Vu Dịch Dương nhìn chăm chăm vào điện thoại, tâm trạng của anh đang tệ tới mức không muốn nghe điện thoại của cô. Cứ nghĩ đến cảnh Bạch Hàn Phong ôm cô vào lòng trong quán bar, anh lại cảm thấy tổn thương vô cùng. Cô có hắn rồi, sao còn gọi anh đến làm gì? Nếu có ý định từ chối, cô cứ việc nói, tại sao lại nhẫn tâm thể hiện trước mặt anh như thế.
Cô từng nói rất ghét hắn, sao bây giờ lại thân thiết với hắn. Vậy những gì trước kia cô làm có ý nghĩa gì, hiện tại cô và hắn là quan hệ gì?
"Ai đưa em về vậy?"
Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu sốt sắng chờ cô cả buổi tối, cuối cùng cô cũng về.
Chu Thiên Như mặt mày sa sầm nhìn Chu Kỳ Khiết: "Bạch Hàn Phong, xe cũng ở nhà anh ta, năm mươi phần trăm cổ phần cũng nằm trong tay anh ta."
Anh chị cô nhìn nhau, Chu Mộng Nhu chỉ có thể nhẹ nhàng lên tiếng: "Thiên Như, chuyện này anh chị sẽ từ từ nói với em..."
"Là từ từ nói hay là giấu em, tại sao em không được biết bất cứ một chuyện gì vậy, hai người giành lại Chu thị bằng cách nào, là Bạch Hàn Phong tự nhượng lại rồi giữ một nửa cổ phần để kiểm soát chúng ta, hay anh chị tự giành lại được nhưng chưa thể lấy lại số cổ phần đó."
Chu Kỳ Khiết trầm mặc ngồi xuống ghế: "Anh chị cũng như em, không can tâm hợp tác với Bạch thị, nhưng bây giờ, ngoài việc hợp tác, chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Cô nhìn thấy đáy mắt anh le lói vẻ bất lực, cô liền mềm lòng không chất vấn anh về vấn đề này nữa: "Em hỏi anh, anh có biết gì về Amony Frank không?"
Anh chị cô lập tức tròn mắt, đổ dồn ánh mắt lên người cô: "Sao đột nhiên em hỏi về người này?"
"Em vô tình thấy hợp đồng đấu thầu đất trong phòng làm việc của Bạch Hàn Phong, chủ sở hữu là Amony Frank, em có tìm hiểu qua, đa phần đất của ông ta đều bán với giá rất đắt, điều kiện sử dụng rất thuận lợi, có điều, đang trong giai đoạn kêu gọi vốn đầu tư mà Bạch Hàn Phong lại có ý định đầu thầu miếng đất này, liệu có ảnh hưởng gì đến nguồn vốn của dự án không?"
Chu Mộng Nhu biểu hiện rất lạ sau khi nghe đến cái tên đó, còn Chu Kỳ Khiết thì tức giận: "Ông ta từng có ý định quấy rối Mộng Nhu."
Cô kinh ngạc: "Có chuyện này sao? Anh chị từng gặp ông ta rồi?"
"Ông ta không thiếu tiền, muốn mua đất của ông ta cũng không phải khó, chỉ cần biết quy tắc ngầm của ông ta, thì muốn mua ô đất nào cũng được."
Càng nghe Chu Kỳ Khiết nói, Chu Thiên Như càng rùng mình. Cô ngồi bó gối trên giường, suy nghĩ về chuyện Bạch Từ Lăng đồng ý chăm sóc Tôn Cửu Vi, phải chăng là vì lý do này? Anh ta muốn đem Tôn Cửu Vi đi cống nạp cho Amony Frank để đổi lấy ô đất muốn đấu thầu.
Nhưng ông ta thích những cô gái còn trong trắng, chẳng lẽ nào, trông Tôn Cửu Vi chơi bời như vậy mà vẫn chưa mất lần đầu tiên sao.
Nói cũng phải, nếu cô ta là kẻ lăng loằng, dễ dãi, nào có thể lọt được vào mắt Bạch phu nhân. Vậy cô có thể nắm được thóp này để trả thù Bạch Hàn Phong rồi. Nhưng có điều, đã trôi qua cả ngày trời, mà Tôn phu nhân vẫn chưa liên lạc với cô. Hay là bà ta không hề có ý định để tâm vào những lời cô nói.
Bệnh viện lạnh lẽo, Bạch Từ Lăng đi lướt qua từng phòng bệnh. Y tá nhìn thấy anh ta bất giác ngoái đầu nhìn theo. Phong thái của người đàn ông này quả không thể coi thường được.
Hắn dừng bước trước hai vệ sĩ đang canh gác bên ngoài cửa phòng, ánh mắt sắc lạnh chiếu rọi xuống: “Tôi trả lương quá thấp nên hai người để bà ta trốn ra làm loạn đúng không?”
Tôn Cửu Vi và Bạch phu nhân lập tức co rúm, sợ sệt nhìn ra ngoài cửa khi nghe thấy thanh âm lạnh băng của Bạch Từ Lăng, bà ta chỉ vừa mới trở về phòng bệnh.
Nhanh như vậy mà anh ta đã theo kịp về đây. Cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
"Tôn phu nhân, bác cũng thật rảnh rỗi đi, Cửu Vi đang bệnh, vậy mà bác lại rời khỏi bệnh viện để đến quấy rầy anh trai cháu."
Bạch Từ Lăng từng bước tiến vào phòng bệnh, người anh ta toả ra luồng khí lạnh toát, mẹ con Tôn phu nhân chỉ có thể bất lực co rúm lại trước dáng vẻ nham hiểm của anh ta.
Tôn phu nhân run rẩy nói: "Từ Lăng à, bác chỉ là quá lo lắng cho Cửu Vi nên mới hồ đồ như vậy, hơn nữa người gây ra chuyện cũng không phải cháu, bác không muốn liên luỵ đến cháu nữa."
Bạch Từ Lăng nhếch mép, ngồi xuống cạnh giường bệnh, Tôn Cửu Vi lập tức co rúm người, muốn ngồi né sang một bên nhưng bị luồng khí lạnh kia làm cho cứng đờ, chỉ có thể rụt cổ ngồi bên cạnh anh ta.
"Bác yên tâm, không lâu nữa, cháu sẽ cho Cửu Vi một cuộc sống còn sung sướng hơn thế này."
Anh ta không vội rời đi, ngồi cả ngày ở phòng bệnh, xử lý công việc trên máy tính khiến hai mẹ con họ chỉ biết sợ sệt nhìn nhau, im lặng không dám thốt lên lời nào.
"Anh à, cuộc hẹn sẽ diễn ra vào ba giờ chiều ngày mai."
Bạch Từ Lăng sau khi gọi điện thông báo cho Bạch Hàn Phong liền rời đi, không quên căn dặn vệ sĩ trông chừng cho cẩn thận. Nếu mẹ con cô ta đã làm bộ muốn đến bệnh viện như vậy thì anh ta cũng nên chiều theo một chút, dù gì cũng không ai thoát được khỏi tầm kiểm soát của anh ta.