"Nhất định." Bạch Thắng đáp.
Cuối cùng Quân Dịch Ninh liếc mắt nhìn Quý Nghiên một cái, lúc này mới cùng Nguyên Nhạc Thanh rời đi.
Quý Nghiên nhìn theo bọn họ đi xa, tâm tình trong lúc này không nói rõ được là cái gì.
Trong lòng phức tạp khó hiểu.
Bạch Thắng đưa bọn họ đưa đến cửa thì trở về, anh đi đến bên cạnh Quý Nghiên, Quý Nghiên ngước mắt, nói: "Ông ấy giống như nghĩ rằng chúng ta là cố ý không thừa nhận."
"Ừ."
Nghe Quân Dịch Ninh nói, năm đó sau khi mẹ ông ly hôn thì rời khỏi quê hương, mà còn kết hôn lần nữa. Có thể theo ý cô, Ngải Tú Đan không có biện pháp tha thứ cho mẹ đã từ bỏ mình, cho nên mới không muốn gặp bà.
Quân Dịch Ninh hiểu lầm như thế cũng không thể tránh được.
Chỉ là Quý Nghiên quả thật không biết sự tồn tại của người này.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
"Tiểu Bạch, em rất rối loạn." Quý Nghiên nhíu mày, rối rắm nói: "Trước đây em quả thật hoài nghi mình không phải con gái nhà họ Quý, nhưng kết quả DNA cũng xuất hiện, anh cũng nghiệm chứng qua một lần không phải sao? Cũng không có vấn đề. Nhưng chị gái của Quân Dịch Ninh, em với dáng dấp bà ấy thật sự rấtgiống, trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
Bạch Thắng sờ đầu cô, như trấn an.
Anh trầm ngâm nói: "Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã đi sai phương hướng rồi."
"Hả?" Quý nghiên nghi hoặc nhìn anh.
Bạch Thắng nhắm mắt, gằn từng chữ: "Nghiên Nghiên, em chỉ xétnghiệm DNA của ba em, lại bỏ qua mẹ em."
"Mẹ em?"Quý nghiên kinh ngạc trợn to mắt, làm sao có thể không nghĩ tới Bạch Thắng sẽ nói như vậy?
Nhận thức này thật sự để cho cô khó có thể tiếp nhận.
Ví như nói ở nhà họ Quý nhiều như vậy năm, cô từng hoài nghi mình với mỗi người trong nhà không có quan hệ huyết thống, cũng tuyệt đối chưa từng hoài nghi Lữ Mỹ. Cho dù Lưc Mỹ bất công, nhưng mà bà quan tâm cô cũng không giống như giả. Chỉ là ít mà thôi, vô cùng ít, vẫn có khác biệt.
Huống chi nếu cô là con gái của Quý Anh Bình, cũng không phải Lữ Mỹ sinh, Lư Mỹ lại là vợ hợp pháp của Quý Anh Bình, bà hận cô còn không kịp, làm sao cần phải dịu dàng như vậy?
Mà trước mặt sau lưng đều như vậy.
Chỉ cần không chạm đến lợi ích của Quý Nhu và Quý Dương, cho dù khi đó, bà vẫn chưa từng nói nặng với cô một câu.
Quang trọng nhất là, nói như vậy, vậy thân thế của mình?
Quý Nghiên đột nhiên không muốn nghĩ nữa.
Từ nhỏ Lữ Mỹ trong lòng cô, đều có địa vị rất đặc biệt. Cô gọi mẹ hai mươi mấy năm, cũng nhận định người mẹ hai mươi mấy năm, bảo cô làm sao tiếp nhận người khác đột nhiên nói bọn họ không phải mẹ con?
"Chị gái? Ai nói cô là chị của tôi?"
"Cô chẳng qua là một tiện chủng do người phụ nữ lẳng lơ cùng người khác sinh, có tư cách gì đến giáo huấn tôi? Cô thật nghĩ rằng cô là thiên kim đại tiểu thư? Sở dĩ ba chán ghét cô như thế, cô biết tại sao không? Cô ở nhà của chúng tôi ăn chùa uống chùa nhiều như vậy năm, còn phải chia tình thương của mẹ tôi, dựa vào cái gì? Mẹ tôi căn bản không có nghĩa vụ đối với cô tốt như vậy, cô ở nhà của chúng tôi, từ khi bắt đầu đã là dư thừa! Cô chẳng những không xứng với Dương Hàm Mặc, càng không tư cách cùng tôi tranh đoạt anh ấy, nhưng vì sao người anh ấy thích là cô mà không phải tôi? Vì sao?"
Ngày đó Quý Nhu đột nhiên nói ở bệnh viện chợt xuất hiện trong đầu, trong lòng Quý Nghiên run lên.
Vừa mới giữa vững lòng tin nháy mắt lại có chút dao động.
Nhất là những chuyện này đều đã đụng cùng nhau, đầu óc Quý Nghiên càng loạn.
Suy nghĩ cũng phức tạp hơn.
"Không cần nghĩ quá nhiều, chuyện này giao cho anh là được rồi." Bạch Thắng nhìn ra tâm tư của Quý Nghiên, chậm rãi nói.
Quý Nghiên trừ lựa chọn tin tưởng anh, không có biện pháp khác. Anh luôn luôn nói được thì làm được, Quý Nghiên không hề do dự, gật đầu.
Dường như chỉ cần có anh ở đây, cô thành thói quen ỷ lại.
Cái gì cũng không cần suy tính, chỉ đi theo anh là được.
Trong lòng bỗng nhiên bình yên.
Bạch Thắng trực tiếp đưa Quý Nghiên bay về Trường Sa, chỉ là Quý Nghiên thật không ngờ, biện pháp tra ra chân tướng sự thật theo như lời của anh, sẽ là như vậy.
Quý Nghiên thấy Lữ Mỹ trên hình ảnh theo dõi tay bị trói ra sau lưng ghế tựa ở một gian mật thất, vẻ mặt khiếp sợ khó có thể che dấu, cô xoay người nhìn về phía Bạch Thắng, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại mang theo nghi vấn.
Bạch Thắng kéo cô ngồi xuống ở trên ghế, phong đạm khinh vân nói: "Đừng vội, nhìn kỹ hãy nói."
Từ lúc nào thì anh đã trói mẹ mang đến đây?
Tốc độ cũng quá nhanh.
Mà một chút gió cũng không để lộ.
Quý Nghiên kinh ngạc không thôi.
Cô ngơ ngác ngồi xuống, kinh ngạc qua đi, không khỏi có chút lo lắng.
Có lẽ là xuất phát từ thói quen rồi.
Ở trong lòng cô, chung quy vẫn là mẹ cô.
Quý Nghiên nói: "Tiểu Bạch, anh làm làm bộ là được rồi, đừng làm thật cái gì với mẹ em."
Quý Nghiên cũng là cô gái thông minh lanh lợi, lấy tâm tư của cô, nhìn một màn trước mắt này, làm sao có thể không đoán được ý đồ của Bạch Thắng?
Cô chỉ sợ anh sẽ làm thật.
Lấy thể chất của Lữ Mỹ, chưa chắc chịu nổi.
Mà bây giờ chân tướng còn chưa rõ, nếu cô với Ngải Tú Đan thật sự chỉ trùng hợp, mà Lữ Mỹ quả thật là mẹ ruột của cô, chẳng phải sẽ hối hận không kịp?
Bạch Thắng mở miệng, nói: "Yên tâm, anh có chừng mực."
"Ừ."
Quý Nghiên suy nghĩ một chút.
Lo lắng của cô có chút dư thừa rồi.
Nhưng không hiểu cảm giác khẩn trương này là có chuyện gì xảy ra?
Quý Nghiên bình tĩnh nhìn hình ảnh theo dõi trước mắt, ngón tay đan cùng một chỗ, bất giác toát mồ hôi ra.
Phong đứng ở trước mặt Lữ Mỹ, toàn thân tây trang phẳng phiu, từ trên cao nhìn xuống bà, vô cùng có cảm giác áp bách, vẻ mặt Lữ Mỹ cực kì sợ hãi, giọng nói run rẩy rõ ràng truyền lại ở trong không gian không lớn."Anh, anh là ai?"
"Bà không cần phải biết." Vẻ mặt Phong chất phác nói: "Tôi hỏi cái gì, bà trả lời cái đó. Nếu không, kết cục của bà và người nhà bà sẽ giống như con mèo này, hiểu chứ?"
Phong nói xong, cầm lấy súng nhắm ngay con mèo đen trên mặt đất trực tiếp nổ một phát súng. Bởi vì không có cách âm, không gian mật thất lại là đóng kinh, tiếng súng nổ đặc biệt lớn. Lúc này Lữ Mỹ sợ đến mức kêu ra tiếng, ngay cả khi Quý Nghiên qua hình ảnh theo dõi nghe được tiếng súng cả người cũng không khỏi run lên. Máu bắn tung téo, chảy trên sàn nhà, nhìn thấy mà đặc biệt ghê người.
Lữ Mỹ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống trơn, vội vàng gật đầu.
Phong hỏi: "Người Ngải Tú Đan này, bà biết không?"
Mắt Lữ Mỹ đột nhiên trợn to, cả người không ngừng run rẩy, không biết có phải vừa mới bị kinh sợ đến không còn sức lực có hay không? Vẻ mặt của bà rất không thích hợp, liều mạng lắc lắc đầu nói: "Không biết."
"Bà xác định?"
Lữ Mỹ vẫn lắc đầu như cũ, một lúc sau mới phản ứng kịp, lại không ngừng gật đầu. "Xác định."
Ánh mắt Phong nhất thời sắc bén, lạnh lùng nói: "Bà đang nói dối."
Lữ Mỹ cả kinh, cuống quít nói: "Không phải... Không phải..."
"Đây là cái gì?" Phong từ trên người lấy ra một tấm hình. Duỗi thẳng cánh tay, giơ ở trước mặt Lữ Mỹ.
Quý Nghiên liếc mắt một cái thì nhận ra, là tấm hình Ngải Tú Đan lúc còn trẻ mà ngày đó Quân Dịch Ninh cho bọn họ xem.
Anh làm sao có thể có?
Quý Nghiên quay đầu hỏi Bạch Thắng."Anh từ lúc nào thì tìm Quân tiên sinh lấy tấm hình này?"
Bạch Thắng nói: "Thì trước khi đến đây, mượn một chút, đến lúc đó trả lại."
Ngược lại anh lúc này vẫn có tâm tình nói đùa.
Quý Nghiên một khi nhắc đến thì không để xuống.
Cảm thấy, có chuyện gì sắp phát sinh.
Sắc mặt Lữ Mỹ tái mét, sững sờ nhìn tấm hình trước mắt, hoàn toàn đã quên phản ứng.
Phong tiếp tục nói: "Bà ấy và Quý Nghiên có quan hệ gì?"
Lữ Mỹ há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.
Ánh mắt Phong trong veo mà lạnh lùng. "Bà tốt nhất nói ra những gì bà biết, nếu không, tôi không thể không thực hiện theo như lời lúc trước nói."
"Không cần!" Lữ Mỹ sợ tới mức hô to.
Tính phản xạ trong đầu hiện lên cái chết con mèo đen kia.
Bên tai giống như còn có dư âm tiếng súng đáng sợ kia.
Bà đấu tranh.
Giọng nói Phong lại vang lên. "Tôi cho bà ba giây."
"Một."
...
"Hai."
...
"Ba..."
'Ba' mới vừa mới mở miệng, Lữ Mỹ đã cắt ngang."Tôi nói..."
Bà lặp lại: "Tôi nói..."
Về sau giọng nói càng ngày càng nhỏ, Lữ Mỹ tê liệt ngồi trên ghế, cả người giống như thất thần. Bà trầm mặc một lúc, nếp nhăn trên mặt dâng lên đầy thống khổ cùng không thể làm gì, Phong lại hoàn toàn thờ ơ.
Rốt cục Lữ Mỹ vừa nhắm mắt, nhanh chóng mở miệng nói: "Bà ấy là vợ trước của chồng tôi."
...
Trong không khí có một giây đồng hồ yên tĩnh.
Một giây sau.
Phong nheo mắt.
Thu súng.
Quý Nghiên ngừng hít thở.
Sắc mặt Bạch Thắng không thay đổi.