Ngay khi chiếc xe sang trọng rời khỏi biệt thự, đám giúp việc liền dùng ánh mắt căm ghét, bất mãn đứng ngoài cửa nhìn ra ngoài, bọn họ tụm lại, lẩm bẩm cùng với nhau: “Sao cô ta lại được đại thiếu gia bênh vực như thế được."
"Chắc chắn là cô ta đã giở trò quyến rũ đại thiếu gia."
"Đúng đó, đúng đó, trước nay, đại thiếu gia đâu có như vậy đâu, tại sao vì cô ta mà trách cả lão quản gia cơ chứ."
“Cô ta đúng là trơ trẽn…cô ta thật đáng ghét.”
Đám giúp việc tức tới nỗi giậm giậm chân. Trước nay bọn họ vẫn làm những công việc như vậy, có chết bao giờ đâu, vậy mà khi cô phải động tay vào làm, đại thiếu gia của bọn họ lại tức giận, còn lớn tiếng cả với lão quản gia.
Đám nữ giúp việc nhăn nhó mặt mày, không ngừng tuôn ra những lời lẽ cay nghiến. Trong khi lão quản gia chính là người vừa bị hắn khiển trách. Bà ta vẫn còn đang im lặng, chưa hề lên tiếng, vậy mà đám người kia đã xì xào, bàn tán liên hồi với nhau. Ánh mắt bà ta thoáng hiện tia thâm độc, bà ta chính là cố tình muốn cô làm việc cực nhọc một mình. Nhưng rõ ràng trước đó Bạch Hàn Phong rất ghét cô, thậm chí là bỏ mặc cô ngoài trời mưa, sao bây giờ lại cư xử trái ngược hoàn toàn lúc đó vậy.
***
Tại nhà họ Vu...
“Bất luận thế nào, ba cũng không muốn hợp tác với Bạch thị.” Vu lão gia ngồi trên sofa, bày ra khuôn mặt bất mãn, dáng vẻ nghiêm túc trò chuyện với con trai: “Vốn dĩ chúng ta đã không muốn hợp tác, trùng hợp thay lại gặp sự cố này, vừa hay cho chúng ta lý do để từ chối."
Vu Trí An một bộ dạng hoài nghi: “Con nghĩ, Bạch thị bị hãm hại, chứ không đời nào giở trò này được.”
"Không cần biết ai mới là kẻ giở trò thực sự, nhưng không hợp tác là không hợp tác, bọn họ không còn cơ hội thuyết phục chúng ta nữa đâu."
"Nhưng con thấy cũng thật kỳ lạ, tại sao lại lấy tên của anh, mà không phải tên của ba."
Bước chân của Vu Dịch Dương lập tức dừng lại trên cầu thang, anh nhíu mày nhìn xuống phòng khách. Dường như anh ngầm hiểu ra điều gì đó, liền lấy điện thoại gọi cho Chu Kỳ Khiết: "Tới bệnh viện đi, tôi có chuyện muốn nói."
Chu Kỳ Khiết đang sửa soạn để ra ngoài, thật hiếm khi thấy Vu Dịch Dương chủ động gọi điện cho anh như thế này, có chuyện gì quan trọng ư? Sao lại là gặp ở bệnh viện, để tiện cho anh ta làm việc ư?
"Có chuyện gì vậy?"
Chu Kỳ Khiết đi tới, Vu Dịch Dương đã đứng chờ sẵn ở điểm hẹn. Chu Kỳ Khiết không khỏi nhíu mày, khi Vu Dịch Dương lại chọn đúng khoa vật lý trị liệu, còn đứng trước cửa của một phòng bệnh nữa.
“Là em gái của anh giở trò đúng không?”
“Trò gì?”
Nét mặt của Vu Dịch Dương tỏ ra vô cùng nghiêm túc: "Bạch thị vừa mới có một cuộc hẹn với Vu thị, tôi nghe nói, ba tôi đã rất tức giận vì bản hợp đồng của Bạch thị đã bị ký tên từ trước đó rồi, mà cái tên được ký lại là tên của tôi, có phải, chính là Chu Thiên Như làm không?"
Vu Dịch Dương không hề biết, cô không có phương tiện liên lạc với anh chị. Nên việc cô làm, anh chị của cô hoàn toàn không biết.
Chu Kỳ Khiết che đi vẻ kinh ngạc, tâm tư anh bỗng rơi vào trầm lặng, anh thực sự không biết chuyện này, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản đối mặt với Vu Dịch Dương: "Đó cũng là một cách gây bất lợi cho Bạch gia, tóm lại, Bạch gia đã cướp đi Chu thị, chúng tôi cũng cần có những cách để đáp trả lại chứ, hơn nữa, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Vu thị đâu nhỉ."
Vu Dịch Dương ngay lập tức nhíu mày, nói như vậy, chẳng khác nào đang khẳng định, chính là Chu Thiên Như đã làm. Chu Kỳ Khiết đúng là thẳng thắn, không hề biện minh cho âm mưu này.
"Đáng tiếc, chính hành động này khiến cho ba tôi càng có lý do từ chối hợp tác với Bạch thị, cho nên, việc để Vu thị có liên quan đến Bạch thị là không thể nào, anh càng không thể mượn danh tôi để đầu tư cổ phần."
Chu Kỳ Khiết khẽ cười: "Cho dù không hợp tác được, nhưng nếu có nguồn vốn khổng lồ được rót vào, ắt hẳn vẫn sẽ được Bạch thị đón nhận."
Vu Dịch Dương hơi nhíu mày, anh không tham gia vào sự nghiệp của gia đình nên không hiểu lắm về hàm ý của Chu Kỳ Khiết: "Anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Chu Kỳ Khiết thoáng qua tia thâm độc: "Nếu đã không thể nhờ Vu thiếu gia, vậy thì tôi đành phải tự thân vận động."
Nói đến đó, đột nhiên, cả Vu Dịch Dương và Chu Kỳ Khiết đều im bặt, ánh mắt của cả hai đồng loạt đổ dồn về một hướng.
Chu Thiên Như đang từ từ đẩy xe lăn của Bạch Hàn Phong về phía trước, theo sau còn có hai vệ sĩ. Mắt Chu Thiên Như mở lớn, không tự chủ được mà bước chân dừng khựng lại trong một giây.
Vu Dịch Dương và Chu Kỳ Khiết bất động, ánh mắt cả ba người vẫn đang giao nhau, nhưng không một người nào dám có hành động rõ ràng, chỉ có thể đứng ngây người như thế mà nhìn chăm chăm đối phương.
Ánh mắt Bạch Hàn Phong chỉ liếc qua hai người đàn ông một cái, rồi gằn giọng hỏi cô: "Cô nhìn gì vậy?"
Tim cô bỗng đập loạn, luống cuống trả lời:"Không...không có gì?" Vẫn không quên che đi cảm xúc bên trong, đi lướt qua Chu Kỳ Khiết và Vu Dịch Dương, rồi khuất dần sau cửa phòng bệnh.
Cô cố gắng tỏ ra thật bình thản trước mặt hắn, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên cảm xúc phức tạp, đến hơi thở cũng có phần bức bối, anh trai xuất hiện ngay trước mặt mà cô chỉ có thể lướt qua như người dưng.
Bạch Hàn Phong nhíu mày, một vẻ không hài lòng, bàn tay đặt lên thàn xe cố ý siết lại để cô nhìn thấy: "Cô còn nhờ, ngày đầu tiên tôi từng nói gì với cô không?" Hắn hỏi cô, nhưng không để cô có cơ hội trả lời, hắn chỉ dừng lại hai giây rồi nói tiếp: "Phụ nữ rất tầm thường, rất dễ bị thu hút bởi tiền tài và nhan sắc, cho nên, đừng chứng minh cho tôi thấy rằng, cô cũng chính là kiểu người tầm thường như vậy."
Chu Thiên Như vẫn làm bộ dạng ngơ ngác, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Xe lăn đã được đẩy vào phòng trị liệu.
Chart Lee không khỏi nhíu mày trước bộ dạng cau có, cơ hồ muốn tức giận của Bạch Hàn Phong, không nhịn được mà tươi cười trêu trọc: "Mới sáng sớm mà trông dáng vẻ của cậu như sắp đi khiêu chiến vậy."
Bạch Hàn Phong buồn bực, không thèm liếc anh ta lấy một cái, bàn tay vừa siết chặt liền nhả ngay ra: "Lo làm việc của cậu đi."
Chart Lee lại đánh mắt nhìn cô, cô liền lắc lắc đầu, tỏ ý không hề biết gì hết, tự nhiên đang yên đang lành hắn lại nổi đoá lên như thế.
"Cô nhìn đủ chưa?"
Bạch Hàn Phong đột nhiên ngẩng hẳn lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, hắn gầm lên khiến cô giật mình, lập tức cúi xuống nhìn hắn.
"Tôi..." Cô vẫn vô cùng ngơ ngác, cô chỉ nhìn Chart Lee thôi mà, chẳng lẽ cũng không được hay sao?
"Hàn Phong à, mắt là của cô ấy, nhìn ai thì có liên quan gì đến cậu." Chart Lee cố tình lên tiếng bỡn cợt, hả hê nhìn bộ dạng tức không làm được gì của Bạch Hàn Phong.
Hắn hít một hơi sâu, không thèm đếm xỉa đến Chart Lee, hắn trừng mắt lên nhìn cô, bộ dạng vô cùng hung dữ khiến cô không khỏi run sợ: "Không nhìn đàn ông thì cô chết à, một lần nữa tôi thấy cô rời mắt khỏi tôi, thì đừng trách là tôi ác."
Chu Thiên Như không khỏi rùng mình, cô vội cụp mí mắt xuống, không nhìn Chart Lee, mà nhìn xuống bờ vai rắn chắc của Bạch Hàn Phong, môi mím lại, không dám phản biện nửa lời.
Chart Lee bật cười, không khó để anh ta nhìn ra dáng vẻ ghen tuông của Bạch Hàn Phong: "Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
Suốt cả buổi, cô chỉ có cúi gằm mặt, không nhìn hắn thì lại nhìn xuống sàn nhà, không dám ngẩng lên nhìn Chart Lee một giây nào. Không biết chuyện gì đã khiến hắn trở nên nóng nảy vô cớ như vậy, thật là khó hiểu.
"Du Du, tôi có cái này cho cô xem."
Vừa kết thúc buổi trị liệu, Chart Lee đã tươi cười nói với cô. Bạch Hàn Phong đang nghe điện thoại ngoài ban công, hắn lập tức nhíu mày khi nghe thấy thanh âm của Chart Lee. Nhưng hắn còn chưa kịp có phản ứng, quay lại đã thấy cô cùng với Chart Lee rời khỏi phòng.
Hắn chẳng thèm quan tâm đến cuộc điện thoại nữa, lập tức tắt máy, đi ra khỏi phòng bệnh cùng với Chart Lee và Chu Thiên Như.
Nhưng hắn vẫn chậm hơn, khi đến nơi mà Chart Lee đưa cô đến, thì hai người đã nói vào vấn đề mà Chart Lee đang muốn đề cập đến với cô rồi.
"Cô nhìn này." Trước mắt là tấm film chụp lại khớp bàn chân vừa xương chân của hắn. Bên cạnh là mô hình người để lộ ra những sợi dây thần kinh ở một nửa cơ thể.
"Chân của cậu ấy tiến triển rất nhanh, không bao lâu nữa, dây thần kinh ở vị trí này sẽ hoạt động bình thường trở lại, tiếp sau đó, chỉ cần chăm chỉ làm trị liệu, không lâu nữa chân của cậu ấy sẽ bình phục hoàn toàn."
"Thật sao?"
Chu Thiên Như một bộ dạng hớn hở, còn có một vẻ cảm kích tuyệt đối, mắt cô mở to, vui mừng tới mức khoé mắt hơi hồng lên, vừa kinh ngạc vừa xúc động nhìn Chart Lee. Dáng vẻ giống như vừa nhận được một giải thưởng chiến thắng cực kỳ to lớn.
Biểu hiện đó của cô hoàn toàn lọt thẳng vào đôi mắt tinh tường của Bạch Hàn Phong đang dõi theo ở phía sau.
Cô vẫn tươi cười thốt lên: "Vậy tốt quá rồi."
Chart Lee lại quay sang nhìn cô, khi cô nhìn chăm chú lên tấm film chụp X-quang. Anh ta không khỏi ngây người. Biểu hiện của cô nằm ngoài dự đoán của anh ta, cô vui đến vậy sao.
Nhưng cô vui mừng chưa được bao lâu, đột nhiên khoé miệng hơi trùng xuống, thanh âm bỗng hụt hẫng đi vài phần: "Thiếu gia có thể bình phục là tốt rồi."
"Cô làm sao vậy?" Nét mặt cô vừa rồi còn rất hớn hở, giờ đâu đột nhiên lại xen lẫn vẻ buồn rầu, khiến Chart Lee không khỏi thắc mắc.
Cô cười nhẹ, bộ dạng như đang muốn giãi bày tâm sự lâu nay luôn cất giấu trong lòng, đôi mắt nhìn vu vơ lên tấm film, đôi môi cánh đào khẽ mấp máy: "Sau khi thiếu gia hồi phục, sẽ không cần đến tôi chăm sóc nữa." Cô có vẻ ngập ngừng: "Thiếu gia sẽ kết hôn với Tôn tiểu thư, tới lúc đó, cô ấy sẽ là người chăm sóc cho thiếu gia, tôi chỉ là một kẻ tạm bợ, sẽ sớm phải rời đi khi chân của thiếu gia hoàn toàn hồi phục."
Chart Lee vô tình phát hiện Bạch Hàn Phong đã ở phía sau, còn cô thì vẫn đang chìm đắm trong những lời nói của mình, có lẽ cô chưa phát hiện ra hắn. Anh ta nhân cơ hội đó liền muốn hỏi cặn kẽ hơn để cô bộc bạch nỗi lòng của mình: "Đâu nhất thiết phải rời đi, cô có thể ở lại tiếp tục làm giúp việc giống như những người khác mà."
Mắt cô ánh lên vẻ tiếc nuối, khẽ lắc đầu, cười nhạt: "Không đâu, thiếu gia không thiếu giúp việc, khi trước tôi xin vào làm, lão quản gia còn không định nhận tôi, nhưng khi biết tôi không biết chữ, bà ấy mới miễn cưỡng nhận tôi vào làm giúp việc riêng cho thiếu gia, sau này, khi chân của thiếu gia bình phục rồi thì cần gì cần đến giúp việc riêng nữa, tất nhiên, tôi sẽ phải rời đi rồi."
"Vậy..." Chart Lee hơi ngân dài ra: "Cô muốn ở lại sao?"
Cô bất giác quay sang nhìn Chart Lee, đôi mắt lộ rõ vẻ không nỡ: "Quản gia không ưa tôi, chắc chắn sẽ không cho tôi ở lại."
"Nhưng tôi muốn hỏi là, cô có muốn ở lại không?"
Chu Thiên Như liền mỉm cười, rời mắt khỏi Chart Lee, tiếp tục nhìn lên tấm film: "Dù sao thì, tôi vẫn rất mong chân của thiếu gia sẽ mau chóng bình phục."
Chart Lee nhíu mày, cô gái này đang né tránh câu hỏi đó ư? Vì sao vậy?
"Hai người đang làm gì ở đây?"
Bạch Hàn Phong hắng giọng, hắn nhìn cô chăm chú, đột ngột xen ngang vào không gian đang nghẽn lại vì cảm xúc u ám của cô.