"Bác sĩ nói gì cơ?" Tôn phu nhân trợn trừng mắt, không tin nổi vào tai mình, một giây sau, bà ta liền kích động: "Bác sĩ nhầm lẫn gì rồi đúng không, con gái của tôi sao có thể bị liệt được, bác sĩ kiểm tra lại đi, mau kiểm tra lại đi."
"Đây là kết quả, mọi người có thể xem lại."
Tôn phu nhân nhìn tập bệnh án đang được hướng về phía mình, bà ta không khỏi run rẩy, lùi lại vài bước, ra sức lắc đầu: "Không, không, đây không phải sự thật, con gái tôi sao có thể bị liệt được cơ chứ."
Dứt lời, bà ta như nhớ ra điều gì đó, liền giơ tay, chỉ thằng mặt Bạch Hàn Phong: "Là do cậu, tất cả là do cậu, tại cậu mà con gái tôi mới ra nông nỗi này, các người...các người định sẽ chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
"Bà thôi đi." Tôn lão gia chịu hết nổi, gầm lên với vẻ nạt nộ. Khi nãy bà ta đã to tiếng ở ngoài phòng phẫu thuật, bây giờ bà ta vẫn cố chấp to tiếng trước mặt bác sĩ, thật hết nói nổi.
"Sao có thể thôi được chứ." Vừa nói, bà ta càng tiến gần đến trước mặt Bạch Hàn Phong hơn: "Bạch Hàn Phong, cậu nói đi, cậu định sẽ chịu trách nhiệm với con gái tôi như thế nào đây?"
Hắn nhếch mép, đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa đầy tia chết chóc dần hướng lên: "Mới va chạm nhẹ như thế đã liệt được chân rồi à." Khoé miệng hắn càng kéo dài hơn, giọng điệu cũng nhấn nhá hơn: "Vậy bác muốn tôi trả bao nhiêu tiền cho vở kịch này?”
Tôn phu nhân đơ người trong một giây, sau đó giận dữ nói: "Cậu còn nói tôi diễn kịch? Cậu có còn lương tâm không Bạch Hàn Phong, con gái tôi bây giờ đang nằm đó, là bác sĩ chẩn đoán nó bị liệt mà cậu còn nói đây là vở kịch, rốt cuộc cậu có còn là con người nữa không?"
"Cháu tình nguyện ở lại chăm sóc cho chị ấy, hai bác không cần quá lo lắng."
Bạch Từ Lăng bỗng lên tiếng, cắt ngang màn tranh cãi gay gắt mà Tôn phu nhân cố ý tạo ra.
Tôn phu nhân có chút khựng lại, nhưng bà ta rất nhanh đã lấy lại vẻ bất mãn: "Vậy còn chân của con gái tôi phải làm sao, tương lai sau này của nó phải làm sao?"
"Cháu sẽ..."
"Bác Tôn." Bạch Từ Lăng đang nói thì Bạch Hàn Phong cắt ngang: "Bác muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng mang tính mạng của con gái bác ra để đặt điều kiện với gia đình tôi." Bạch Hàn Phong còn trưng ra nét mặt sắt đá với Tôn phu nhân.
Dường như, bà ta bị áp chế bởi phong thái bức người của hắn nên có chút lúng túng: "Tôi...tôi đặt điều kiện với cậu hồi nào..."
"Chẳng lẽ tôi phải để bác đặt điều kiện trước rồi mới lên tiếng cắt ngang à."
"Cậu..."
"Vở kịch này bác diễn hơi lố rồi, nhưng tôi vẫn sẽ bỏ ra một số tiền thoả đáng, coi như để bồi thường, nhưng tôi cảnh cáo bác, nếu còn lần sau, tôi không chắc là con gái bác sẽ giữ được mạng đâu."
"Cậu..." Tôn phu nhân giận đến tím tái mặt mày. Nhưng hắn không cho bà ta cơ hội để tiếp tục chuốc giận lên người hắn. Hắn cứ thế rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ bà ta cố chấp la lớn.
Ba mẹ hắn cũng rời đi ngay sau đó, chỉ còn Bạch Từ Lăng ở lại.
"Hàn Phong à, sao con chắc chắn đây là vở kịch?"
Tâm trạng hắn bỗng trùng xuống, giống như bị đâm trúng vào nơi chất chứa tâm sự. Đôi môi hắn mím lại, nhìn về phía xa xăm, sau đó mới dần dần hé mở: "Mẹ quên là năm xưa, con cũng từng bị tai nạn xe à." Nói ra câu này, thực khiến lòng hắn thêm nặng trĩu, toàn bộ sự việc năm đó, nguyên nhân, diễn biến và kết quả lại một lần nữa hiện rõ mồn một trong ký ức của hắn.
Vết thương của hắn năm đó nặng tới mức trở thành nỗi ám ảnh đèo đẵng mẹ hắn suốt mấy tháng trời. Mất bao nhiêu thời gian, các vết thương mới có thể lành lại được, nhưng còn hai chân thì bị liệt hoàn toàn.
Còn Tôn Cửu Vi chỉ bị xe chạm trúng chân, cô ta tự ngã nhào ra đất, khiến bản thân bị thương, chẳng lẽ hắn lại không nhìn ra điều này, lại có thể dễ dàng bị liệt như vậy sao. Rõ ràng, Tôn gia vì quá phẫn uất, không chịu nổi cảnh sự nghiệp buộc phải đi xuống, nên mới không từ thủ đoạn, dùng cả tính mạng của con gái để liều một phen.
Nhưng hắn là người dịu dàng sao, hắn có thể dễ dàng bị khuất phục à? Kẻ làm sai ắt phải trả giá, là tự cô ta lao ra đường, cô ta sai, liên quan gì đến hắn mà dám nói đến hai chữ "trả giá" với hắn.
"Đại thiếu gia, đại thiếu gia."
Đám giúp việc cung kính cúi chào hắn, Chu Thiên Như cũng không ngoại lệ, bộ dạng của cô rất bình thường như những người khác, như thể không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Lão quản gia lo lắng, đi theo sau, hỏi: "Hôm nay thiếu gia về muộn vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trông sắc mặt hắn không tốt chút nào, Chu Thiên Như không khỏi quan sát tỉ mỉ rồi âm thầm đánh giá.
Hắn im lặng, lạnh lùng điều khiển xe hướng về phía cầu thang. Khiến lão quản gia càng thêm sót ruột: "Để tôi kêu người mang bữa tối lên cho thiếu gia." Hắn vẫn im lặng, dường như không để lời nói của lão quản gia lọt vào tai.
Chu Thiên Như giả ngốc, vờ như không nhìn thấy phong sát lạnh buốt của hắn, vô tư chạy theo, vội vàng nói: "Thiếu gia, đến giờ thoa thuốc rồi..."
"Không cần thoa, cũng đừng bước vào phòng của tôi." Thanh âm hắn gắng gỏng thấy rõ, khiến bước chân của cô dừng khựng lại ngay lập tức, bóng dáng của hắn liền lướt qua. Hắn căn bản đang cần sự yên tĩnh, nhưng mọi người không ngừng làm ồn khiến hắn không khỏi cảm thấy bực tức.