem đôi mắt dõi theo Trần Vũ Minh ở một góc sau lưng, trong miệng hắn lẩm bẩm: “Đều không kịp nữa rồi! Trần Vũ Minh, anh thật nhanh tay, nhưng anh đều không biết Nguyễn Gia Lương tôi có thực lực như thế nào! Nói đến chuyện cưới xin ư, có vẻ như hai người đã bàn tính quá sớm rồi đấy…”
Nguyễn Gia Lương trên mặt lộ vẻ bàn tính, lại vô cùng ngạo mạn, hướng tiểu đạo sĩ nói:
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn tin tức của huynh đệ, nếu ngày mai huynh đệ rảnh rỗi, chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp!