Bạch Thắng giải quyết dứt khoát, Quý Nghiên nhanh chóng ở trong đầu lựa chọn một lần, ở cùng Bạch Thắng hoặc ở cùng Giản Ninh, cô quả quyết chọn Bạch Thắng.
Vừa đúng lúc Giản Ninh gọi điện thoại tới, Quý Nghiên giải thích sơ tình huống của mình một chút, dĩ nhiên là không nói ra tên của Bạch Thắng, chỉ nói mình bị thương được một người tốt bụng cứu giúp, bây giờ đang ở nhà người ta dưỡng thương, tạm thời không thể trở về quán rượu.
Giản Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không có hỏi quá nhiều, liền cúp điện thoại.
Xong! đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o, r, g
Bạch Thắng lại phủ thêm chăn cho cô, sau đó thuận tiện kêu hai phần thức ăn mua bên ngoài. Hai người ăn xong, Quý Nghiên liền ngồi một mình ở trên ghế sa lon xem ti vi, Bạch Thắng thì trở về phòng sách.
Trong phòng bày những thiết bị máy móc bình thường, Bạch Thắng ngồi ở trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, liền đăng nhập vào hệ thống chat webcam.
Cái hệ thống này là Hàn Niệm thiết kế, bên trong chỉ có mấy người anh chị em bọn họ, bởi vì thân phận đặc biệt nên máy vi tính của bọn họ đều là áp dụng hệ thống phòng ngự cao cấp nhất, tính an toàn cực cao, người khác rất khó có thể điều tra lấy được.
Lúc Bạch Thắng tiến vào đã có mấy người đang tán gẫu, màn hình máy vi tính phân thành mấy khung video đơn giản, từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trong đó.
Y Nhân: Gần đây Liên Hợp Hội rất rảnh rỗi sao? Tại sao có người cả ngày treo ở trên web thế?
Mẫn Y Hàm: Tại sao nghe cái giọng điệu này của cậu giống như là rất ghét bỏ mình vậy?
Bạch Tinh: Đó là bởi vì một khi cậu rảnh rỗi là máy vi tính của Y Nhân sẽ phải gặp nạn, chừng nào cậu đừng hack máy vi tính của cô ấy nữa thì cô ấy sẽ không ghét bỏ cậu.
Mẫn Y Hàm: Vậy cậu cứ tiếp tục ghét bỏ đi, mình không ngại.
Y Nhân: . . . . . .
Mẫn Y Hàm: Gần đây Washington không yên ổn chút nào, NSA và FBI hợp tác với nhau để bắt phần tử khủng bố mà chính phủ Mỹ lại ở phía sau đưa mắt nhìn chằm chằm, aiz, đến lúc nào thì mới có ngày được yên ổn đây!
Y Tịch Nhược: Tại sao mình cảm giác hình như cậu đang rất vui mừng?
Y Nhân: Hừ.
Hàn Niệm: Nhưng thật đáng tiếc, phần tử khủng bố số một thế giới đang ở ngay trước mắt thế mà không có ai đi bắt!
Mẫn Y Hàm sáng lạn cười một tiếng: Ngoan, nếu như anh trai Bạch Thắng bị bắt, thì người đầu tiên bị khai ra nhất định là chú em đó.
Bạch Tinh: NSA? Anh mình đến Washington rồi hả ?
Bạch Thắng: Thôi Đại Sơn và gia tộc Khố Bối Nhĩ có một đám súng ống đạn dược muốn giao dịch, địa điểm là Washington, vừa đúng lúc gần đây Liên Bang cũng đang theo dõi gia tộc Khố Bối Nhĩ, cứ hợp tác mà làm.
Mẫn Y Hàm: Thắng à, theo như tình báo có thể tin thì mục tiêu lần này của chính phủ Mỹ là cậu đó.
Hàn Niệm: Tiểu Thắng Thắng sao, why?
Y Nhân: Giống như trên.
Y Tịch Nhược: Không cần nghĩ cũng biết, quan hệ Trung- Mỹ vẫn đang là vấn đề lớn cấp quốc tế, chính phủ Mỹ sẽ không thể nào trơ mắt nhìn Trung Quốc trở nên mạnh mẽ được, mà thực lực của NSA cũng đã sinh ra uy hiếp với bọn họ rồi.
Bạch Tinh: Bị chính phủ Mỹ thương nhớ hoàn toàn không phải là chuyện tốt gì, anh hai, anh ở bên kia cẩn thận một chút.
Hàn Niệm sâu xa nói: Aiz, Tiểu Thắng Thắng, cậu nói xem tại sao cậu lại lâm vào bước đường này chứ? Là một phần tử khủng bố người người muốn giết, hôm nay ngay cả chính phủ ngoại quốc cũng ước gì có thể trừ khử được cậu, chậc.
Bạch Thắng thanh nhã cười một tiếng: Hết cách rồi, mình có chí hướng cao, không muốn làm con rể tới nhà (ở rể).
Ngoài xa ngàn dậm bạn nhỏ Hàn Niệm đang ở nhà vợ diễn “nhị thập tứ hiếu” bị những lời này của anh đả kích thật sâu, nằm ngay đơ hai giây, ý tưởng lại lóe lên trong đầu, nháy mắt đầy máu sống lại.
Hàn Niệm: Dù sao mình cũng đã cưới được vợ, những người vạn năm độc thân các cậu sao có thể so sánh với mình chứ? Các cậu là đang ghen tỵ trắng trợn.
Mẫn Y Hàm: . . . . . . Chuyện này không liên quan tới mình.
Bạch Thắng: Nói đến chuyện này mới nhớ, để Quý Nghiên tới Washington là chủ ý của ai?
Mọi người: . . . . . . đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Yên lặng, tất cả mọi người đều ăn ý ngậm miệng lại, không khí trong lúc nhất thời vô cùng an tĩnh.
Bạch Thắng cũng không gấp, nhếch môi cười mà như không cười, chẫm rãi nhìn từng người bọn họ. Mẫn Y Thần cũng không phải là người thích chõ mõm vào chuyện người khác nên cậu ta không thể nào nhúng tay vào chuyện của anh và Quý Nghiên, nhưng Quý nghiên mới vào Thánh Y có ba ngày liền bị phái ra nước ngoài chụp ảnh, hơn nữa vừa vặn lại là Washington, nói không phải có người cố tình sắp xếp thì ngay cả quỷ cũng không tin.
Trước mắt chỉ có này mấy tên nhàm chán này mới có thể làm như vậy.
Hàn Niệm nói: Thánh Y là công ty lão đại (*), chuyện này nên hỏi lão đại mới phải.
(*) : lão đại là Mẫn Y Thần, anh trai của Mẫn Y Hàm.
Bạch Thắng vẫn như cũ không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn bọn họ. Ánh mắt anh vốn là tĩnh mịch, mỗi lần nhìn người như vậy đều làm cho người khác không khỏi có cảm giác bị áp bức, bọn họ chịu không nổi nhất là loại ánh mắt này của Bạch Thắng, làm cho người ta lo sợ cực kỳ.
Mẫn Y Hàm: Mình đột nhiên vừa nhớ ra, bên Trung Đông còn mấy chuyện chưa xử lý xong, đi trước.
Nói xong, khung chat của anh ta chợt lóe, nick chat tối đen, người đã không thấy.
Hàn Niệm: Mình cũng có chuyện, ấy yêu sắp trở về rồi, mình phải đi làm bữa tối "zuo tình yêu" cho cô ấy, tạm biệt.
Y Nhân: "Trốn" hết rồi.
Y Nhân: Thôi, cũng sắp tám giờ rồi, chị à, chúng ta cũng rút thôi.
Y Tịch Nhược: . . . . . .
Bạch Thắng nhìn khuôn mặt bọn họ từng người từng người biến mất, lắc đầu một cái, bình tĩnh tắt hệ thống chat webcam. Hiển nhiên, với tình huống thế này thì anh không thể trách họ được.
Bạch Thắng lại đăng nhập vào hệ thống nội bộ Cục Quốc An, ngón tay dài gõ trên bàn phím, liên tiếp đưa vào các chỉ thị, chốc lát, chờ tất cả đều load xong mới tắt máy.
Ra khỏi phòng sách bên cạnh là phòng ngủ chính, nhìn thấy trong khe cửa hắt ra ánh đèn, anh dừng lại một chút.
Quý Nghiên vốn là đang sắp xếp lại hình hôm nay mới vừa chụp, không ngờ lại đột nhiên nhận được điện thoại của Quý Nhu.
Vừa nhận điện thoại bên kia liền truyền đến giọng nói ngọt ngào mềm mại của Quý Nhu. “Chị à, đoán thử xem em đang ở đâu nè?”
Quý Nghiên đứng ở bên cửa sổ, tóc xõa sau vai, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Nhà họ Quý.”
“Chị thật thông minh.” Quý Nhu cười khanh khách lên tiếng: “Anh Thiếu Tuyền cũng đang ở trong phòng khách thương lượng chuyện hôn sự của bọn em với ba đó, hình như ba rất thích anh Thiếu Tuyền, hai người trò chuyện rất vui vẻ.”
“Quý Nhu, chơi vui chứ?” Quý Nghiên hỏi.
Quý Nhu cố làm như không hiểu nói: “Chị đang nói gì vậy, em sắp kết hôn chẳng lẽ chị không vui sao?”
“Tôi nghĩ Hàm Mặc chắc là sẽ vui hơn tôi nhiều.” Quý Nghiên nhìn cửa sổ thủy tinh trước mắt, mây sấm sét bên ngoài lóe lên. cô hơi híp mắt, giọng nói bình tĩnh không một tia gợn sóng. “Trước đây cô theo đuổi anh ấy lâu như vậy, không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Mỹ, còn nói ngoài anh ấy ra thì ai cũng không gả. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy rất nhức đầu, bây giờ cô đã nghĩ thông suốt, anh ấy cũng có thể nhẹ nhàng thở một hơi rồi.”
“Câm miệng.” Quý Nhu chợt quát lên. Đảo mắt, lại làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, giọng nói êm ái: “Chị, em biết rất rõ chị đang trách em đoạt anh Thiếu Tuyền đi, nhưng chuyện tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, người anh ấy thích là em, em có thể làm gì được chứ? Cũng không thể cầm dao kề cổ anh ấy, buộc anh ấy phải trở lại bên cạnh chị.”
Quý Nghiên cười lạnh, cô ta thật là mọi lúc mọi nơi đều muốn kích thích cô.
“Quý Nhu, tôi sẽ không lưu luyến một đoạn tình cảm không chung thủy như vậy, có lẽ sau khi chúng tôi cưới nhau, cô cũng sẽ cướp Mạnh Thiếu Tuyền đi, đến lúc đó chắc tôi sẽ càng thêm bi thương, không muốn sống hơn. Nhưng bây giờ tôi nghĩ mình thật may mắn, nhờ cô nhúng chân vào mà tôi có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn. Nếu hắn đã có thể phản bội tôi một lần thì cũng khó bảo đảm sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba, hạnh phúc của cô có thể duy trì được bao lâu?”
Từng chữ từng câu của Quý Nghiên vừa là hồi kích mà cũng vừa là lời thật lòng.
Đối với tình cảm cô rất chung thủy, cô từng cho rằng một đời một kiếp sẽ chỉ sống với một người đàn ông. Nếu như cả trái tim đều cho đi hết mà lại bị phản bội, đả kích lớn như vậy chắc chắn sẽ hủy diệt cô. Còn bây giờ, mặc dù cũng khổ sở nhưng ít ra còn có thể dùng lý trí khống chế con tim, từ lúc ở thành Giải Trí, Mạnh Thiếu Tuyền nói ra những lời kia thì cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với hắn rồi.
Nhưng ít nhất, ngay lúc còn chưa mất đi tất cả, cô đã tỉnh ngộ.
Trong mắt Quý Nhu tràn đầy phẫn hận, cắn răng nói: “Quý Nghiên, tôi không phải cô, tôi vĩnh viễn sẽ không đi tới một bước kia.”
Rốt cuộc, cô ta đã không còn giả bộ nữa, Quý Nghiên nhíu mày, mỗi lần nhìn cô ta giả bộ ở trước mặt cô, tóc gáy Quý Nghiên sẽ dựng hết lên. thật sự bội phục tốc độ biến đổi sắc mặt của Quý Nhu quá cao siêu.
Nhưng cô cũng không ngại phiền đâu.
Quý Nghiên nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
“Đúng rồi, chị à, hôn lễ của bọn em quyết định sẽ tổ chức vào tháng sau, chị sẽ đến tham gia chứ?” Trong nháy mắt Quý Nhu lại biến trở về giọng nói dịu dàng, khóe léo.
Quý Nghiên lạnh lùng nói: “Tôi sợ ngày đó thiên lôi sẽ đánh xuống.”
Ngộ nhỡ Thiên Lôi nhìn không vừa mắt muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này, cô tới đó, chẳng phải là bị liên lụy sao.
Giọng Quý Nhu đột nhiên xen lẫn một tia uất ức: “Chị, chị vẫn không chịu tha thứ cho em sao? Xem như nể tình đứa cháu chưa ra đời của chị cũng không được sao? Em thật sự vô cùng hy vọng chị có thể đến, ba mẹ cũng sẽ rất vui khi thấy chị đó.”
Quý Nghiên cau mày, loại thái độ này của cô ta thường thường chính là muốn giở trò điềm báo gì đó.
Quả nhiên, trong chốc lát, Quý Nhu đã nói: “Chị à, mẹ nói muốn nói chuyện với chị, em đến chỗ anh Thiếu Tuyền đây.”
Đầu dây bên kia rất nhanh liền biến thành người khác, giọng nói mềm mại dịu dàng xuyên qua ống nghe truyền đến: “Nghiên Nghiên.”