Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 15: Tâm Hoa



Thập Diệp chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thân hình Bạch Huyên lóe lên đang muốn tiến lên, lại nghe Chu Thanh Nguyệt quát lớn: “Nếu có người dám tiến lên một bước nữa, ta sẽ chết ở trước mắt ngươi! ”

Bạch Huyên dừng bước, nhíu mày nhìn Thập Diệp một cái.

Thập Diệp hiểu ý, đầu ngón tay giữ chặt một tấm bùa chú, lui ra sau nửa bước chờ đợi thời cơ.

“A Nguyệt. Tại sao chàng lại làm thế? ” Thủy quang trong mắt sơn quỷ chấn động, khuôn mặt tái nhợt như đóa mai vàng trong tuyết, quả nhiên là vẻ đẹp khiến lòng người rung động.

Hốc mắt Chu Thanh Nguyệt đỏ ửng, khóe miệng trắng bệch kịch liệt run rẩy, “Hoặc là để cho ta đi! Hoặc là để ta chết! ”

Sơn Quỷ lảo đảo bước lên, ánh mắt Chu Thanh Nguyệt chợt lóe, mũi đao đột nhiên đẩy thêm vào ngực nửa tấc, Thập Diệp thậm chí nghe được thanh âm da thịt bị đâm thủng, máu đỏ thấm ướt xiêm y nửa người hắn, nhuộm cho hai tay hắn trở nên đỏ thẫm.

Sự tuyệt vọng trong mắt Sơn Quỷ hòa thành những giọt nước mắt màu xanh biếc, dọc theo gương mặt trơn bóng của nàng trượt xuống: “A Nguyệt, kiếp này của chàng, thật sự không có chút tình cảm gì với ta sao? ”

Gân xanh trên cổ Chu Thanh Nguyệt mơ hồ nảy bật lên: “Đừng nói kiếp này, dù là kiếp sau, hay đời đời kiếp tiếp, ta cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với một yêu nghiệt như ngươi! ”

Thanh âm của hắn giống như một lưỡi dao cắt qua bóng đêm của yêu cảnh, bầu trời cùng những đám mây nhẹ nhàng chấn động phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, Liễu yêu cùng đầm Cỏ tinh đều bị đánh thức, bối rối tụ tập ở bên ngoài tân phòng.

“Tiểu thư! cô gia!” Liễu Yêu kinh hãi, “Đây là chuyện gì vậy?! ”

Cỏ tinh giống như muốn xông vào bên trong, thế nhưng lại bị Sơn Quỷ quát phải ngừng lại.

“Lời này của chàng là thật?” Nước mắt của Sơn Quỷ ngừng rơi, đôi đồng tử của nàng mơ hồ nổi lên ánh sáng màu xanh biếc, phảng phất như biển cỏ núi cao phản chiếu dưới ánh trăng, nổi lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng như sóng gợn.

“Nếu ta có nửa điểm quan hệ gì với ngươi, thì nhất định sẽ tan thành tro bụi, hồn phi phách tán!” Chu Thanh Nguyệt quát lớn.

Giọt nước mắt cuối cùng từ khóe mắt Sơn Quỷ rơi xuống, mái tóc đen búi trên đầu nàng xoã xuống bên hông, biến thành màu đỏ như ráng chiều buông hoàng hôn, giá y của nàng hóa thành huỳnh quang tản ra giữa không trung, đổi lại thành một thân váy dài màu trắng, cành hoa quấn quanh bên hông nàng, nở ra một đóa lại một đóa hoa với đủ màu sắc tươi sáng.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được, A Nguyệt, chàng đi đi. ”

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy?!” Liễu Yêu hét lớn.

“Tiễn Chu công tử cùng hai vị đồng bạn của chàng rời đi.” Sơn quỷ nhẹ giọng nói.

Liễu Yêu hung hăng nhắm mắt lại, phất tay quạt ra mấy con Cỏ tinh nhảy đến trước mặt Chu Thanh Nguyệt, đám Cỏ tinh hung tợn trừng đôi mắt như hạt đầu về phía Chu Thanh Nguyệt một lúc lâu, ùng ục lăn về phía cửa.

Chu Thanh Nguyệt rũ mắt, một tay vịn chuôi đao, từng bước một chập chững đi về phía cửa lớn.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Huyên đột nhiên thấp giọng nói.

Thập Diệp giật mình một cái, mới ý thức được Bạch Huyên đang nói chuyện với Chu Thanh Nguyệt.

Chu Thanh Nguyệt bước chân dừng lại, cắn chặt đôi môi tái nhợt, tiếp tục gian nan đi về phía trước.

“Chậm đã. ” Thập Diệp lấy ra một tấm bùa cầm máu: “Tuy rằng không bị thương đến gân cốt, nhưng chảy máu quá nhiều sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. ”

Chu Thanh Nguyệt cũng không có cảm lấy lá bùa, thậm chí còn không thèm nhìn Thập Diệp, mà tiếp tục đi thẳng ra cửa lớn không hề ngoái đầu lại.

Thập Diệp nhíu mày, quay đầu lại nhìn Bạch Huyên, thì thấy Bạch Huyên vò vò tóc, biểu cảm rối rắm nhìn chằm chằm vào Sơn Quỷ trong phòng.

Ánh mắt Sơn Quỷ ngơ ngác nhìn bóng lưng Chu Thanh Nguyệt biến mất trong bóng đêm mênh mông, thân hình run lên, đôi chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, Liễu Yêu vội vàng đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ? ”

Sơn quỷ vẫn nhìn về phía cửa lớn, biểu cảm của nàng vô cùng bối rối, con ngươi màu xanh biếc trống rỗng, phảng phất như hồn nàng đã lìa khỏi xác.

Mặt đất ầm ầm rung động, giống như vạn đạo sấm sét lăn lộn dưới ngàn thước đất, vách tường, nóc nhà, nội thất, nến đỏ, chữ hỷ đỏ đều đồng loạt hóa thành tro tàn, sau đó từng chút một tản đi, bầu trời yêu cảnh cùng những đám mây vặn vẹo thành hình xoắn ốc tối tăm, đèn đuốc vạn nhà trong trấn tắt ngúm, hoa nở trên mặt đất héo úa rơi xuống đất, đám hoa yêu và đám cỏ tinh ôm lấy nhau loạn thành một đoàn.

Bạch Huyên: “Không tốt, yêu cảnh này sắp vỡ! ”

Thập Diệp: “Cái gì?! ”

“Yêu cảnh là lấy sức mạnh tinh thần của Sơn Quỷ để duy trì, hiện tại sơn quỷ tâm như tro tàn, tâm lực tán loạn, đã không cách nào duy trì yêu cảnh.”

Bạch Huyên còn chưa dứt lời, ngực Thập Diệp kịch liệt run lên, Thất Diệu Kiếm ý tỏa ra màu xanh chói mắt, ánh sáng bay ra khỏi ngực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía Sơn Quỷ.

“Tiểu thư!” Liễu Yêu kinh hãi thất sắc, phía sau bắn ra vô số cành liễu nhào về phía Thất Diệu Kiếm, nhưng tất cả cành liễu trong nháy mắt đụng phải Thất Diệu Kiếm quang đều bị hóa thành tro bụi.

Thập Diệp phi thân nắm chặt lấy Thất Diệu Kiếm ý, kiếm mạch kịch liệt nhảy lên trong lòng bàn, phảng phất như đang mơ hồ hô ứng với thứ gì đó.

Trái tim Sơn Quỷ lóe lên ánh sáng màu đỏ thẫm, tóc, vạt áo nàng không bị gió gió thôi mà vẫn động, sương mù màu đỏ nhàn nhạt nổi lên, cảnh giống hệt như lúc Trần Diệu Tổ bị oán tinh khống chế… Thất Diệu Kiếm ý trong tay Thập Diệp kịch liệt run rẩy, cơ hồ muốn tránh thoát tay hắn.

Liễu Yêu vẻ mặt sợ hãi nhìn Thập Diệp, phảng phất như bị choáng váng.

Thập Diệp hai tay nắm chặt Thất Diệu Kiếm, cơ hồ từ kẽ răng phát ra thanh âm: “Bạch Huyên… hỗ trợ! ”

Bạch Huyên hai tay nắm lấy cổ tay Thập Diệp liều mạng kéo về phía sau: “Kiếm này của ngươi lại phát điên cái gì?! Lúc nên động thì bất động, không nên động thì mù quáng động đậy! ”

“Ngươi còn có thời gian đùa giỡn… ” Thập Diệp mồ hôi nhỏ giọt như đậu, “Không bằng dùng thêm chút sức lực đi… “

“Ầm ầm”

Trên không trung truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, quỷ trảo màu đen khổng lồ xé rách bầu trời Yêu Cảnh thành hai nửa, từng chuỗi tơ màu xanh biếc từ vết nứt kết giới chảy xuống, giống như máu chảy ra từ vết thương của yêu cảnh, rơi trên mặt đất biến thành từng đoàn Cỏ tinh rách nát, có con hói, có con rụng lông, đôi mắt bằng hạt đậu kia lúc này đây nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa kêu vừa nhảy, tựa hồ như muốn bay lên lấp đầy kết giới lần nữa, quỷ trảo màu đen ầm ầm đè xuống, đem một đám Cỏ tinh đè thành bánh cỏ.

“Là Hắc Sơn Lão Yêu! Tiểu thư! “Liễu Yêu ôm Sơn Quỷ kêu to, oán tinh của Sơn Quỷ kịch liệt tỏa ra, cơ hồ muốn thoát ra khỏi lồng ngực của nàng, Sơn Quỷ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn quỷ trảo trên trời, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Bạch Huyên: “Oán Tinh đang hấp thu pháp lực và ý thức của nàng, ngươi giữ chặt! ”

Thập Diệp: “Cái gì?! ”

“Phong chú… khai!” Đầu ngón tay Bạch Huyên lóe ra một tấm tử phù, ba đạo lốc xoáy dựa vào đất cuốn toàn bộ Cỏ tinh trên mặt đất trở về, ào ào rơi ra đằng sau Bạch Huyên, chất thành một ngọn núi nhỏ màu xanh biếc, đám Cỏ tinh khóc lóc không ngừng, nước mắt cơ hồ hội tụ thành một con suối.

“Dám ở dưới mí mắt Bạch gia ta làm càn, muốn chết!” Bạch Huyên thân như cơn gió màu trắng vọt thẳng lên trời.

“Bạch Huyên!” Thập Diệp kinh hãi, một tay nắm chặt Thất Diệu Kiếm ý, tay kia cố gắng lấy ra một vòng kim quang hộ thể vòng xung quanh người Bạch Huyên, Bạch Huyên giống như một cây đạn pháo mặc khải giáp làm bằng ánh sáng bắn thẳng về phía quỷ trảo, trong thoáng chốc, hồng quang, kim quang, hỏa quang, hắc khí, quỷ hỏa tranh nhau nổ tung, phảng phất như pháo hoa phát sáng trên bầu trời.

Thập Diệp đứng cách quá xa, căn bản không nhìn thấy rõ thân hình Bạch Huyên, ước chừng có thể lờ mờ phân biệt Bạch Huyên cùng quỷ trảo kia có sức mạnh ngang nhau, chỉ là không biết chút bổng lộc đáng thương của Bạch Huyên còn có thể chống đỡ được mấy hiệp nữa.

Càng tệ hơn chính là, oán tinh hồng quang của Sơn Quỷ càng lúc càng đậm, Thất Diệt Kiếm bị oán tinh kích thích, kiếm ý càng trở nên sắc bén và chói mắt, Thập Diệp sắp không thể khống chế được.

“Mang tiểu thư nhà ngươi đi!” Thập Diệp hét lên.

Liễu Yêu vội vàng nâng Sơn Quỷ lên chạy như điên, một đống cỏ tinh ùng ục lăn ở phía sau các nàng.

Đột nhiên, lòng bàn tay Thập Diệp nóng lên, phảng phất như có gai thép nóng rực chui vào lòng bàn tay hắn, Thất Diệu Kiếm đang tách ra một phần kiếm ý hướng về phía Sơn Quỷ, Liễu Yêu vội chắn trước người Sơn Quỷ, đám Cỏ tinh trong nháy mắt hình thành lớp khiên bảo vệ bằng cỏ chắn ở phía trước.

Thập Diệp kinh hãi đến thất sắc, ngưng thần định ý mãnh liệt xoay cổ tay, Thất Diệu Kiếm ý tách ra cứng rắn xoay chuyển một cái, kiếm quang sắc bén đảo qua mép khiên cỏ, một đám Cỏ tinh bị đánh bay, nhưng kiếm quang cũng không có ý định tắt đi, kiếm ý còn sót lại lần nữa điên cuồng bắn về phía Sơn Quỷ, phía sau Liễu Yêu nổi lên rễ cây to lớn đâm ra ngăn trở kiếm quang, kiếm ý màu lam quang tán loạn, hóa thành những đốm sáng nhỏ li ti chạm vào trán sơn quỷ.

Sơn quỷ kịch liệt chấn động, đôi đồng tử trống rỗng mơ hồ sáng lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc đại biến, thân thể hóa thành lưu quang bay lên.

Cơ hồ ngay trong nháy mắt Sơn Quỷ phi thân mà đi, Thất Diệu Kiếm lại biến trở về lam quang ôn nhu chui vào thân thể Thập Diệp, Thập Diệp còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Bạch Huyên từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống, còn mang theo tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

“Không phải chứ, pháp lực nhanh như vậy đã không còn rồi sao?! ”

Tốc độ cả đời này của Thập Diệp cũng chưa từng nhanh như vậy, hắn bay về phía Bạch Huyên… quỷ khí cùng phong hỏa lướt qua thái dương hắn, mùi khói tanh hôi đâm vào đồng tử, nóng rát đau đớn, tay hắn xuyên qua bạch y của Bạch Huyên vững vàng đỡ lấy y, thế rơi quá mức mạnh mẽ khiến cho bọn họ cùng nhau rơi xuống mặt đất, cũng không biết là Bạch Huyên hay là áp lực của gió quá nặng nề, xương sườn của hắn đau đớn muốn chết… hắn tuyệt đối không nghĩ tới, hắn thế mà lại bị ngã chết, Thập Diệp nghĩ.

“Phụt!” Thập Diệp rơi vào trong một khối nhung màu xanh biếc, tiếng kêu “ai ui” của đám Cỏ tinh không dứt bên tai, một con cỏ tinh chui vào lỗ mũi hắn, Thập Diệp hắt hơi một cái, ngay sau đó, phía dưới cũng truyền đến tiếng hắt hơi kinh thiên động địa.

Dưới thân có thứ gì đó hung hăng đẩy Thập Diệp khỏi đống cỏ tinh, nhìn lại thì thấy Bạch Huyên chui đầu ra, xoa xoa cái mũi đỏ bừng, hắt hơi không ngừng, đỉnh đầu y lại xuất hiện một là bùa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mặt trên viết hai chữ lớn màu đỏ “Thâm hụt! ”

“Hắt xì! Không đúng, ta mới dùng có hai mươi hỏa chú , mười ba phong chú, một chú lơ lửng sao lại không có chút pháp lực nào nữa rồi? Rõ ràng phải còn lại một trăm hộc pháp lực… Hớ! “Bạch Huyên hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn qua Thập Diệp một cái, biểu cảm có chút xấu hổ.

Thập Diệp cơ hồ là nói qua kẽ răng: “Ta đã sớm nói rồi, ta không cần quần áo rách gì rồi. ”

“Không hề gì không hề gì, ta thấy sức một mình Sơn Quỷ là dư dả rồi.” Bạch Huyên cười gượng.

Sơn Quỷ cùng Hắc Sơn Lão Yêu đánh đến bất phân thắng bại, Sơn Quỷ xinh đẹp váy lụa rộng trải dài trên không trung, tạo thành ngàn vạn cánh hoa rực rỡ đầy màu sắc, màu đỏ, màu hoàng kim, màu tím, màu cam, màu hồng, mỗi một cánh hoa đều giống như một lưỡi đao sắc bén, cũng chính là vũ khí nhỏ nhất cũng khó ngăn cản nhất, đem móng tay quỷ trảo cùng da thịt của hắn lăng trì, thậm chí ngay cả quỷ khí tràn ra trong da thịt cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị hoa đao quét sạch.

Bạch Huyên híp mắt nhìn nửa ngày, “Oán Tinh đâu? ”

“Trong nháy mắt khi Sơn Quỷ khôi phục ý thức, liền mất đi cảm ứng với oán tinh.” Thập Diệp nói.

Bạch Huyên: “Chẳng lẽ ý thức cường đại có thể áp chế được oán tinh? ”

Thập Diệp không trả lời, hắn không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng căn cứ theo lời Đào Cảnh nói, oán tinh chính là oán khí sâu đậm nhất trong thiên địa được ngưng kết thành, sao chỉ đơn giản như vậy là có thể áp chế được cơ chứ.

Còn có một loại khả năng khác, có lẽ là lúc Thất Diệu kiếm ý chạm vào người Sơn Quỷ đã giúp nàng áp chế oán tinh, nhưng Thất Diệu Kiếm vừa rồi rõ ràng bị oán tinh ảnh hưởng mất đi khống chế, làm sao có thể áp chế oán tinh được?

“Chẳng lẽ là… tương sinh tương khắc?” Thập Diệp lẩm bẩm.

“Này này, người có cảm thấy có gì đó không ổn không?” Bạch Huyên ngửa đầu nói: “Vì sao Hắc Sơn Lão Yêu này chỉ có một cái quỷ trảo, chẳng lẽ Hắc Sơn Lão Yêu này là một quỷ một tay? ”

Thập Diệp cả kinh, giương mắt nhìn lại, lúc này quỷ trảo cùng Sơn Quỷ đánh nhau là tay trái, mà nếu như hắn nhớ không lầm, thì lần trước xé rách kết giới yêu cảnh rõ ràng là tay phải.

“Không đúng, hắn còn có một tay giấu đi!” Thập Diệp lấy ra một tấm bùa, rà soát dưới mặt đất một vòng để thăm dò, nhưng lại không cảm ứng được gì thì đã quay về lại: “Không có ở dưới đất, thì là ở…. “

Bạch Huyên: “Trên trời! ”

Những cánh hoa bay đầy trời tựa như lưỡi dao sắc bén ầm ầm tản ra, giống như mưa hoa rải rác giữa trời đất, Sơn Quỷ vừa rồi còn thế công sắc bén giờ đây phảng phất như bị thứ gì đó làm cho đứng lại, ngơ ngác lơ lửng giữa không trung, trên mặt nàng dâng lên vẻ sợ hãi khó nói thành lời, pháp lực hóa thành chiếc váy dài từng tấc từng tấc bị đứt gãy.

Kết giới yêu cảnh sụp đổ, giống như chiếc vỏ trứng phát sáng vỡ vụn ra từng mảnh, lộ ra bầu trời màu đen như mực, một cánh quỷ trảo màu đen treo trên cao, ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy một người, là Chu Thanh Nguyệt.

[Sơn Quỷ, nếu không muốn người này chết, hãy dùng những thứ trong tim ngươi để đổi!]

Thanh âm Hắc Sơn Lão Yêu giống như vô số đỉnh chuông cũ kỹ đồng thời vang lên, chấn động khắp đất trời, huyết khí trong lòng Thập Diệp dâng lên cuồn cuộn, cơ hồ muốn phun màu ra.

Sơn Quỷ há miệng, nói không thành tiếng: A Nguyệt…

Sắc mặt Chu Thanh Nguyệt trắng bệch, thân thể ở trong quỷ trảo mỏng manh như tờ giấy, giống như Hắc Sơn Lão Yêu chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve thôi hắn đã đủ bị nghiền nát, máu thấm trên ngực hắn càng lúc càng lan nhanh, ước chừng đã thấm hết một nửa quần áo trên người, làm nổi bật gương mặt giờ đây đã trắng bệch như tuyết.

Nhưng biểu cảm của hắn lại rất bình tĩnh, đôi mắt đen như mặt nước tĩnh lặng nhìn về phía Sơn Quỷ, phảng phất như thế gian này hắn chỉ nhìn thấy được mỗi một mình nàng.

Trong lòng Thập Diệp dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, trong ánh mắt Chu Thanh Nguyệt phảng phất cất giấu một thứ gì đó, khẽ khàng đâm vào trái tim hắn.

“Thả chàng ra, ta đổi!” Sơn Quỷ quát lớn, cánh hoa trong tay ngưng tụ thành thanh chủy thủ, sau đó hung hăng dùng sức đâm vào ngực mình, moi ra trái tim đẫm máu ra.

Cuồng phong thổi qua, trái tim Sơn Quỷ biến thành đoá hoa cốt màu đỏ thẫm, mà thứ được cánh hoa gắt gao bao bọc ở giữa chính là quỷ quang của oán tinh như ẩn như hiện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv