Đến chiều, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng bất an vô cùng, tâm tư cứ bồn chồn tới mức đứng ngồi không yên. Tay chân thi thoảng lại run lên một cái. Liệu có phải ba cô đã xảy ra chuyện rồi không?
“Quản gia.” Cô vội vàng đi tìm lão quản gia, ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn trương: “Cho tôi đến bệnh viện gặp bác sĩ Chart được không, hồi sáng tôi quên không đến chỗ bác sĩ lấy thuốc cho đại thiếu gia.”
Lão quản gia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cả người cô đang run lên bần bật như người bị cảm lạnh. Khiến bà ta không khỏi nhíu mày, biểu hiện này là cô đang sợ bị đại thiếu gia trách cứ ư?
Lão quản gia cau có mặt mày, nhìn cô với ánh mắt khó ưa: “Vậy mà cô luôn miệng nói sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia, giờ thì sao, đến thuốc của thiếu gia cũng quên lấy, hay là do cô đã nhận được tiền từ phu nhân, được thiếu gia cho phép về quê thăm ba của cô, nên cô mới lơ là chuyện này.”
Chu Thiên Như càng hoảng sợ hơn, vội vàng xua tay: “Quản gia, tôi không có, là sơ suất của tôi, tôi nào dám lơ là chuyện chăm sóc đại thiếu gia.”
Lão quản gia nhìn cô với vẻ mặt khó chịu, còn có thêm một chút cáu gắt: “Cô không cần phải bao biện, còn không mau đến bệnh viện lấy thuốc cho thiếu gia.”
Trong lòng cô liền mừng rỡ, nhưng vẻ ngoài thì rối rít gật đầu: “Vâng, vâng, tôi đi ngay.”
Cô làm bộ luống ca luống cuống, đi thông báo cho vệ sĩ. Nhưng vừa ra đến cửa, một chiếc ô tô lạ đã tiến vào.
Bác sĩ Chart!
Mắt cô mở lớn, kinh ngạc nhìn Chart Lee từ từ bước xuống xe.
“Xin chào bác sĩ.”
Chu Thiên Như làm bộ dạng mau lẹ cúi chào anh ta. Anh ta khẽ gật đầu đáp lại. Rồi cho hai tay vào túi quần, ngước lên nhìn ngắm căn biệt thự xa hoa, to lớn: “Con mắt nhìn của cậu ấy quả không tệ, căn nhà này rất đẹp.”
Lão quản gia nghe thấy giọng nói lạ, liền lập tức đi ra tiếp đón: “Bác sĩ Chart, xin chào, mời cậu vào trong nhà.”
Chart Lee lễ phép chào người quản gia, rồi tươi cười nhìn cô, nói: “Sáng nay tôi quên mất không đưa thuốc cho cô, bây giờ tôi cũng đang rảnh rỗi, nên mang thuốc qua, tiện thể ngắm nghía nhà mới của Hàn Phong một chút.”
Chu Thiên Như cố gắng nặn ra nụ cười. Nhưng trong lòng bức bối không chịu được. Cô đang tính đến bệnh viện thì anh ta lại đến thẳng nhà của Bạch Hàn Phong, thế có éo le không cơ chứ! Vậy là cơ hội đến thăm ba lại vụt mất rồi.
Cô nhanh nhảu nhận lấy thuốc từ tay anh ta, còn làm bộ biết ơn vô cùng: “Cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cảm ơn anh, sáng nay tôi vô tình quên mất, bây giờ đang định đến bệnh viện để lấy thì anh mang đến, thật ngại quá.”
Chart Lee vẫn rất vô tư, nhún vai một cái: “Không sao, dù gì tôi cũng đang rất rảnh rỗi mà.”
Chart Lee lịch sự bước vào nhà, anh ta không khỏi tấm tắc trước những thiết kế lạ mắt và cách bày trí nội thất rất đặc biệt bên trong: “Đẹp quá!” Ánh mắt anh ta không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Đúng là không thể chê vào đâu được, thảo nào cậu ấy cứ nhất định muốn có căn biệt thự này cho bằng được.”
Chu Thiên Như ở đằng sau ngay lập tức nhíu mày. Bạch Hàn Phong nhất định muốn có căn biệt thự này cho bằng được sao? Chẳng lẽ bất động sản của Bạch gia xấu xí tới mức hắn phải cướp Chu thị để đoạt lấy căn biệt thự này? Đúng là thật quá quắt.
Chart Lee hài lòng ngồi xuống chiếc sofa êm ái. Anh ta có lẽ vì quá hài lòng trước không gian hoàn mỹ này, nên không ngừng thao thao bất tuyệt với lão quản gia.
Nào là phong thuỷ, hướng nhà, rồi hướng gió, hướng nắng. Chính cô đã được học bài bản về thiết kế xây dựng, nên nghe anh ta nói một hồi, căn bản đã hiểu hoàn toàn những lời anh ta nói.
Sau khi trò chuyện với lão quản gia theo phép lịch sự, Chart Lee tuỳ ý đi ra ban công cạnh vườn hoa, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với cô về vấn đề trị liệu của Bạch Hàn Phong: “Cô có vấn đề gì thắc mắc, hay là có khó khăn gì trong quá trình chăm sóc trị liệu cho cậu ấy không?”
Mí mắt cô hơi cụp xuống, từ tốn trả lời anh ta: “Ngoài việc thiếu gia có định kiến về tôi, thì mọi thứ đều rất thuận lợi.”
Chart Lee nhíu mày nhìn cô: “Định kiến? Cậu ta có định kiến gì với cô?”
“Thiếu gia không tin tưởng tôi thật lòng đối tốt với thiếu gia, thiếu gia cứ luôn miệng dò hỏi tôi có ý đồ gì, vì sao tôi lại tốt với thiếu gia như vậy.”
Chart Lee khẽ cười, anh ta biết nguyên do, bởi anh ta là bạn của Bạch Hàn Phong từ nhỏ, những biến cố mà Bạch gia từng trải qua, anh ta đều biết rất rõ, có điều, anh ta không thể tuỳ tiện kể cho cô nghe được.
“Đó là vì cậu ấy hay đa nghi thôi, người tốt bây giờ đâu phải tự nhiên mà có, ít nhất cũng phải nhận được lợi lộc gì thì họ mới tốt, chứ đột nhiên xuất hiện một người tốt vô cùng ở bệnh cạnh thì ai mà chả phải đặt dấu hỏi chấm, đúng không.”
Cô gật gật đầu, Chart Lee nói rất có lý, nhưng anh ta làm sao hiểu hết được tâm tư phức tạp của Bạch Hàn Phong.
Chart Lee bỗng nhìn cô với vẻ thần bí: “Có điều, cô có biết vì sao tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô về vấn đề sức khoẻ của cậu ấy mà không phải người nào khác không?”
Mặt cô ngơ ngác: “Bởi vì…tôi mới là người hầu hạ riêng cho thiếu gia.”
Chart Lee mỉm cười: “Không phải, bởi vì tôi tin cô, nếu cô biết chữ, có lẽ cô sẽ không được làm giúp việc riêng cho cậu ấy đâu và chính điểm đó mới khiến tôi tin tưởng cô tuyệt đối.”
Ngay từ ban đầu, Chart Lee đã nhìn ra sự chân thật tuyệt đối từ dáng vẻ cho đến ánh mắt của cô. Hành động bất chấp khuyên nhủ Bạch Hàn Phong đi trị liệu khiến anh ta có một chút ngưỡng mộ về sự gan dạ của cô.
Lời nói của anh ta khiến cô không khỏi tò mò: “Nhưng…vì sao lại như vậy?”
“Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi.”
Mới đó mà trời đã tối. Chu Thiên Như bất chợt cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ phía sau đang tiến tới càng lúc càng gần. Mắt cô bỗng sáng lên, Bạch Hàn Phong đã về, nhưng cô vờ như không biết, vẫn thản nhiên nói chuyện với Chart Lee.
“Bác sĩ Chart, khoảng bao lâu nữa thì chân của thiếu gia có thể bình phục?” Hắn chắc chắn đang tiến đến gần và cô muốn cuộc trò chuyện ngay sau đây sẽ lọt vào tai hắn.
Chart Lee thì không hề biết hắn đã trở về, vẫn thản nhiên trả lời: “Cái này phải phụ thuộc vào sức khoẻ của cậu ấy.”
Hai bàn tay của cô đan vào nhau, một vẻ do dự, nói: “Tôi mong là chân của thiếu gia sẽ sớm bình phục, vì nếu phải kéo dài trị liệu đến tận mùa đông, e là xương khớp của thiếu gia sẽ bị tê buốt, tới lúc đó…”
Chart Lee bật cười, vội cắt ngang lời cô: “Cô yên tâm đi, sẽ không kéo dài lâu như thế đâu, hơn nữa, hiện tại chân của cậu ấy vẫn chưa có cảm giác, đúng là mùa đâu sẽ làm xương khớp tê buốt, nhưng với tình trạng bây giờ của cậu ấy, dù có lạnh giá thế nào cậu ấy cũng không cảm nhận được đâu.”
“Thật vậy sao?”
Chu Thiên Như ngước đôi mắt long lanh to tròn lên nhìn bác sĩ, biểu cảm của cô giống như vừa nghe được một chuyện vô cùng tốt lành, nét mặt hiện ra vô số niềm vui, khiến Chart Lee hơi ngây người, chưa gì mà cô đã nghĩ đến ảnh hưởng của mùa đông đến đôi chân của hắn: “Cô…tốt với cậu ấy đến vậy sao?”
“Hừm.”
Bạch Hàn Phong đột nhiên hắng giọng. Chart Lee bất ngờ quay người nhìn ra phía sau, liền thấy hắn đã xuất hiện từ bao giờ.
Anh ta nhanh chóng nở nụ cười phóng khoáng, bước về phía Bạch Hàn Phong, thản nhiên vỗ nhẹ lên vai hắn, hơi ghé sát xuống, thì thầm: “Lần này cậu thật sự đã chọn đúng người rồi.”
Chu Thiên Như cũng giật mình quay lại, cô rụt rè trước sự xuất hiện của hắn, nhanh chóng cúi đầu rời đi để hai người họ có không gian trò chuyện riêng.
Chân mày Bạch Hàn Phong chau lại, đến hắn còn chưa sợ mùa đông bị buốt xương mà cô đã nghĩ được đến thế rồi cơ à. Hy vọng sẽ như Chart Lee nói, lần này hắn đã tìm đúng người.
Có điều, hắn vẫn phải làm thêm một vài phép thử nữa, mới chắc chắn được, cô không hề có ý đồ xấu gì với hắn.