Đảo mắt đã đến tết hoa đăng, đáng tiếc Thư Minh đã gần đến ngày lâm bồn, thân mình nặng nề, không thể ra nhìn đăng. Tiêu Lâm sáng sớm liền phái người ở trong phủ treo đèn lồng đủ màu sắc cẩn thận, giống như sắp treo lấy tất cả các loại đèn, đợi cho hoàng hôn vừa đến, Vương phủ một mảnh hoa đăng. Thư Minh cười nói,“Ngươi treo nhiều đăng như thế, ta nhìn cũng không đoán được ngày đêm.”.
Tiêu Lâm ôm hắn, khẽ hôn hai gò má của hắn nói “Đoán không xong, chúng ta cùng đoán, đoán trúng có thưởng.”.
Thư Minh nheo lại ánh mắt nghiêng đầu nhìn hắn,“Ngươi lại có cái gì tốt?”.
Tiêu Lâm nếu là được cái gì tốt, không trực tiếp cho hắn, luôn tìm cách “Thưởng” Cho hắn, mĩ danh là tạo “Kinh hỉ”, mấy ngày nay, Thư Minh cũng được xem như là mở rộng tầm mắt.
Thí dụ như, một cây san hô như lửa, hắn theo Hoàng Thượng nhõng nhẽo, nói là muốn cái đó vừa trân quý vừa cát tường; Còn có khối ngọc phỉ thủy xanh biếc trong sáng, tràn ngập ánh sáng, thương nhân kia đem tới ra giá trên trời, Tiêu Lâm cũng là không nói hai lời liền thu nhập trong túi, nói là chờ sau khi con sinh ra sẽ mang. Khối phỉ thúy này, chỉ sợ so với đầu tiểu hài tử còn lớn hơn; Ai cũng nói hắn có một đống dị bảo, Thư Minh ngay cả tên đều không nhớ rõ, nghe không rõ, người nọ nói là lưu lại để sau này cho đứa nhỏ ngoạn. Ở Ốc Noãn các, bị mấy thứ này lấp đầy, ánh sáng chiếu vào làm mắt cũng không mở được.
“Nếu có tên trộm nào nghe tin đến đây trộm thì sao?” Thư Minh lo lắng hỏi.
Cảnh Vương gia sờ sờ cằm, khoan thai nói “Lẻn vào phòng đại tướng quân trộm, là tên trộm kia lá gan quá lớn, hay là Lăng tướng quân không giữ nhà a?”.
Thư Minh hỏi lại,“Ta chính là muốn Cảnh vương gia giữ nhà hộ a?”.
Tiêu Lâm trang đáng thương,“Ta là một cái Vương gia trói gà không chặt, toàn trông cậy vào Lăng đại tướng quân chăm sóc, đại tướng quân nỡ lòng mặc kệ ta?”.
Kỳ thật Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt chỉ không bằng hoàng cung, làm sao cần bọn họ quan tâm, Thư Minh nghĩ lại cũng sẽ không tái truy vấn.
Tiêu Lâm dìu hắn đến đình đã được chuẩn bị kĩ ngồi nghỉ, ngồi xổm xuống đưa tay đến bụng Thư Minh nghe, sờ sờ tay Thư Minh, ấm áp như thường, lại vẫn là hỏi một câu“Thư Minh lạnh sao?”.
Thư Minh kéo hắn ngồi xuống,“Trong ngực ta đều ấm áp, sao lãnh? Nhưng thật ra ngươi, tay lạnh lẽo.”.
Tiêu Lâm từ mùa đông đến nay, tay chân lạnh lẽo. Thuốc bổ đều uống, nhưng là thủy chung không thấy khởi sắc. Nghĩ đến công lực mất hết, đối hắn có ảnh hưởng rất lớn.
Thư Minh đau lòng cầm lấy tay hắn, vận công muốn giúp hắn ấm áp.
Tiêu Lâm rút tay ra nói “Tối hôm qua không phải đã thay ta làm ấm gân mạch rồi sao? Ngươi có đứa nhỏ, không cần thường xuyên động chân khí. Ta cũng không lạnh.”.
Hắn chỉ lên đèn lồng nói,“Hay là chúng ta đi dạo Vương phủ, xem như đi cầu nguyện, nguyện ngươi cùng đứa nhỏ đều thuận lợi.”.
Thư minh nhíu mày,“Chỉ có nữ tử mới đi bộ cầu nguyện, ngươi hồ đồ sao, chúng ta hai cái đại nam nhân đi cầu nguyện cái gì.”.
Tiêu Lâm không cho là đúng, nói,“Nam tử sẽ không đi cầu nguyện sao? Ta cùng ngươi đi, coi như món quà cho tết Nguyên Tiêu này.”.
Thư Minh cười nói,“Ngươi đây là muốn gì a, cái gì mà món quà.”.
Tiêu Lâm cầm bả vai hắn, đưa về phía gáy vuốt ve,“Ta ước gì trên đời những thứ tốt nhất trên đời này đều thuộc về ngươi cùng đứa nhỏ.”.
Thư Minh quay đầu, Tiêu Lâm lập tức ngậm lấy cánh hoa non mịn mềm mại, đầu lưỡi tinh tế vẽ loạn một phen, buông ra nói,“Tết Nguyên Tiêu hàng năm từ nay về sao, không, từng ngày về sau, ta Tiêu Lâm đều phải cùng Lăng Thư Minh cùng nhau vượt qua.”.
Thư Minh nở nụ cười, cố ý nói “Tiết thanh minh a?” Hắn nghe được Tiêu Lâm nói muốn mỗi ngày đều cùng nhau, bỗng dưng nghĩ đến tiết thanh minh, cảm thấy buồn cười, cho nên trêu ghẹo.
Tiêu Lâm sắc mặt nghiêm túc, đáy mắt mang theo thần sắc trầm trọng, gằn từng chữ,“Không thể cùng sinh, nhưng sẽ cùng tử.”.
Thư Minh lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời hắn nói, vỗ nhẹ lên trán nói,“Không thể cùng sinh, nhưng cầu cùng tử. Cuộc đời này là đủ.”.
Trên đời có bao nhiêu tình nhân có thể “cùng tử”, thật sự là thiên đại phúc. Bằng không lưu lại một người, sinh tử cách xa nhau, đau đớn dữ dội? Đau đớn dữ dội?
Phồn quang chuế thiên, giữa hoa đăng, hai người ôm nhau thật lâu.
Tiếng pháo bên ngoài ẩn ẩn truyền vào vương phủ, Tiêu Lâm nói “Đèn hoa bên ngoài chợ đã khởi, chúng ta cũng đi xem đi.”.
Hắn ôm thắt lưng Thư Minh dìu hắn đứng lên, khẽ nói “Đi cầu an!”.
Dứt lời, liền hướng hoa viên đi đến, Thư Minh liền theo hắn.
“Đi cầu an là phải đi qua ba cây cầu, nơi này chúng ta không có cầu, đi trong đường mòn hoa viên đi.”.
Đá cuội phủ kính con đường, thân ảnh hai người khai triển song song cất bước.
Thư Minh bước chân phải, Tiêu Lâm cũng bước chân phải, một bước xong, Tiêu Lâm xướng nói “Hoa trung Bồng Lai cảnh,”.
Sau đó đồng loạt bước chân trái, Tiêu Lâm mỉm cười, tiếp tục xướng nói “Nhân túy tướng nhu tình.”.
Thư Minh cảm thấy thú vị, cùng hắn cùng bước chân phải, chỉ nghe Tiêu Lâm lại xướng nói “Tình yêu dong thành đồng mộng ngữ.”.
Thư Minh cười hỏi,“Ngươi còn biết làm thơ a?”.
Tiêu Lâm rung đùi đắc ý,“Ta làm thơ a?Còn chưa xong, ngươi nghe a.”.
“Hoa đèn cười đối hữu tình nhân.”.
Thư Minh không khỏi vỗ tay nói,“Hoa trung Bồng Lai cảnh, nhân túy tướng nhu tình. Tình yêu dong thành đồng mộng ngữ, hoa đèn cười đối hữu tình nhân. Ngươi đây là noi theo Tào Thực bảy bước thành thơ a?”.
Tiêu Lâm nắm tay thư minh tiếp tục đi,“Đương nhiên không phải, có cảm hứng thôi.”.
Cùng Thư Minh sóng vai đi bộ, hắn trong lòng vui mừng, ra vẻ nho nhã vài câu, bất quá khiến người cười. Hai người cùng nhau bước đi, lang lảnh ngâm từng từ, liền một câu lại một câu.
Đi đến bên tường, bọn họ đi đến bên hành lang phía trước. Đèn lồng đều treo lên mái nhà, Thư Minh nhìn đèn, thì thầm “Một người một tấc cao, trúc ở trên đầu diêu.” Mím môi cười, quay đầu nhìn tiêu lâm nói,“Cũng gọi là thơ đi?”.
Tiêu Lâm cười nói,“Đúng là thơ.”.
Thư Minh lại bước đi vài bước, đứng dưới cái đèn lồng khác,“Thảo nhất cân, không phải thảo.” Hắn đoán không ra, nhíu mày, tiêu lâm thấy thế ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở nói,“Không phải cỏ thì là gì a.”.
Thư Minh cười nói,“Là từ chỉ rau a”.
Tiêu Lâm khen ngợi,“Đại tướng quân một chút liền hiểu.”.
Thư Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói,“Ta không tinh văn thơ. Câu đố của các huynh đệ, luôn đoán không ra.”.
Tiêu Lâm ôm lấy hắn đung đưa, hống nói “Sau này gặp sư huynh đệ của ngươi, ta ra câu đố cho bọn hắn đón, bảo đảm bọn họ đoán cũng không ra.”.
Cách ba bước xa, có cái lồng đèn lung linh đáng yêu, Thư Minh đi qua ngửa đầu xem, Tiêu Lâm giơ tay lấy xuống,” Đèn lấy trong cung đình quả thật đẹp, trong ngoài hai tầng, nhìn ngọn nến bên trong như là đang chuyển động, từ bên ngoài nhìn, thú vị a?.”.
Thư Minh tiếp nhận, kinh ngạc nói “Nhưng là có cái cơ quan gì, một tầng bên trong sao có thể động?”.
Tiêu Lâm giải thích nói,“Nhiệt khí làm động. Người làm đèn này cũng thật tinh xảo. Đèn khổng minh bay lên, cũng là nhiệt khí trợ lực.”.
Bên trên đèn họa một oa nhi mập mập tròn tròn, làm động tác ôm bụng cười.
Thư Minh nhìn, mặt dần dần nóng, đem đèn lồng hướng Tiêu Lâm đưa tới, cả giận nói “Đèn kéo quân tại sao họa oa nhi?!”.
Tiêu Lâm giữ chặt hắn, đem đèn treo trở về, choàng tay qua vai hắn buộc hắn cùng chính mình cùng nhau xem cai đèn kia, ôn nhu nói,“Chúng ta cùng nhau tiêu sái xem đèn, mới họa tiểu oa nhi.”.
Thư Minh mặt đỏ lên, Tiêu Lâm còn không buông tha hắn, xoay người hắn lại đối mặt mình, nhìn vào mắt hắn nói “Sang năm sau, chúng ta cùng ôm oa nhi đi xem hoa đăng.”.
Đây là thiên luân chi nhạc đi?
Thư Minh vui vẻ, khóe miệng loan ra một chút cười yếu ớt. Nụ cười nhu hòa tươi đẹp.
Tiêu Lâm trong lòng tràn đầy nhu tình, một tay cầm tay Thư Minh, một tay đỡ lưng cho hắn, đưa hắn trở về hành lang.
Nụ hôn ngọt ngào tinh tế hạ xuống, cái trán, mi tâm, khóe mắt, chóp mũi, gò má, cuối cùng là đôi môi. Tâm đồng tâm, hơi thở nóng rực giao nhau, đôi môi chạm nhau, run sợ đã hướng tứ chi bách hải.
“Thư Minh.” Tiêu Lâm nhẹ giọng nói.
Tình yêu, ngôn ngữ từng ngày cũng không giống nhau. Thư Minh liền giống như một ly rượu, rượu càng để lâu càng ngon. Chỉ có thể uống, dù như thế nào cũng muốn uống, mà muốn ngừng cũng không được, nguyện ý uống đến say.
Đáy mắt Thư Minh, ánh sáng ẩn hiện.
Hoa mai bay tới, Tiêu Lâm lưu luyến rời đi cánh hoa hồng sắc,“Hoa mai mở.”.
Thư Minh ghé mắt nhìn lại, nghĩ nói “Năm nay hoa mai nở thật sớm.”.
Tiêu Lâm mặt mày vui vẻ,“Hoa mai nở có năm cánh hoa, vị chi ngũ phúc, trường thọ, phú quý, an khang, hảo đức, chết già.” Dừng một chút lại nói,“Là phần thưởng tốt”.
Thư Minh cũng không còn cách với hắn, chỉ phải cảm thán một câu,“Ngươi quả thực xảo biện.”.
Dắt tay bước chậm, đi một vòng lớn, nhìn tất cả đèn lồng, trở lại tiểu đình. Trên bàn có hai chén bánh trôi, còn nhiệt khí, hẳng là vừa bưng lên.
Thư Minh thích thức ăn từ gạo nếp, rất là vui mừng. Mới vừa rồi đi bộ lâu, vừa lúc đói bụng, múc một muỗng đưa đến bên miệng.
Nóng hầm hập, dính dính, ngọt ngọt.
“Là cái gì a, ta không ăn được?.”.
Tiêu Lâm ngồi ở bên cạnh hắn, thay hắn cầm bát,“Là hạt thông.”.
Năm chén bánh trôi, màu sắc không giống nhau, Thư Minh ăn là màu trắng, lúc này nuốt mất, chỉ vào màu tím hỏi “Trắng là gạo nếp, vàng là hạt ngô, lục là thanh ngải, hắc là huyết nếp, màu tím là cái gì?”.
Tiêu Lâm cười nói,“Khoai môn. Ăn ngon sao?”.
Thư Minh gật gật đầu, lại múc một muỗng, ăn một ngụm,“Là nhân mức táo. Vị nhân này ta thích.”.
Hắn ăn vui vẻ, Tiêu Lâm nhìn càng vui vẻ,“Sau này ta liền làm mức táo cho ngươi ăn.”.
Thư Minh cả kinh nói,“Đây là ngươi làm?”.
Tiêu Lâm cầm lấy khăn tay chùi miệng hắn,“Ta làm! Ta nói làm này nọ, chính là bánh trôi. Nói mau, ăn như thế nào.”.
Thư Minh hạ mi lại cười nói,“Đây là đồ tốt nhất.”.
Đã như vậy, còn cầu gì?
Hắn ngẩng đầu, nắm tay Tiêu Lâm đặt lên bụng, nắm chặt tay hắn nói,“Đây là đồ tốt nhất.”.
Cục cưng trong bụng, cùng lúc đạp một chút. Lực đạo nho nhỏ truyền đến lòng bàn tay, Thư Minh cười nói,“Một ngày hôm nay không nhúc nhích, nghe đến thứ tốt liền động.”.
Tiêu Lâm vỗ nhẹ nhẹ lên bụng Thư Minh, giáo huấn nói,“Hôm nay quá giờ, không được hồ nháo.”.
“Ngươi thế nói nói hắn đã quá giờ? Hắn không hồ nháo, chẳng lẽ ngươi hồ nháo?”.
Tiêu Lâm ai ai nha nha kêu lên,“Con còn chưa xuất thế, ngươi liền bảo hộ nó. Chờ nó xuất thế, ta chẳng phải là sẽ khổ sở?”.
Thư Minh cười mà không nói.
Hoa đăng sắng rực vương phủ như những ngôi sao trên bầu trời, đầu dựa vào đầu, hai người cùng một chỗ.
Hỏa thụ ngàn xuân nghiên, thanh huy ấn nguyệt lan.