Cửa phòng cấp cứu bất chợp mở ra, Chu Mộng Nhu như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng đứng bật dậy, lao tới trước mặt bác sĩ, không hẹn mà Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu cùng vội vàng lên tiếng: “Bác sĩ, ba của tôi…”
“Xin lỗi.” Bác sĩ đầy vẻ áy náy cúi đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Cả người Chu Mộng Nhu lập tức ngã khuỵu xuống dưới chân bác sĩ. Đôi mắt Chu Kỳ Khiết như dại đi, loạng choạng lùi lại vài bước. Hai người họ vốn dĩ đã được báo trước kết quả là như vậy, nhưng khi tận tai nghe thấy, vẫn không tài nào thích ứng nổi trước sự thật phũ phàng này.
Chu Thiên Như cố gắng vứt bỏ đi bộ dạng thương tâm khi nãy, mang bộ dạng thật đỗi bình thản trở về phòng bệnh của Bạch Hàn Phong. Thật đúng lúc, hắn và Chart Lee vừa trò chuyện xong. Cô cùng hai vệ sĩ đưa hắn trở về căn biệt thự. Bộ dạng của cô không có lấy nửa điểm bất thường.
Cho đến khi hắn rời khỏi nhà, đến tập đoàn. Cô chuẩn bị đi lên lau dọn phòng ngủ của hắn thì đột nhiên tim cô bỗng dấy lên cơn đau quặn thắt. Mặt cô nhăn lại tới mức khó coi. Cơ thể cơ hồ muốn khuỵu xuống, tay cô nhanh chóng đưa lên đỡ lấy ngực. Đôi chân loạng choạng bước nhanh về phòng ngủ.
“A…” Cửa phòng vừa đóng lại, Chu Thiên Như toàn thân vô lực ngồi sụp xuống sàn, bất giác kêu lên một tiếng đau đớn. Cô ngửa cổ lên, dựa hẳn lưng vào góc cửa. Miệng hơi hé, hít lấy hít để oxi, hai bàn tay không ngừng ôm chặt lấy lồng ngực đau buốt. Nước mắt vô cớ tuôn ra giàn giụa. Khuôn mặt cô bỗng tái nhợt, cắt không ra giọt máu. Đôi môi run rẩy lợi hại, trong lòng khó chịu vô cùng.
Có phải ba của cô…đã gặp chuyện rồi không.
Vừa nghĩ đến đó, mặt cô lại nhăn nhó khó coi hơn, cơn đau ở tim càng thêm đau buốt. Hai bàn tay ôm chặt lồng ngực hơn như thể muốn chạm hẳn vào trái tim đang đau tức không rõ ràng.
Nước mắt theo đó mà tuôn ra lợi hại hơn. Từng giọt, từng giọt rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh giá theo sự nhăn nhó trên khuôn mặt cô.
“Ba…” Cô khẽ kêu lên trong đau đớn, từng mạch máu trong cơ thể như bị cứa đứt hoàn toàn. Khó chịu vô cùng, đau đớn vô cùng. Cảm giác này thật bức bối, giống như ai đó đang đưa bàn tay to lớn bóp nghẹt trái tim cô.
Khiến hô hấp của cô cũng gặp phải vấn đề, cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì đó chèn ép. Giờ đây, tới mức cô oà lên khóc cũng cảm thấy đau cứng toàn thân.
Hai vai cô run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào một hướng bất định: “Ba ơi…” Cô lại bất giác thốt lên trong sự thống khổ. Cô còn chưa kịp báo hiếu, chưa kịp chăm sóc ba ngày nào. Mà ba cô đã đột ngột rời khỏi thế gian này rồi sao.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đột nhiên lão quản gia giận dữ gõ cửa: “Du Du, cô mau ra đây, cô làm gì trong đó vậy hả.”
Chu Thiên Như bỗng bừng tỉnh. Cô ôm lấy lồng ngực đau buốt, kìm nén mọi thứ cảm xúc đang vỡ oà trong lòng. Lau thật khô nước mắt, giấu đi bộ dạng thương tâm. Vội vàng đứng lên, tìm lọ dầu nhỏ thoa lên hai bên thái dương. Căn phòng nhanh chóng ngập trong mùi dầu gió. Sau đó cô tiến đến mở cửa cho lão quản gia.
Nhanh chóng bày ra bộ dạng tội nghiệp: “Tôi…tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không được khoẻ, nên…nên về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Mùi dầu gió ngay lập tức xộc thẳng vào mũi của lão quản gia. Bà ta dùng ánh mắt dò xét nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trên chán còn lấm tấm mồ hôi. Cả người cơ hồ như đang run rẩy. Quả thật những biểu hiện này rất giống một người vừa bị trúng gió nhẹ.
Nhưng bà ta vẫn trưng ra nét mặt khó ưa nhìn cô: “Nghỉ ngơi vậy đủ rồi, mau đi làm việc của cô đi.”
Chu Thiên Như vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của bà ta để đi làm phần việc của mình.
***
“Thiếu gia, phu nhân vừa gọi điện đến nói là, một lát nữa sẽ đến đón thiếu gia cùng ra ngoài ăn tối với Tôn gia.”
Bạch Hàn Phong vừa mới trở về nhà, liền nghe lão quản gia bẩm báo, khuôn mặt mệt mỏi của hắn ngay lập tức sa sầm xuống. Hắn biết thừa chủ ý của Tôn gia, vì dự án lớn này nên muốn gấp rút nói về hôn sự giữa hắn và Tôn Cửu Vi chứ gì.
Còn ba mẹ hắn thì lại lo cho tương lai của hắn không có người chăm sóc, nên mới miễn cưỡng muốn Tôn Cửu Vi gả cho hắn. Đây có phải là, hai hoàn cảnh gặp nhau đúng lúc hay không.
Hắn lập tức nhíu mày, hơi nhìn ra phía sau. Rồi lại nhìn cô đang khép nép đứng qua một bên, nhường lối đi cho hắn: “Chuẩn bị ra ngoài với tôi.”
Chu Thiên Như vội vàng gật đầu, trước sau cô vẫn không hề tỏ ra nửa điểm bất thường, trong khi tâm trạng của cô đang rất tệ.
Cho đến khi cô ngồi lên ghế lái phụ bên cạnh tài xế, Bạch Hàn Phong ngồi ở phía sau. Người tài xế bất chợt lên tiếng thông báo: “Đại thiếu gia, Chu Kiến Văn đã qua đời.”