Bạch Từ Lăng lái xe như bay đến khách sạn C. Anh ta không còn giữ thẻ phòng, nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối, anh ta tức tốc chạy đến phòng tổng thống.
Đúng lúc, người dọn phòng mang dụng cụ bước ra. Bạch Từ Lăng lao tới, đẩy cửa bước vào. Căn phòng xa hoa rộng lớn nhưng không một bóng người lập tức đập thẳng vào mắt anh ta.
Người dọn dẹp kinh ngạc, định cản lại nhưng không kịp: "Xin hỏi, anh có cần tôi giúp gì không?"
Bạch Từ Lăng vội vàng nhìn xung quanh: "Người trong phòng này đâu rồi?"
"Nửa tiếng trước đã có người đến thanh toán trả phòng, tôi được phân công đến quét dọn."
Trả phòng? Chân mày Bạch Từ Lăng lập tức nhíu lại, một suy nghĩ chợt thoáng qua, anh ta không nói gì, vội vàng chạy như bay đến thang máy. Sao lại trả phòng, Bạch Hàn Phong rốt cuộc muốn làm gì đây?
Bạch Từ Lăng vừa siết chặt vô lăng, vừa giơ tấm thẻ phòng của cô lên, nhìn chăm chăm vào đó. Bây giờ cô đã về phòng chưa, hay bị Bạch Hàn Phong đưa đến nơi nào đó rồi.
Chiếc xe sang trọng phanh gấp trước toà khách sạn cao lớn. Hơi thở của Bạch Hàn Phong trở nên gấp gáp, hắn cau mày nới lỏng chiếc cavat, nhìn ra sau thấy cô đã ngủ thiếp đi. Yết hầu hắn bất giác di chuyển lên xuống, giao lại chìa khoá xe cho bảo vệ, bế thốc cô lên phòng.
Hắn sải bước thật dài, đầu óc lúc này tập trung hoàn toàn vào cơ thể mềm mại của cô. Không còn chút lí trí ý thức rằng có một sự trùng hợp, phòng của cô ở rất gần phòng của Tôn Cửu Vi. Thậm chí, hắn lướt qua hai người vệ sĩ mà hắn còn không nhận ra.
Vừa đặt cô xuống giường, cô đã mơ màng mở mắt, hai cánh tay đột nhiên vòng lên cổ hắn, chu môi nhõng nhẽo: "Hàn Phong, anh đừng đi."
Câu nói quyến rũ này thực khiến trái tim hắn tan chảy. Ánh mắt rực lửa cùng với hơi thở đầy dục vọng kề sát khuôn mặt trắng nõn của cô. Hắn làm sao thế này, cả người nóng rực, cảm giác như có trăm ngàn con kiến đang bò khắp cơ thể. Dường như lí trí của hắn đang dần bị lu mờ bởi một thức gì đó. Trong mắt hắn giờ đây chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của cô.
Bàn tay của cô không an phận, bỗng lần xuống phần ngực rắn chắc, cởi bỏ cúc áo vest, tham lam ve vuốt lồng ngực hắn qua lớp áo sơ mi.
Hắn cúi sát xuống, vuốt ve đôi môi đỏ mềm, sức nóng trong cơ thể hắn càng tăng thêm. Cơ hồ, trên vầng trán rộng còn lấm tấm mồ hôi. Cơ thể đang nói với hắn rằng, hắn đang muốn cô, rất muốn cô. Hơn lúc nào hết, lúc này hắn rất muốn cô. Hơi thở nóng rực vẫn kề sát, ánh mắt bị dục vọng nhuốm lên một màu đen đục ngầu. Lồng ngực phập phồng vì những hơi thở gấp gáp.
Tay hắn bỗng thu lại, miễn cưỡng kìm chế bản thân, chống tay xuống hai bên người cô. Vài giây sau đột nhiên tay hắn siết chặt rồi dứt khoát đứng lên, thoát ra khỏi cánh tay mềm mại của cô, cùng lúc đó, tay cô trượt xuống từ túi áo bên trong của hắn, hắn nhìn vòng quay một lượt rồi lao thẳng đến nhà tắm. Đóng sầm cửa lại.
Xả vòi nước hết mức, hắn liên tiếp cúi xuống vực nước lạnh lên mặt rồi nhìn vào chiếc gương trước mặt. Cô không coi hắn là đàn ông hay sao mà làm như vậy.
Đúng, hắn thích cô, thậm chí là muốn chiếm lấy cơ thể của cô, nhưng không phải lúc này. Hắn không muốn dùng hình thức cưỡng ép, mà từ từ tiếp cận, để đến một ngày, cô toàn tâm toàn ý ngả vào lòng hắn, tình nguyện dâng hiến cơ thể cô cho hắn.
Nhưng hắn bị làm sao thế này, lý trí sắp không điều khiển nổi cơ thể của hắn nữa rồi. Chu Thiên Như nhếch mép cười, cô ngồi bật dậy, nhìn về phía nhà tắm đang sáng đèn, rồi giơ tấm thẻ phòng cô vừa lấy được trong túi áo của hắn, kế hoạch có chút lệnh lạc nhưng vẫn diễn ra rất suôn sẻ, đúng là trời đang giúp cô.
Cô uyển chuyển bước xuống giường, đến trước phòng 218 đang có Tôn Cửu Vi.
"Chu tiểu thư, xin dừng bước."
Hai người vệ sĩ đồng loạt giơ tay ngăn cản, mặt cô lạnh như băng, giơ thẻ phòng lên: "Vừa rồi chắc các người đã nhìn thấy đại thiếu gia của các người đi lướt qua rồi chứ, tôi còn có thẻ phòng, chẳng lẽ cũng không được vào."
Hai người vệ sĩ nhìn nhau, đúng là Bạch Hàn Phong vừa bế cô đi lướt qua bọn họ. Nhìn thẻ phòng đang ở trên tay cô, bọn họ có chút lúng túng, chẳng lẽ Bạch Hàn Phong cho phép cô bước vào phòng này sao?
Cánh tay của họ bất giác thu lại, đầu hơi cúi xuống, đứng sang một bên. Cô hiên ngang quẹt thẻ phòng, mở cửa. Tôn Cửu Vi vẫn còn ngồi trên xe lăn, mặt mày cô ta đang nhăn nhó lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì cửa bị ai đó mở ra.
Cô ta giật bắn người, kinh ngạc nhìn ra cửa. Chu Thiên Như hơi nhíu mày, cô cứ nghĩ lúc này cô ta đang đi đi lại lại trong phòng, đứng ngồi không yên vì lo lắng chuyện sắp xảy ra chứ. Cô liếc nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, có lẽ Amony cũng sắp đến.
"Đi theo tôi.”
Cô bước đến đẩy xe lăn ra ngoài, đến nước này rồi cô ta vẫn giả bộ tàn phế, nhưng cô không chấn vấn, chỉ nhếch mép đẩy cô ta sang phòng 220 trước bộ dạng bất động, ngơ ngác của hai người vệ sĩ, bọn họ không dám cản lại cũng không hé răng nói nửa lời.
Chu Thiên Như không nói gì, đẩy Tôn Cửu Vi đến cạnh giường, thản nhiên lột bỏ áo của cô ta: "Cô..."
"Suỵt!" Cô ngay lập tức ra hiệu cho cô ta giữ im lặng, rồi hất cằm về phía nhà tắm, ý nói trong phòng còn có người.
Tôn Cửu Vi ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thì chiếc áo bên ngoài đã bị cô lột bỏ, bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc áo hai dây bằng lụa mỏng manh. Rồi cô đỡ cô ta lên giường, nở nụ cười đắc ý: "Yên tâm đi, tôi đang giúp cô có được thứ cô muốn."
Dứt lời, cô liền rời khỏi phòng. Chờ kịch hay thôi, chắc cũng sắp bắt đầu rồi.