Hắn đứng bên cây thụ, bóng cây loang lổ lay động, đôi môi thủy sắc hé ra hợp lại,“Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi tư chất bất phàm, còn yêu ngươi phong thái mị nhân……” từng chữ nói ra, từng từ nói ra, khuôn mặt Lăng Thư Minh lại hồng thêm vài phần, tim cũng muốn nhảy ra khỏi ngực.
Cảnh vương Tiêu Lâm……
Hắn từ nhỏ bị nghĩa phụ bắt tập vỏ, sư phụ lại rất kiệm lời, sư huynh đệ hắn nhân tình cũng mỏng, hơn nữa hắn một lòng làm cho nghĩa phụ vui, một lòng một dạ khổ luyện võ nghệ, càng thêm cô đơn chiếc bóng, không có người thân cận, tình yêu lại càng không có, mặc dù công thành danh toại, trở lại đô thành, cũng không có gì.
Cảnh Vương gia nói thương hắn, hắn có chút đầu cháng váng não trướng, còn có vài phần hưng phấn.
Tiêu Lâm còn cầm lấy phiến lá, ung dung chờ Lăng Thư Minh mở miệng.
Lăng Thư Minh ngập ngừng mở miệng, cuối cùng mới nói nói,“Tạ Vương gia nâng đỡ.”.
Tiêu lâm niết phiến lá cây dở khóc dở cười, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thư Minh một cái, mắng,“Ngốc tử!” hắn bừng bừng khí thế tiến đến trước mặt Lăng Thư Minh, Lăng thư minh cũng không dám trốn, không biết hắn muốn làm cái gì,“Vương gia……”.
“Tên tự! Không gọi tên, sau này không cần tới gặp ta.”hắn cố ý dùng lực nắm lấy áo Lăng Thư Minh, đôi tay vuốt ve.
Lăng Thư Minh nhất thời trong lòng ấm áp, thay hắn tháo xuống phiến là dính trên tóc, nhẹ giọng nói,“Tiêu Lâm.”.
Tiêu Lâm cười tủm tỉm sờ sờ đầu của hắn, nói,“Sau này đều kêu như thế.” hắn kéo lấy tay Thư Minh,“Hôm nay gọi ngươi đến, có người muốn gặp ngươi.”.
Lăng Thư Minh vừa mới bình tĩnh tâm lại lần nữa nhảy dựng lên, muốn nói cũng có chút không xong, hỏi,“Ai?”.
Là Hoàng Thượng.
Tiêu Lâm dẫn trứ hắn đi vào bên trong, mở ra cơ quan, sau tường hiện ra một gian mật thất. Tiêu Diễn ngay tại bên trong.
Lăng Thư Minh lập tức phục, hô,“Hoàng Thượng vạn tuế.”.
Tiêu Diễn không gọi hắn bình thân, cũng không nói, Tiêu Lâm biết đây là uy hiếp Lăng Thư Minh, làm cái lễ, thối lui đến một bên ngồi
Lăng Thư Minh không dự đoán được hôm nay đúng là hoàng đế triệu kiến, trong lúc nhất thời có chút bối rối, bất quá lập tức bình định xuống, quỳ trên mặt đất, chờ Hoàng Thượng nói chuyện.
Tiêu Diễn không bắt hắn quỳ lâu, một lát sau, nói,“Trẫm cần tàng bảo đồ cùng danh sách, ngươi đi mang tới.”.
Tiêu Lâm lông mi nhăn lại, trong lòng thất kinh, hoàng huynh cũng không nói với hắn quá a, trực tiếp thử Lăng Thư Minh? Binh đi hiểm chiêu a. Lăng Thư Minh cùng lão hồ li Lăng Huyền Tế kia là đồng bọn là việc rất rõ ràng, tương kế tựu kế, chẳng lẽ chính là biện pháp tương kế tựu kế? Có điểm tiên phát chế nhân, hắn biết hoàng huynh là người không muốn ai xỏ mũi dắt đi, tình nguyện đi trước một bước.
Cũng dự đoán được,Lăng Thư Minh cơ hồ lập tức dập đầu lĩnh chỉ, nói,“Vi thần tuân mệnh.”.
Tiêu Diễn lại nói,“Lăng Huyền Tế mưu phản là tử tội, trẫm sẽ không tha cho hắn!”.
Lăng Thư Minh trong lòng run lên, trầm thanh nói,“Nghĩa phụ hồ đồ đến giờ, không thể vãn hồi. Thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi.”.
Tiêu Diễn tán dương gật gật đầu nói,“Ngươi thiếu niên anh hùng tiền đồ vô lượng, đứng lên đi.”.
Lăng Thư Minh đứng lên, Tiêu Diễn nhìn hắn dài thân ngọc lập, mắt ngọc mày ngài, thần thái ôn hòa, lơ đãng hướng Tiêu Lâm liếc mắt một cái, Tiêu Lâm cà lơ phất phơ hồi phục cười.
Lăng Thư Minh không có ngẩng đầu, không biết bọn họ đang nháy mắt, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng đang đánh giá hắn, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tiêu Diễn nói,“Có việc gì, trực tiếp gặp cảnh vương.”.
Lăng Thư Minh mang đáp,“Dạ.”.
Tiêu Diễn đối Tiêu Lâm nói,“Các ngươi đi thôi.”.
Tiêu Lâm cười hì hì chắp tay nói,“Hoàng huynh, ta mang Lăng tướng quân trước tiên lui rạ.”.
Theo Tiêu Lâm đi ra ngoài, Lăng Thư Minh cau mày.
Tiêu Lâm hỏi,“Vật đó rất khó lấy đi? Hoàng huynh lần này cho ngươi vấn đề nan giải.”.
Lăng thư minh không trả lời hắn, nói,“Cảnh Vương gia chờ ta một tháng, một tháng ta nhất định lấy đến đây.”.
Tiêu Lâm mất hứng, nói,“Ngươi sao vậy lại bảo ta Cảnh vương?”.
Nhìn thấy Hoàng Thượng, không khí biến đổi, Lăng Thư Minh liền quên chuyện Tiêu Lâm buộc hắn gọi tên tự, hiện tại Tiêu Lâm lại hỏi, xem biểu tình nóng giận của hắn Lăng Thư Minh trong lòng không tránh khỏi một trận mềm nhũn, trên mặt tràn ra nhu hòa tươi cười, cười nói,“Vâng, Cảnh Vương gia, Tiêu Lâm.”.
Tiêu Lâm hưởng thụ, nói,“Ta đây sẽ chờ tin tức tốt.”.
Ngày ấy từ biệt, Tiêu Lâm sẽ không tái quấy rầy. Qua vài ngày, truyền ra tin đại tướng quân Lăng Thư Minh chìm đắm sắc đẹp, độc sủng thị thiếp. Nháo rất lớn, thời điểm vào triều, triều đình đều nghị luận. Nghĩa phụ hắn lăng huyền tế giận dữ, phạt hắn cấm túc, vào triều cáo ốm.
Tiêu Lâm không biết xảy ra chuyện gì, quyết định buổi tối đi xem Lăng tướng quân đang chìm đắm trong sắc đẹp.
Tiêu lâm cẩn thận cẩn thận vào Tể tướng phủ, đến viện của Lăng Thư Minh, thấy cửa sổ phòng hắn mở ra. Hắn nhảy đến trên cây nhìn kỹ, trong phòng chỉ có một người, hắn đang ngắm cây kiếm ngọc. Thanh kiếm này chính là Tiêu Lâm đưa cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn, hẳn là phi thường yêu thích.
Tiêu lâm nhẹ nhàng nhảy, theo cửa sổ đi vào.
Lăng Thư Minh cầm lấy kiếm, để trước ngực Tiêu Lâm, thấy rõ người tới, vội vàng buông xuống, vừa mừng vừa sợ, nói “Vương gia!” Xem cửa sổ còn mở, vội vàng đống lại.
Tiêu lâm nghe hắn nói một tiếng Vương gia, biết rằng muốn hắn gọi tên mình, không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể sửa đúng. Dù sao cũng chính là một cái tình thú, không sao cả, lập tức cũng không vạch trần. Cười hỏi,“Khuya khoắt không ngủ được, đối kiếm tương tư, xem kiếm, tưởng ai? Không phải là tưởng nhớ đến chưởng môn Ngọc Thế Thanh đi? Lão nhân kia có cái gì hảo?”.
Lăng thư minh nghe hắn hồn thuyết, cười một tiếng, nói “Vương gia không cần chọc ta.”.
Tiêu Lâm nói,“Không phải Ngọc Thế Thanh? Chẳng lẽ là người tặng kiếm?”.
Mấy ngày không thấy, như cách tam thu, Lăng Thư Minh gật gật đầu nói,“Là nhớ Vương gia.”.
Đến phiên Tiêu Lâm ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn thừa nhận không chút nào xấu hổ làm vẻ ta đây. Thấy hắn ánh mắt si ngốc ở chính mình trên mặt dừng lại, ánh mắt đầy vẻ mê người?
Miệng hắn giác nói, cả giận “Mĩ thiếp của ngươi đâu?”, ngữ khí giận dữ, ba phần là thật.
Lăng Thư Minh ngẩn ra, tiện đà cười nói,“Không có mĩ thiếp.”.
Tiêu Lâm nói,“Triều đình đều nói.”.
Lăng Thư Minh ánh mắt buồn bã, nói,“Nghĩa phụ muốn nhốt ta, tùy tiện nói lý do.”.
Tiêu Lâm vội la lên,“Ngươi sự tình bại lộ?”.
Lăng Thư Minh nghĩ đến hắn lo lắng cho mình, an ủi nói,“Không cần lo lắng. Sau mấy ngày nữa ta ra ngoài rồi nói sao.” Hắn dừng một chút, giống như suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết định quyết tâm nói,“Cảnh Vương gia, ta có cái yêu cầu quá đáng.”.
Tiêu Lâm hồ nghi nhìn hắn, không biết hắn muốn nói cái gì,“Ngươi nói.”.
Lăng Thư Minh nói,“Phủ đệ của ta còn đang xây, không chỗ ở. Quá vài ngày nữa nếu ta ra ngoài……”.
Thì ra là thế, Tiêu Lâm cười lạnh, trên mặt hắn không hề có vẻ giận, gật đầu nói,“Thư Minh nguyện ý đến ở trong phủ ta sao?”.
Lăng thư minh cười nói,“Đúng vậy, Vương gia.”.
Đây không phải là kế hoạch của nghĩa phụ, giống như hắn đối Cảnh vương động tâm, cũng không phải trong kế hoạch. Cảnh vương trêu chọc thiếu niên trong lòng, mỗi người giống nhay điều là mối tình đầu, hắn cũng nhớ cùng Cảnh vương đối ẩm, phẩm rượu luận kiếm. Thế là hắn tự cấp cho mình một cơ hội.
Thiếu niên đơn độc thuần phân không rõ đâu là hư đâu là thực, tình yêu đối với Lăng Thư Minh là bằng phẳng, nhưng đối với cảnh Vương gia, chính là liều thuốc tốt. Hắn nghĩ đến lúc Cảnh vương nhiệt liệt theo đuổi, kỳ thật bất quá đã sớm thành thói quen. Thuận miệng nói, tùy tay làm, đều bị hắn làm như thật. Huống hồ, da thịt thân cận độ ấm hoàn toàn hòa tan trái tim đóng băng của thiếu niên