Tiêu Lâm ngồi ở mép giường, Thư Minh nằm ở trên giường, hô hấp đều đều cũng không biết là có phải đang ngủ hay không. Tay hắn nhẹ nhàng khoát lên trên hộp gấm, một màn này Tiêu Lâm nhìn vô cùng chói mắt, ngay cả ngực cũng ẩn ẩn đau.
Thư Minh hiện nay, thân mình tiều tụy, tâm như tro tàn, làm sao có thể nhìn thấy khí chất oai hùng bừng bừng khí thế của ngày xưa. Hắn nói chính mỉnh đang là quân nô mang tội, không muốn tái mộng tưởng xa vời, Tiêu Lâm cười khổ, vô luận hắn có phải là quân nô đang chịu tội hay không, đều là do Cảnh vương hắn một tay tạo ra cục diện bế tắc này. Muốn nói hối hận cũng không thể nói, nếu cho hắn lựa chọn lại, hắn vẫn là làm như thế này; muốn nói bù đắp, lại không thể nào nói lên, hắn không biết mình có còn lại thể diện nào hay không để cầu người này lượng giải, đừng nói đến những tín nhiệm của ngày xưa.
Một đường đẩy người này đi đến Bắc cương, rồi cũng không biết đến tột cùng là mình muốn cái gì. Rõ ràng là không nỡ lòng, nhưng mà đã không thể quay đầu, cũng không nhẫn tâm buông, nhưng cuối cùng vẫn là muốn gặp người nọ một lần, đợi cho thấy một mặt, một màn tái kiến này nghĩ lại càng thêm sầu não, chỉ hận không thể lúc nào cũng khắc khắc đem người nọ xem ở trong mắt, đặt ở trong lòng. Nguyên bản chính bản thân mình lại thay đổi như chong chóng, được làm vua thua làm giặc hiển hách công tích, cũng muốn gặp một lần, tưởng cũng không dám tưởng, bởi vì vửa quay đầu nhìn, trừ bỏ tình thương với đứa nhỏ, rốt cục vẫn là không nhìn tới hắn. Lại có một việc không thể tưởng đến, thế nhưng trong bụng Thư Minh lại hoài thai cốt nhục của hắn, thế mà con của hắn mới vừa gặp liền chết non.
Thư Minh, ngươi hận ta sao?
Có thể biết được xảy ra trận biến cố này, sẽ ở trong lòng Thư Minh xé rách thêm một miệng vết thương, nghĩ tới đó Tiêu Lâm liền úp mặt thật chặt vào lòng bàn tay.
Tình cảnh này, hắn nguyện ý dùng tất cả chân tình, kiên định mà vượt qua biến cố này, chỉ không biết, người nọ có hay không muốn cùng hắn bên nhau cả đời.
Nguyệt tàn mây tán.
Một năm trước.
Lăng Thư Minh một thân ngân bạch nhung trang, dài thân ngọc lập, chậm rãi bước từng bước vào kim điện. Tướng quân tuổi thiếu niên đầy nho nhã, trầm ổn đi vào kim điện, tam hô vạn tuế, quỳ lạy đương triều.
Thanh âm như ngọc chậm rãi mà lan vào không gian, mặc cho ai đều phải sợ hãi than, đây là đại tướng quân chỉ huy san bằng Bích Tây a?
Tiêu Lâm nhìn người đang quỳ gối rõ ràng còn là một thiếu niên thế nhưng đã là đại tướng quân a, âm thầm kinh hãi.
Lăng Thư Minh là nghĩa tử của Thừa tướng Lăng Huyền Tế, tuy rằng mang danh nghĩa là nghĩa tử, nhưng Lăng Huyền Tế cùng hắn không khác thân sinh. Một năm trước, bộ tộc Bích Tây khiêu khích, Thừa tướng chủ lực kháng địch, tự tiến cử nghĩa tử Lăng Thư Minh nắm giữ ấn soái xuất chinh. Hắn quyền khuynh hướng dã, không ai dám nghi ngờ năng lực của vị thiếu niên tướng quân này, mà Hoàng Thượng có tâm thử cũng không ngăn cản. Ai ngờ đại quân đến, không quá ba tháng, tin báo về liên tục, lại qua bốn tháng, Lăng Thư Minh chỉ huy năm vạn đại quân đánh Bích Tây đại bại, khải hoàn hồi hương.
Sau khi bãi triều, trong ngự thư phòng, mây đen mù sương, một chút khí sắc vui mừng cũng không có, hoàng đế Tiêu Diễn cùng Cảnh vương Tiêu Lâm than thở, mày khóa sâu.
Tiêu diễn ngàn tính vạn tính, không tính đến việc Lăng Thư Minh không phải là con cờ do Lăng Huyền Tế đầy ra, chỉ là hổ giấy một đi không trở lại, nhất định sẽ chết.
“Hoàng huynh, Lăng Thư Minh này ta sẽ tiếp cận hắn.”.
Tiêu Diễn trầm ngâm một lát, cảm thấy trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế, gật gật đầu nói,“Như vậy cũng tốt, ngươi tùy thời cơ mà làm. Danh sách chúng ta còn chưa nắm trong tay, hết thảy mọi việc vẫn còn phải chờ đợi.”.
Huynh đệ hai người bọn họ, liếc nhau, đồng thời ở trong lòng thở dài một hơi.
Tiêu Diễn còn nhỏ đã đăng cơ, Lăng Huyền Tế là thủ phụ đại thần. Hắn khổ tâm tính toán, đợi cho Tiêu Diễn tự mình chấp chính, sớm nắm quyền, tiêu diễn thành con rối hoàng đế.
Ngày qua ngày, Lăng Huyền Tế đặt Tiêu Diễn trong một tòa đại thành. Mà Lăng Huyền Tế cũng biết quyền chủ tớ, dù lúc ban đầu hắn cũng là trung thành và tận tâm, bên người một đám tùy tùng, nhưng cũng không phải do Tiêu Diễn hắn làm chủ.
Thời thế đổi thay, ngay tại giây phút đó.
Ở ngoài mặt còn có vẻ gắn bó lẫn nhau, kì thực phía dưới đã có sóng ngầm.
Tiêu Diễn tự nhiên không cam lòng, gần mấy năm qua, đau khổ chu toàn, âm thầm bồi dưỡng thế lực, cuối cùng có thể cùng Lăng Huyền Tế đối đầu. Lăng Huyền Tế trong tay có hai loại đồ, hắn nhất định phải có, một phần là tàng bảo đồ, một phần là danh sách.
Đánh hổ phải đánh chết, tàng bảo đồ không có cũng không sao, danh sách phải tới tay, Lăng Huyền Tế dù là đại thụ cũng phải đổ, rắc rối quan hệ của hắn một lần sẽ được xóa bỏ.
Đúng ngay thời khắc cuối cùng, từ trên trời lại rơi xuống một Lăng Thư Minh, thật làm cho người ta buồn bực.
“Được rồi hoàng huynh, nghĩ nhiều lại tăng thêm phiền não.” Tiêu Lâm vỗ vỗ bả vai hoàng huynh, trấn an nói.
Tiêu Diễn nhìn huynh đệ của mình cười khổ nói “Chúng ta bây giờ được ăn cả ngã về không, được làm vua thua làm giặc.”.
“Ta luôn bên cạnh hoàng huynh a. Đúng rồi, hoàng huynh, đem Bách Hoa tửu Lăng Thư Minh đem từ Bích Tây về thưởng cho hoàng đệ đi!”.
Bách Hoa tửu là thứ tốt, là loại rượu của hoàng tộc Bích Tây. Tiêu Lâm mở to hai mắt, miệng rộng hé ra, năn nỉ hoàng huynh.
Tiêu Diễn lắc đầu “Cho ngươi làm tiêu dao Vương gia, ngươi quả thực không phụ lòng ta, bảo tiểu Lý Tử lấy giúp ngươi. Trong viện hoa đào nở, vừa lúc.”.
Tiêu Lâm cười hì hì đáp ứng.
Tiểu Lý Tử lấy Bách Hoa tửu đến, cẩn thận thay Tiêu Lâm bố trí hảo, ở gốc hoa đào bày bố nhuyễn tháp, lại chọn vài phần điễm tâm ngon miệng, trái cây phụ rượu.
“Tiểu Lý Tử, ngươi theo Hoàng Thượng được mười hai năm đi?”.
Tiểu Lý Tử sụp mi thuận mắt đáp lại,“Hồi Vương gia, đúng là vậy!”.
“Trong cung, ngươi là thủ hộ tốt a.”.
Tiểu Lý Tử giương mắt lén nhìn Tiêu Lâm, hắn đang lấy cái chén đặt trước mũi ngưởi “Vương gia yên tâm.”.
“Đi xuống đi!”.
Tiêu Lâm dõi mắt trông về phía xa, giữa hồ phi điểu xẹt qua, trên mặt hồ tầng tầng gợn sóng.
Lăng Thư Minh, ly gián bất thành, sẽ phải hủy đi.