Hít hà! Hít hà!
Qua lực hút cực lớn, Vũ Minh nhanh chóng đem một đám linh hồn hấp phệ vào trong người. Một đám linh hồn kinh hãi chạy trốn trong nỗi tuyệt vọng, chúng chưa bao giờ có thể ý thức được rằng mình phải bỏ mạng theo cách như vậy.
Thứ ở trung tâm ngọn tháp đá so với lũ linh hồn thì còn kinh hãi hơn gấp bội. Vô số năm tháng trôi qua ở đây, nó chưa để bất cứ linh hồn nào chạy thoát, mà còn có thể thu nạp được thêm số lượng linh hồn. Bây giờ nó gặp kiểu thiên địch khắc tinh như vậy, liền vô cùng hoảng sợ, lũ linh hồn trong tay nó theo thời gian bất giác đã giảm sút số lượng đến mức nghiêm trọng.
Rít rít!
Tiếp tục là những tiếng kêu lên đầy phẫn nộ và bất lực, vòng xoáy linh hồn cuồn cuộn lúc trước, theo thời gian đang không ngừng mỏng đi từng chút.
Đối với nó chỉ cần bị mất một linh hồn, đã là sự sỉ nhục đáng sợ, còn bây giờ không chỉ là một, mà thiên địch kia làm cho nó mất nguyên cả một đám. Điều này khiến nó không thể chấp nhận thực tế, nhưng không thể chấp nhận thì có thể làm được gì. Nó chỉ có thể rít lên những tiếng kêu phẫn nộ trong sự tuyệt vọng mà thôi.
Vũ Minh liên tục đem một đám linh hồn hấp phệ vào bên trong mi tâm bổ khuyết Hồn Thể. Bất chợt mắt hắn tỏ ra lạnh lùng, có vài tia phấn khích lồ lộ ra rõ ràng, khóe miệng hắn hơi cong lên một cách tự mãn nói:
- Rõ ràng chỉ là hấp phệ linh hồn, nhưng sắp đạt đến bình cảnh rồi, chỉ cần một chút nữa là đủ.
Vũ Minh tiếp đó liền lập tức đả tọa ngồi xuống, hai mắt hắn nhắm chặt lại tập trung. Khoảng Mi Tâm lúc trước chứa Hồn Thể chỉ là một khoảng chống rỗng với tia linh hồn của Vũ Minh bám vào, bây giờ đã có một cỗ linh hồn đậm màu sữa ngà hơn, kích thước lớn hơn đên bảy tám phần bám vào cạnh mi tâm của hắn.
Không nghi ngờ gì, sau một quá trình hắn liên tục hấp phệ linh hồn theo Liệt Hoàng Âm Hồn Tịch pháp quyết kia, lũ linh hồn bên ngoài tháp đá đã củng cố cho tu vi của Vũ Minh tăng lên một bậc rõ rệt.
Vũ Minh từ Hồn Thể trung cấp sơ kỳ, tiến qua Hồn Thể trung cấp trung kỳ, vừa rồi hắn lại chạm đến bình cảnh tối cao của Hồn Thể trung cấp hậu kỳ, chỉ cần thêm một đoạn nhỏ nữa. Linh hồn hắn lập tức có thể tiến vào Hồn Thể thượng cấp.
Một khi tiến giai tu vi linh hồn vào cấp bậc này, khả năng khống chế đan đạo của hắn cũng đều nâng lên một diện rộng. Lúc trước sở dĩ hắn có thể vượt trội hơn đám đồng đạo trong Phong Ngọc Kiếm Phái. Trở thành Luyện Đan Sư thiên tài trẻ tuổi nhất, gây nên sự sùng bái ngưỡng mộ của hàng vạn đệ tử. Đẳng cấp linh hồn này cũng chiếm một phần ảnh hưởng đến sự thành công trong đó.
Một tu luyện đạo nhân có tu vi linh hồn càng cao thì càng có thể có sự tập trung cao độ điều khiển đan lô chiết xuất ra đan dược tỉ lệ thành công càng lớn, phẩm cấp đan dược lại càng tuyệt đỉnh.
Hơn nữa, đẳng cấp linh hồn càng cao sẽ có thể khống chế được những loại đan đỉnh vượt cấp so với mức bình thường.
Tỉ như trong Phong Ngọc Kiếm Phái, Vũ Minh xếp là luyện đan sư tam cấp có thể khống chế được Địa Giai Chi Đỉnh luyện ra Đan dược tam phẩm, nhưng nếu một khi hắn có thể khống chế được một cái Tinh Phẩm Đỉnh hắn mặc dù không vượt trội về phương diện đan đạo trong lĩnh ngộ về các bước luyện đan, nhưng cũng có thể độn đẳng cấp luyện đan của hắn lên thành luyện đan sư tứ cấp, luyện những loại đan dược tứ phẩm cũng có thể thành công. Tất cả những điều đó đều phụ thuộc vào đẳng cấp tu vi linh hồn cao đến đâu. Chính vì vậy, thường thường ở Đông Á Đại Lục những luyện đan sư thường có tu vi linh hồn cao hơn những tu luyện đạo nhân bình thường rất nhiều. Trong chiến đấu, một luyện đan sư không chỉ có thể điều động cao thủ khác hộ vệ nhờ vào phẩm cấp đan dược của mình, mà linh hồn của Luyện Đan Sư cao cường có thể né tránh được những thủ đoạn công kích hoàn toàn vượt trội hơn mức bình thường.
Sau khi một lũ linh hồn tiến vào củng cố tu vi linh hồn của Vũ Minh, bây giờ lực khống chế của hắn với đan đỉnh đã trên một mức nhất định. Nếu lúc trước Vũ Minh chỉ có thể khống chế được một cái Địa Giai Chi Đỉnh thì bây giờ hắn đã mơ hồ có cảm giác mình có thể khống chế trong tay một cái Tinh Phẩm Đỉnh cấp thấp.
Nói về Đan đỉnh, phương diện này tại thế giới Địa Cầu, Vũ Minh cũng không biết hắn liệu có thể kiếm ra nổi một cái Địa Giai Chi Đỉnh hay không chứ đừng nói là Tinh Phẩm Đỉnh. Thậm chí nếu hắn có thể nắm trong tay một cái Phàm Đỉnh cũng xem như là may mắn. Qua chuyến đi lần này trở về Vũ Minh âm thầm tính toán có lẽ hắn cần phải luyện chế tạm một cái Phàm Đỉnh để sử dụng.
Trong Vạn Niên Bí Tịch của Cường Hùng Chân Nhân, Đoạn Cơ Đan được nhắc đến nếu muốn luyện chế thành, Phàm Đỉnh không đủ chất lượng để luyện đan, cần phải có một cái Địa Giai Chi Đỉnh cấp thấp nhất mới mong có thể thành công.
Chính vì vậy, tuy rằng Vũ Minh nắm trong tay phương pháp luyện Đoạn Cơ Đan, có khả năng kiếm đủ nguyên liệu, nhưng cũng chưa chắc hắn đã có thể luyện ra Đoạn Cơ Đan. Để luyện được Đoạn Cơ Đan còn cần phải có hai yếu tố nữa. Thứ nhất chính là phải có một cái Địa Giai Chi Đỉnh cấp thấp nhất làm tiền đề, thứ hai là hắn phải có tu vi linh hồn đạt đủ mức độ để không chế Địa Giai Chi Đỉnh cấp thấp nhất kia đạt đến mức độ thuần thục cực cao mới hòng mong luyện chế ra được Đoạn Cơ Đan.
Kiếp trước tuy Vũ Minh có thể khống chế được một cái Địa Giai Chi Đỉnh nhưng cũng là Địa Giai Chi Đỉnh cấp thấp, trong Vạn Niên Bí Tịch có nhắc kĩ, Đoạn Cơ Đan lại cần phải yếu tố một cái Địa Giai Chi Đỉnh Cấp Cao. Địa Giai Chi Đỉnh cấp thấp muốn luyên thành đan, trừ phi Luyện Đan Sư phải đạt đến độ linh hồn khống chế đan lô thuần thục xuất thần nhập hóa, vượt qua phẩm chất của Đan đỉnh. Đưa một cái Đan đỉnh vô hình chung tiến tới vượt giai tiến qua cấp bậc thực của nó.
Trong lúc này tu vi linh hồn của Vũ Minh đã đạt đến bình cảnh, Vũ Minh nhẩm tính, nếu chỉ cần hắn vượt qua cái bình cảnh này mà tiến và Hồn Thể thượng cấp, chưa biết chừng hắn lại có thể thực sự khống chế được một cái Đan đỉnh như Địa Giai Chi đỉnh cấp cao.
Thứ ở trung tâm ngọn tháp lúc này vô cùng bất lực, nó chỉ có thể gắng sức cố khống chế lũ linh hồn ngoan ngoãn tránh xa Vũ Minh càng xa càng tốt.
Khi Vũ Minh mới tiến vào ngọn tháp đá này, hắn cảm nhận rõ ràng ở dưới tòa tháp này vây xung quanh hắn có đến cả vạn con linh hồn.
Trong một đám linh hồn này đa phần đều là linh hồn súc sinh của động vật luyện thành hình hồn đã thông linh, sau khi chết đi không biết tại sao đều bị thu thập vào đây tạo thành một đám lớn như thế này.
Chỉ có điều lũ linh hồn này thật nhiều, nhưng Vũ Minh nhìn qua lại chỉ thấy cấp bậc linh hồn của chúng rất thấp, tất cả đều là Hồn Thể sơ kỳ, thập chí một vài linh hồn còn rất yếu ớt, có cảm giác như chúng không thể chống lại sức nghiền nát của thời gian và không gian mà sắp tan biến.
Chính vì vậy, cho nên giải thích tại sao Vũ Minh đã hút nhiều linh hồn như vậy đều là Hồn Thể mặc dù Hồn Thể của hắn chỉ là trung kỳ nhưng mãi lại không thể tiến giai. Tất cả đều là tại vì lũ linh hồn này có đẳng cấp quá thấp.
Tính sơ sơ cho đến lúc này, Vũ Minh cơ bản đã nuốt qua đến hơn một trăm linh hồn. Tu vị của hắn tiến từ Hồn Thể sơ kỳ, rồi lên trung kỳ. Mới đầu hắn còn có cảm giác với tốc độ tu luyện này, tu vi của hắn đã tăng lên rất nhanh. Thế nhưng qua thời gian Vũ Minh mới biết rằng tu vi của mình như vậy là tăng lên quá chậm.
Tương truyền xa xưa ở Đông Á Đại Lục, cũng có không ít những môn phái dựa vào phương pháp nuốt hồn mà tu luyện, tu vi của bọn họ thường tăng lên rất nhanh. Thế nhưng số lượng linh hồn mà họ nuốt vào chỉ tính bằng con số trên đầu ngón tay, một vài, nhiều nhất là một chục là tu vi của họ đã vượt cấp.
Nhưng mà Vũ Minh hắn đã nuốt hơn một trăm cái linh hồn, tu vi lại tăng lên chậm chạp đến mức đáng thương. Nếu không phải là số linh hồn ở đây có đẳng cấp tu vi quá thấp. Chính Vũ Minh cũng muốn suy nghĩ kĩ lại, liệu có phải môn võ công mà Cường Hùng Chân Nhân kia tu luyện sáng tạo ra quá tồi tệ hay không.
Hít hà! Hít hà!
Vũ Minh lại hút thêm một đám linh hồn nữa, từng dòng chất lỏng trắng sền sệt giục giục dịch chạy vào Hồn Thể của Vũ Minh. Những dòng chất lỏng trắng sệt ấy như một thứ vữa xây dựng, không ngừng đưa vật liệu vào xây dựng, tháo dỡ, rồi lại xây dựng. Chỗ nào xây dựng mỏng manh yếu ớt đều bị chúng phá bỏ đi để xây dựng lại từ đầu. Tiến giai tu vi tuy nói qua đơn giản nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Vũ Minh đã tiến hành chu trình phệ hồn đơn giản như vậy mười lần, số linh hồn trong tháp đá đã vơi đi một nửa. Số linh hồn để hắn tăng lên vượt cấp đến Hồn Thể trung cấp trung kỳ chỉ bằng một phần ba số linh hồn mà hắn cố gắng vượt giai tiến vào hậu kỳ trung cấp Hồn Thể.
Nhưng mà qua thời gian lâu như vậy, Vũ Minh vẫn mơ hồ có cảm giác mình không thể nào vượt qua được bức màn chướng giăng ra này. Mặc dù hắn có cố gắng tu bổ xây dựng đến đâu thì đều như đã đến giới hạn. Nếu hắn cố gắng nuốt thêm đám linh hồn, đám linh hồn kia sau khi hóa thành chất lỏng màu trắng chạy vào tu bổ Hồn Thể của Vũ Minh lại. Thì lại như một bức tường xây dựng kiên cố xong, đập đi, xây dựng lại một cái bức tường y hệt như cũ. Căn bản là vẫn đi trong một lối mòn, lũ linh hồn hấp thụ không hết bị đào thải. Lũ linh hồn bị hấp thụ hết thành thành phẩm thì lại bị một lũ linh hồn phía sau đi đến chiếm cứ địa bàn đẩy chúng ra ngoài. Cuối cùng có một đám chất lỏng trắng bị đẩy ra ngoài hòa vào không khí. Chúng không còn mang vóc dáng hoàn mỹ của Hồn Thể nữa cho nên gặp phải không gian bên ngoài đều bị nghiền nát mà biến mất thành khói bụi. Cứ như vậy một lũ linh hồn tồn tại vô số năm tháng lại chết một cách vô cùng đáng tiếc.
Lúc này Vũ Minh xem ra đã đi đến cực hạn, dù hắn có cố gắng đến như nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi màn bình chướng kia. Vũ Minh đành dừng lại quá trình hấp phệ.
Thứ ở trung tâm ngọn tháp đang rất hoảng sợ, lại thấy Vũ Minh bỗng nhiên dừng lại không hút đám linh hồn của nó nữa thì liền trở nên mừng rỡ. Những tiếng rít chói tai chợt ngừng bặt thay vào đó là những tiếng chí chí đầy thích thú.
Vũ Minh nhìn về phía nó với ánh mắt hờ hững nói:
- Tạm tha cho lũ thuộc hạ của mày, nhưng đối với mày xem như tao vẫn còn có hứng thú đi…
Vũ Minh nói ra lời này, thứ ở trong ngọn tháp dường như rất thông minh, hình như mọi lời Vũ Minh nói nó đều hiểu hết. Nó liền rít lên một hồi đầy kinh sợ, đối với thứ này Vũ Minh cũng cảm thấy rất tò mò. Không biết tại sao ở giữa một nơi âm u hoang tàn này lại có đặt một ngọn tháp cao như vậy, như một cây trụ chống toàn bộ cái hang, cái tháp này hình như khiến cho cả cái hang rộng lớn chứa cái hồ trong ngầm này không bị sụp đổ.
Lại còn người nào đó đặt lũ linh hồn này ở trong ngọn tháp, không biết mục đích của bọn họ là gì?
Vũ Minh chầm chậm từng bước tiến vào trung tâm ngọn tháp, hắn muốn xem thứ có linh tính trong kia, có thể khống chế hàng ngàn hàng vạn linh hồn bên ngoài này là thứ gì, hắn cũng muốn kiến thức một chút thủ đoạn của thứ này.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Vũ Minh bước chầm chậm từng bước khiến mấy viên đá dưới chân hắn va chạm vào nhau tạo nên những tiếng động.
Trước khi vào đây, hắn còn nghe thấy tiếng đá đổ vỡ va chạm rất lớn. Không biết là thứ gì đã gây ra điều đó, chỉ có một điều chắc chắn, gây ra một trấn động lớn như vậy nhất định không phải là thứ thông linh ở trung tâm ngọn tháp này.
Thứ thông linh ở trung tâm ngọn tháp càng kêu lên những âm thanh khí nghe kinh hãi. Vũ Minh càng rảo bước tiến tới nhanh hơn, dường như hắn đã phát hiện ra một điều gì đó rất hứng thú.
Lúc này lũ linh hồn bậu xậu xung quanh, cả cỗ áp lực bùng bùng khó chịu khi Vũ Minh mới tiến vào ngọn tháp đã đều biến mất, tất cả những điều này có khả năng liên quan đến tu vi linh hồn của hắn tăng lên nên những thứ kia đều mất đi tác dụng.
Ở giữa trung tâm ngọn tháp, có một cái bàn đá lớn. Ở giữa cái bàn đá lớn lại có một bức tượng đá hình thù giống như loài dơi ma quỷ Desmodontinae.
Bức tượng đá hình con dơi quỷ nằm yên bất động như một thứ vô chi. Nhưng Vũ Minh lại rõ ràng nhìn thấy được ở phía hai chấm mắt của bức tượng con dơi kia lại đang lưu động như một vật sống.
Thứ tạo ra lực hút kỳ lạ nuốt đám linh hồn lại xong nhả ra khiến chúng phục tùng ngoan ngoãn là một miếng ngọc hình vuông sắc cạnh màu xanh lục bảo.
Lũ linh hồn sau khi bị nuốt vào trong cái miếng ngọc này thì như bị lao vào trong một cái mặt gương phản chiếu. Vũ Minh đi tới sát nhìn kĩ bên trong miếng ngọc, không ngờ lại thấy ở trong miếng ngọc đó có cả một thế giới nhỏ xíu nhìn trông rất sống động. Cái thế giới này nếu không quá nhỏ, nhìn qua Vũ Minh có thể tưởng tượng nó là một mảnh đất rộng lớn kỳ vĩ.
Bị Vũ Minh chú ý vào miếng ngọc trên miệng mình, con dơi quỷ kêu lên càng kinh hãi bội phần. Nó không thể chuyển động để biểu hiện hành động của mình, nhưng đôi mắt linh hoạt của nó liên tục chớp nháy run rẩy như gặp phải thiên địch, lại thi thoảng tung ra cảm giác đe dọa đối phương rằng không được tiến lại gần.
Vũ Minh cười cười tỏ vẻ hứng thú nói:
- Súc sinh, vừa nãy không phải chơi đùa rất vui sao? Xem ra mày đối với miếng ngọc này rất coi trọng, nhưng có vật quý thì không nên hưởng dụng một mình, có biết như vậy là rất không tốt không?
Vũ Minh thích thú giễu cợt con dơi quỷ, con dơi quỷ càng phẫn nộ lại vừa hoảng sợ bất lực đều khống biết làm cách nào chỉ có thể rít lên những âm thanh chit chit đầy chói tai.
Vũ Minh hơi cong ngón tay trỏ gõ ngón tay trỏ lên trán nhỏ của con dơi giễu cợt nó.
Loong boong!
Không ngờ trán nhỏ của con dơi lại phát ra những tiếng vang kim loại đầy thâm thúy. Vũ Minh hơi giật mình nói:
- Hẳn đây không phải là hình thái thật sự của mày phải không, vậy để tao xem bên trong con dơi hung hãn này, thứ thật sự muốn ép chết tao là cái gì?