“Phu nhân đừng quá đau lòng, dần dần đại thiếu gia sẽ hiểu được nỗi lòng của phu nhân.”
Bạch Hàn Phong vừa rời khỏi, lão quản gia liền lên tiếng an ủi.
Bạch phu nhân thở dài một hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn lão quản gia: “Sau này Cửu Vi có đến, nhớ tiếp đón con bé cẩn thận.”
Lão quản gia lưỡng lự, hạ giọng xuống, thẳng thắn nói với Bạch phu nhân: “Phu nhân, nhưng Tôn tiểu thư đối với thiếu gia càng ngày càng quá đáng, nếu không phải vì nghĩ cho đại thiếu gia, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, để cô ta lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy.”
Chu Thiên Như mắt đảo như rang lạc. Nghe cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối, giờ cô mới ngộ ra. Người mà Tôn Cửu Vi muốn gả là một trong hai đứa em của Bạch Hàn Phong, nên cô ta vẫn mang bộ dạng tươi cười với Bạch phu nhân như vậy. Có lẽ là để lấy lòng bà ta, chờ mong một ngày bà ta sẽ gả em trai của hắn cho cô ta.
Bạch phu nhân nhượng bộ với cô ta như vậy chỉ là miễn cưỡng. Bà vẫn mong một ngày nào đó, Tôn Cửu Vi sẽ đồng ý gả cho Bạch Hàn Phong. Đúng là tình mẹ bao la, chỉ cần con cái được hạnh phúc, dù phải nể nang, tôn trọng người khác như thế nào bà cũng cam lòng.
Nhân lúc mọi sự chú ý đều dồn hết lên Bạch phu nhân, cô liền lén lút trở về phòng lấy điện thoại gọi cho Chu Kỳ Khiết.
“Thiên Như, chị nghe đây.”
Lần này, vẫn là Chu Mộng Nhu nghe máy, thật kỳ lạ, Chu Kỳ Khiết không có ở đó sao, hay do trùng hợp, cô đều gọi vào những lúc anh không cầm điện thoại.
“Chị, ba sao rồi?”
“Bác sĩ nói, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, sức khoẻ của ba chưa có chuyển biến gì.”
Tâm trọng cô bỗng trùng xuống, khẽ khàng thở dài một hơi. Không quên cảnh giác xem có bị ai phát hiện hay không, rồi cô mới thì thầm với chị vào vấn đề chính: “Sáng nay em mới phát hiện, Bạch Hàn Phong không cho ai vào phòng sách của hắn, mà tự hắn đích thân đi từ tập đoàn về nhà để lấy tài liệu.”
“Thiên Như, em tuyệt đối không được hành động vội vàng, đề phòng bị bại lộ, cứ tìm cách tiếp cận hắn thật gần, dần dần sẽ có cách.”
Cô lại nhìn trước ngó sau một lần nữa, hỏi thêm về Chu Kỳ Khiết rồi tắt máy. Nhanh chóng giấu điện thoại, đi ra khỏi phòng vì sợ lão quản gia nghi ngờ.
Đến tối, khi Bạch Hàn Phong ăn tối xong, hắn liền trở về phòng ngủ. Chu Thiên Như cố tình đi theo hắn để xem hắn có cần giúp đỡ gì không thì đột nhiên hắn quay lại nhìn cô, khi cô mới chỉ bướt lọt qua cửa phòng: “Ra ngoài, đóng cửa lại.”
Cô tròn mắt, làm bộ ngơ ngác nhìn hắn, ngay lập tức, hắn liền có biểu hiện của sự tức giận, chuẩn bị phát ra thanh âm gì đó thì cô đã vội vàng cắt ngang: “Thiếu gia, thật…thật ra, tôi có chuyện muốn nói.”
Chân mày hắn nhíu lại, khoan đuổi cô ra ngoài, nhưng cũng không có ý định để cô tiếp tục tiến vào trong: “Nói.”
Cô hơi cúi mặt xuống, dáng vẻ như chưa có đủ can đảm, thanh âm hơi run run bắt đầu vang lên sau vài lần bặm đi bặm lại môi: “Thiếu gia nghĩ sao về việc trị liệu để chân của thiếu gia phục hồi khả năng đi lại.”
Hắn nhếch mép, giống như cô vừa nói ra một chuyện cực kỳ vô lý: “Trị liệu sao? Nếu trị liệu mà khỏi được thì trên đời này, làm gì còn ai tàn phế nữa.”
Chu Thiên Như ngây ngốc trước lời nói của hắn, ngay lập tức, cô liền nhận được nét mặt khó chịu cùng đôi mắt hình viên đạn của hắn đang hướng về phía cô.
Cô liền bừng tỉnh trước sự ngỡ ngàng vừa rồi, cái miệng trơn tru vội vàng phát ra thanh âm như thể sợ mất đi cơ hội được nói: “Thiếu gia, đúng là không phải cứ chữa là khỏi nhưng cũng không phải vì thế mà không chữa…”
“Cút.”
Cô giật mình khi hắn điều khiển xe lăn tiến thẳng về phía cô. Theo phản xạ cô liền lùi lại, đúng lúc cả hai chân của cô bước ra khỏi phòng thì hắn đóng sầm cửa lại. Cô có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng gõ gõ lên cửa, lớn tiếng nói vọng vào trong: “Tôi là đang nghĩ cho thiếu gia, không muốn thiếu gia bị người khác coi thường, đặc biệt là Tôn tiểu thư, chẳng lẽ thiếu gia bằng lòng để cô ta ngông nghênh chê bai thiếu gia như vậy sao.”
Miệng cô liến thoắng, nói một hồi nhưng bên trong vẫn im lìm không tiếng động, không biết là hắn đã nghe thấy hay chưa.
Thì đột nhiên lão quản gia xuất hiện: “Im đi, nếu như cô không muốn bị tống cổ ra ngoài.”
Chu Thiên Như nhìn thấy lão quản gia như nhìn thấy phao cứu sinh, cô vội kéo lấy cánh tay bà ta, gặng hỏi: “Quản gia, thiếu gia đã từng đi trị liệu chưa?”
Lão quản gia liền quăng ánh mắt sắc nhọn, khó chịu nhìn cô: “Cô nghĩ thiếu gia là ai mà tin vào mấy bài thuốc vớ vẩn đấy.”
Trong lòng cô bỗng cảm thấy hoan hỉ, tức là hắn chưa từng đi trị liệu, thậm chí là chưa từng có ý định.
Lão quản gia quay người đi, cô lại tiếp tục kéo lấy cánh tay của bà ta: “Quản gia, chẳng lẽ bà cam lòng để thiếu gia bị người khác sỉ nhục sao, chưa trị liệu làm sao biết có khỏi hay không, hay là bà giúp tôi khuyên nhủ thiếu gia đi, tôi nhất định sẽ tận tâm tận tuỵ chăm sóc thiếu gia trong quá trình trị liệu.”
Bà ta bỗng ngước lên nhìn cô chăm chăm, ánh mắt có vô vàn tia dò xét: “Cô có ý đồ gì, sao đột nhiên lại tốt với thiếu gia như vậy?”
Đột nhiên ư? Chẳng lẽ trước đó cô ác với đại thiếu gia của họ lắm sao? Chu Thiên Như vội vàng xua tay: “Tôi…tôi không có, nhưng phận làm người hầu, tôi không can tâm để chủ nhân bị người khác hắt hủi, hôm trước thiếu gia ăn tối cùng gia đình, bị Tôn tiểu thư xúc phạm ngay trong bữa cơm đã là quá đủ rồi, thiếu gia có nhan sắc, có sự nghiệp, còn có thêm sức khoẻ và cơ thể lành lạnh, chắc chắn sẽ trở thành một người vô cùng hoàn hảo, tới lúc đó, bất cứ ai muốn sỉ nhục cũng không tìm ra điểm để sỉ nhục thiếu gia, như vậy chẳng phải sẽ rất tốt à?”
“Cô ta bị điên sao?”
Bạch Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, hắn vẫn còn đang ở sát cánh cửa. Những lời nói của cô đã hoàn toàn lọt vào tai của hắn. Nét mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, bực tức điều khiển xe lăn về phía tủ quần áo. Đồng thời lấy điện thoại gọi đi một cuộc: “Ngày mai, kêu người đến thiết kế cửa cách âm cho tôi.”
Đây là nhà cũ của Chu gia, vì mới chuyển đến nên hắn chưa kịp kêu người đến thiết kế cửa cách âm. Vì phòng sách của hắn sẽ ở ngay trong phòng ngủ, và hắn cực kỳ ghét tiếng ồn trong khi hắn xử lý công việc.
“Thiếu gia đặc biệt không thích bị người khác nhắc đến vết thương đó, nên cô cứ cẩn thận cái miệng của cô.”
Lão quản gia để lại lời cảnh cáo rồi quay gót đi xuống cầu thang, mặc kệ cô muốn đứng đó hay rời đi, bà ta chẳng buồn quan tâm đến cô nữa.