Đêm tối tĩnh mịch, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ cả. Chu Thiên Như thu mình ngồi dưới sàn, cô đắn đo, do dự hồi lâu rồi mới mở điện thoại lên.
Chiếc điện thoại mà cô vứt vào thùng rác hồi sáng, chỉ là cái mô hình Vu Dịch Dương đã gắn vào mặt lưng của điện thoại. Còn chiếc thật đã được cô cất giấu ngay từ khi cô cầm điện thoại ra ban công.
Bên ngoài đó hoàn toàn không có camera, chính xác hơn thì, camera không giám sát được hết tổng thể phòng làm việc của hắn, mà chỉ tập trung giám sát bàn làm việc, những nơi chứa đựng tài liệu quan trọng.
Khi Bạch Hàn Phong chuẩn bị chạm vào, cô đã rụt tay lại, hắn không hề phát hiện ra chiếc điện thoại đó là giả, bởi trông nó y như thật. May mắn là không bị hắn phát hiện, cô còn được hắn tin tưởng tuyệt đối. Có lẽ hắn nghĩ, cô đã vứt chiếc điện thoại đó đi thật.
Màn hình nhanh chóng sáng lên, không có mật khẩu, số điện thoại của Vu Dịch Dương đã được lưu sẵn trong máy. Thắc mắc trong lòng cô càng dâng cao.
"Alo." Một thanh âm trầm ấm vang lên.
Cô liền nhẹ giọng hỏi: "Là anh...cố tình để lại điện thoại cho tôi sao?"
"Đúng vậy." Vu Dịch Dương đã chờ cuộc gọi này nguyên một buổi tối, anh cứ ngỡ cô không qua mặt được Bạch Hàn Phong, không cất giấu được chiếc điện thoại nữa chứ: "Tôi đã đồng ý với anh cô, giành lấy ghế cổ đông, tham gia vào công việc của Bạch thị, tôi sẽ giúp cô giành lại Chu thị."
"Thật sao?" Cô một vẻ bất ngờ: "Tức là, mọi kế hoạch sắp tới của Bạch thị, anh đều sẽ biết."
"Đúng vậy, bây giờ tôi hơi vội, nên chỉ nói ngắn gọn với cô thôi." Vu Dịch Dương vẫn đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng tinh, sạch sẽ, nếu như cô gọi muộn hơn, có lẽ anh sẽ không nghe được điện thoại của cô: "Anh cô có nói lại, cô chỉ còn một tuần để qua Mỹ du học, bây giờ cô có thể rời khỏi nhà của Bạch Hàn Phong được rồi."
"Không được." Cô vội vàng phản đối: "Bạch Hàn Phong đang nghi ngờ anh và anh trai tôi hợp tác để giở trò với Bạch thị, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho anh, bây giờ tôi chưa thể rời đi được."
Vu Dịch Dương hơi nhíu mày, có lẽ lần trước bị Bạch Hàn Phong bắt gặp, nên hắn mới nghi ngờ anh và Chu Kỳ Khiết có quan hệ thân cận với nhau: "Vậy cô định làm gì?"
"Mạch Long khi nào mới khởi công?" Cô không trả lời mà hỏi lại anh.
Vu Dịch Dương hơi ngẩn người: "Ngày mai."
"Nhanh vậy sao."
"Đúng vậy, bản hợp đồng lần trước đã làm gián đoạn tiến độ, cho nên, lần này vừa xuất hiện nguồn vốn của Vu thị, dự án lập tức được khởi công."
Cô im lặng nhẩm tính một chút, rồi ngập ngừng nói, giọng thấp hẳn xuống: "Tôi đã sửa bản vẻ của Mạch Long, chỉ cần công trình xây lên không quá mười mét sẽ sập hoàn toàn, phần nền móng đã bị tôi tạo ra điểm yếu."
"Cô động được vào bản vẽ?" Vu Dịch Dương bất ngờ tới mức bước chân dừng khựng lại. Tuy anh không quá am hiểu về lĩnh vực xây dựng, nhưng theo anh được biết, dự án này được Bạch thị chú trọng vô cùng, bản vẻ lại có thể rơi được vào tay của cô ư? Thật không thể tin được!
Chu Thiên Như không chút do dự mà khẳng định, ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên định trong không gian tăm tối: "Đúng vậy, tôi đã lấy được lòng tin của Bạch Hàn Phong, anh ta không hề nghi ngờ, cũng không hề phát hiện ra, nhưng tôi không nắm được tiến trình, không biết khi nào mới xây được đến chiều cao đó."
Vu Dịch Dương suy ngẫm một chút, mới nói: "Cái này chắc có trong bản kế hoạch, tôi sẽ gửi cho cô sau, cúp máy đây, bây giờ tôi phải đi họp."
"Được, cảm ơn anh, tạm biệt."
Cô gọi vào đúng lúc giám đốc bệnh viện triệu tập cuộc họp gấp, nên anh không thể trao đổi quá nhiều vấn đề với cô vào lúc này được. Đã khuya rồi, chuyện gì mà gấp gáp tới mức phải mở cuộc họp muộn như thế này cơ chứ.
Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nói mới nhớ, chỉ còn một tuần nữa là kỳ nghỉ của cô kết thúc. Thời gian trôi qua nhanh quá, kế hoạch vẫn chưa thực hiện xong. Cô chỉ có thể trông chờ vào bản vẽ, hy vọng người của Bạch thị, không một ai nhìn ra điểm yếu mà cô đã tạo ra trong bản thiết kế.
\~\~\~
"Quản gia! Tuyệt đối không được để Tôn Cửu Vi bước chân vào nhà."
"Dạ vâng, thưa đại thiếu gia."
Chu Thiên Như nhìn theo bóng dáng của hắn đang dần tiến ra cửa. Hôm nay biểu hiện của hắn rất khác, mặt lạnh tanh hơn bình thường, đến bệnh viện trị liệu cũng không nói với Chart Lee câu nào. Cũng không ra lệnh kêu cô làm cái này, cái kia. Vừa về nhà, đã lấy tài liệu và rời đi. Hôm nay hắn không đưa cô đi theo sao?
Hắn đi chưa được bao lâu, thì cô nhận được một tin nhắn. Toàn bộ kế hoạch của dự án Mạch Long đều được gói gọn bên trong tập tài liệu.
Cô không khỏi vui mừng, mở ra xem.
"Du Du, cô đang làm cái gì ở trong đó vậy?"
Lão quản gia gõ cửa rất mạnh, gắt gỏng nói lớn. Chu Thiên Như giật mình, vội vàng giấu điện thoại vào trong đống quần áo.
Cô đứng bật dậy, mở cửa bước ra ngoài: "Quản gia, tôi mới vừa thay đồ."
Lão quản gia nhìn cô một lượt, đúng là cô đã mặc lên một bộ đồ mới. Đám giúp việc xắt xéo đứng ở phía không xa nhìn cô. Miệng không khỏi lẩm bẩm gì đó khiến cô dù có thính đến mấy cũng không thể nghe thấy được.
"Cô đi theo tôi!”
Chu Thiên Như không thể làm trái, lùi lũi đi theo bà ta ra phía vườn hoa rộng lớn. Tay lão quản gia chỉ lên chiếc xe chất đầy chậu hoa, mắt hơi nheo lại vì nắng: "Cô ra trồng hết chỗ hoa kia cho tôi, mười một giờ trưa nhất định phải xong."
Cô kinh ngạc tròn mắt: "Một mình tôi sao?"
"Cô còn muốn kéo theo ai làm cùng nữa." Lão quản gia trừng mắt với cô, nét mặt đầy vẻ nạt nộ. Chỉ khi nào Bạch Hàn Phong có mặt, bà ta mới không dám sai khiến cô, còn bây giờ, thì đừng hòng ai cứu được cô: "Cô mạnh miệng chỉ trích tôi lắm cơ mà, cô đừng tưởng được đại thiếu gia bênh vực mà muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói."
Chu Thiên Như làm mặt lạnh: "Vậy còn phòng ngủ của thiếu gia thì sao?"
"Tôi sẽ cho người khác lên quét dọn, còn cô lo phần việc của cô đi."
"Nhưng mà...thiếu gia không thích người khác bước vào phòng."
"Không đến lượt cô quản."
Lão quản gia lớn tiếng gầm lên, rồi quay phắt người đi, phân công việc cho đám người đang ẻo lả, hả hê nhìn cô đang một bộ dạng ấm ức không làm được gì.
"Để chúng tôi xem, cô còn vênh váo được bao lâu."
Chu Thiên Như bặm môi, hai bàn tay bất giác siết chặt, rõ ràng hôm trước cô có nghe nói, trồng hoa là việc của vệ sĩ, tại sao giữa trời nắng chang chang như vậy, lão quản gia lại bắt cô làm việc này.
Hơn nữa, hôm đó cô chỉ trích bà ta là sai hay sao, rõ ràng cô đang bắt Tôn Cửu Vi phải trả giá vì nói những lời lẽ khó nghe với Bạch Hàn Phong, rõ ràng cô đang bảo vệ đại thiếu gia của bọn họ, vậy mà bọn họ lại thù hằn cô, đúng là vô lý quá thể.
Đứng một hồi lâu, cô vẫn không có động tĩnh, lão quản gia liền phân phó xong, quay ra vẫn thấy cô đứng đó, bà ta không khỏi tức giận, mặt mày hằm hằm bước đến: "Du Du, bây giờ cô còn to gan tới mức không coi lời nói của tôi ra gì nữa à, tôi kêu cô đi làm sao cô còn đứng đó."
Chu Thiên Như dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất có thể để nói với bà ta, nhưng trong lòng thì đang nén giận: "Quản gia à, ở ngoài đó rất nắng, có thể dùng thứ gì đó dựng lên để tạo bóng râm không."
"Không, phơi nắng vài tiếng không chết được."
Thấy lão quản gia to tiếng, đám giúp việc kia lại được một phen xúm lại hóng hớt, có kẻ còn cười khúc khích, đầy hả hê.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc, gật gật đầu: "Vậy thì bà tự chịu hậu quả."
Sau đó cô liền tiến thẳng ra vườn.