Không khí bên ngoài vẫn còn se se lạnh, bên trong xe lại nhuốm đầy hương sắc nồng nàng nóng bỏng.
“Cái miệng này lại dám đi hôn nam nhân khác?”
Nhiếp Thần gậm nhấm lấy bờ môi Từ Noãn mà cắn xé.
Quách Từ Noãn bị anh tấn công từng đợt từng đợt khiến đầu óc đã sớm trở nên mộng mị, mơ hồ không nghe được gì rõ cả
Chiếc xe vì sự dồn dập của hai người mà cũng trở nên nhún nhẩy.
Bạch Nhiếp Thần ngậm lấy định ngực đang cong vút kia. Chiếc lưỡi tinh nghịch mà xoáy vòng vòng.
Cho đến khi đến đỉnh cực hạn. Từ Noãn tựa đầu vào ngực anh rùng mình run rẩy mà thở dốc
“Thần, chậm chút…”
Động tác của Nhiếp Thần có chút chậm nhưng bên dưới vẫn chuyển động từ từ. Anh hung hăn đưa tay nhào nặn lấy hai bên bờ mông trắng noãn nà của cô, khiến nó trở nên hồng hào hơn bao giờ hết.
“Từ Noãn em thật hư, phải phạt”
Nói rồi bên dưới lại tốc độ chuyển động ngày một nhanh.
Từ Noãn phải bám víu vào lưng của Nhiếp Thần mà rên rỉ. Cô biết nãy giờ tâm trạng anh rất khác thường. Chỉ có thể chiều anh.
Tựa vào vai nhau cả hai cùng thở dốc. Cứ nghĩ sẽ được buông tha nhưng Nhiếp Thần lại vỗ mông cô hai ba cái
“Vợ yêu xoay mông em lại nào”
Từ Noãn chỉ có thể cố gắng xoay lại cùng với sự giúp sức của anh.
Cô gác tay lên vô lăng xe thở dốc, chưa kịp định hình lại bên dưới đã tiếp tục bị tấn công.
“A….”
Mái tóc dài phủ lưng khiến Từ Noãn trở nên hấp dẫn hơn. Nhiếp Thần vén mái tóc ấy qua một bên rồi hôn lên khắp nơi trên tấm lưng đang lấm thấm mồ hôi đó.
Thuận thế anh lại dùng tay mình nhào nặn ngực cô.
Từ Noãn bị kích thích phải uốn cong người. Mái tóc dài đã được Nhiếp Thần giữ lại chỉ vươn vài sợi tóc đẫm mồ hôi.
Đang ở lúc cao trào thì có điện thoại đánh tiếng tới.
Nhiếp Thần liếc qua tên người gọi liền bực bội không muốn nghe.
“Thần sao anh không nghe điện thoại?”
“Không muốn nghe, chúng ta tiếp tục”
“Ông xã nghe đi anh, lỡ cuộc gọi quan trọng sao” Từ Noãn hối thúc anh
“Có chuyện gì?” Nhiếp Thần miễn cưỡng nghe máy.
“Ông nội hỏi anh và chị dâu về đến nhà an toàn chưa?” Minh Tử đầu dây bên kia hỏi
“Đi đâu cậu quản được à?”
“Là ông nội hỏi không phải em”
Nhiếp Thần thấy Từ Noãn cũng đang nghe lén anh liền đẩy mạnh hông bên dưới khiến Từ Noãn giật mình la lên.
Cũng may cô bịt miệng kịp liệu, quay lại lườm anh. Nhưng Nhiếp Thần cũng chỉ cười điểu bên dưới anh cũng không chịu dừng hoạt động.
Từ Noãn chỉ có thể nuốt nước mắt chịu đựng vào trong mà bịt miệng chống phát ra những âm thanh ái muội. Cô lườm anh một cái
“Anh đừng trách chị dâu. Thật ra ban nãy tình huống có chút đặc biệt”
Minh Tử cũng bị giật mình bởi tiếng động đầu dây bên kia.
“Sao nữa?” Nhiếp Thần không chịu cúp
Máy anh phát hiện “vụng trộm” như này hình như lại kích thích hơn.
Minh Tử kể gì đó nhưng Từ Noãn không nghe được nữa. Cô quay người lại đằng trước lại gục đầu lên vô lăng, bên dưới cái thứ to lớn kia vẫn không chịu ra ngoài. Còn có cái bao chết tiệt kia. Mệt chết cô rồi.
“Được rồi. Cẩn thận. Cúp đây” Cúp máy anh liền quẳng điện thoại ra sau.
Nhiếp Thần xoay đầu Từ Noãn hung hăn hôn cô.
Hạ thân bên dưới được anh rút ra. Từ Noãn vui mừng vì nghĩ được anh buông tha. Nhưng giây sau lại tái mặt
“Anh lại làm gì?” Thấy Nhiếp Thần lại thay bao mới cô lấp bắp hỏi
“Thì làm em chứ gì? Bà xã em tưởng anh buống tha em dễ vậy sao?”
“Còn lâu nhé?” Nói rồi lại hung hăng ra vào bên dưới
*
Lấy truyện đăng ở web khác xin vui lòng hỏi ý kiến mình. Hãy là người mượn văn minh nhé.