"Nhưng em để ý." Quý Nghiên xoay người, nhìn anh. Gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói: "Em không có cách nào ở cùng với anh."
"Có phải bởi vì anh không bảo vệ em tốt không?"
"Không phải, không liên quan đến anh." Giọng Quý Nghiên vô cùng cứng nhắc.
Bạch Thắng hỏi: "Hay bởi vì anh có chỗ nào làm không tốt, để em thất vọng rồi?"
"Không có."
"Nghiên Nghiên." Bạch Thắng gọi cô.
Vẻ mặt Quý Nghiên vẫn như cũ không chút thay đổi. "Đều không phải, anh không cần đoán."
"Em muốn chia tay với anh, nói cho anh nguyên nhân."
"Em không xứng với anh."
Quý Nghiên trả lời. Ánh mắt Bạch Thắng bỗng nhiên tối lại, nhìn cô thật sâu, khóe miệng rõ ràng có vết máu, ánh mắt Quý Nghiên chỉ cảm thấy đau đớn, mở to mắt không nhìn đến anh. Giọng nói Bạch Thắng rất trầm thấp. "Nói đến cùng, vẫn vì chuyện đêm đó."
Quý Nghiên trầm mặc.
Ánh mắt của anh quá bi thương, đau đớn không bỏ qua được, giống như xuyên thấu qua con đường vô hình, đến trong lòng cô cùng nhau đau. Cho rằng nước mắt đã không còn để chảy, nhưng vì sao giờ khắc này, ánh mắt đột nhiên cảm giác chua xót lợi hại, có chất lỏng dày chảy ra. Cô cuống quít xoay người, duy trì vẻ mặt trấn định. Nhưng Bạch Thắng lại đột nhiên tiến lên, tay từ phía sau vòng qua ôm cô gần sát vào mình, gắt gao nhốt chặt, cằm đặt vào trên vai cô. Giọng nói rất thấp rất thấp. "Thật xin lỗi, anh không nên để một mình em đi ra ngoài. Nếu anh ở bên cạnh em, bất luận làm sao cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Quên có được hay không? Đem tất cả những chuyện không vui này quên đi, chỉ để lại vui vẻ. Em còn có anh, mặc kệ phát sinh cái gì, ở trong lòng anh, em vẫn là Nghiên Nghiên của anh như lúc ban đầu quen biết kia. Chưa nói đến xứng hay không, anh nhận định em, cũng chỉ muốn em. Cho nên, không cần rời khỏi anh. Không có em, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Mỗi một câu một chữ của anh, dịu dàng mà kiên định. Ở bên tai cô vang lên, hô hấp gần như thế, còn có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể này, nhưng vì sao, trong lòng lại lạnh như vậy?
Ngay cả anh cũng không làm ấm lòng được cô sao?
Có thể hay không, không nên nói nữa?
"Anh nói rồi, anh sẽ không buông em ra. Dù cho thế giới bị tiêu diệt, anh cũng chỉ muốn nắm chặt tay em, cái khác cũng không quan trọng. Anh có thể đáp ứng em làm mọi chuyện, cũng có thể cho em bất cứ cái gì mà em muốn, ngoại trừ buông tha em."
Quý Nghiên nhắm mắt, trên mặt khó nén vẻ đau khổ, chỉ là Bạch Thắng không có nhìn thấy.
Cô ngụy trang hết sức như thế, lại không lừa được mình, chỉ có thể cắn chặt môi, không cho mình khóc ra thành tiếng.
Bạch Thắng chôn ở của bên gáy cô nói: "Em cũng đáp ứng sẽ không dễ dàng nói buông tha, đã quên rồi sao?"
Quý Nghiên ngửa đầu, kềm chế nước mắt sắp tràn mi. Cố gắng khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt lúc trước, giọng nói bình thường từ trong miệng cô truyền ra. "Em hối hận rồi."
"..."
"Bạch Thắng, anh không phải muốn biết vì sao em muốn chia tay với anh sao? Được, em nói cho Anh." Cô dứt khoát đáp ứng.
Bạch Thắng bỗng nhiên không muốn nghe.
Quý Nghiên không cho anh cơ hội suy nghĩ, nói tiếp: "Từ khi quen biết với anh đến nay, em không có vài ngày sống yên ổn. Thường xuyên không phải bị đuổi giết, thì là bị bắt cóc, nếu không thì phải ứng phó những oanh oanh yến yến quay xung quanh ở bên cạnh anh, em thật sự mệt chết đi, cũng không có tinh lực tiếp tục rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em mới rõ ràng, đây không phải cuộc sống mà em muốn. Em luôn hướng đến cuộc sống hạnh phúc đơn giản thật thà, nhưng anh không cho được."
"Em làm sao mà biết anh không cho được?" Bạch Thắng hỏi.
Quý Nghiên nhẹ nhàng cười cười. "Đừng lừa mình dối người, anh có thể cho em, ngoại trừ nguy hiểm, còn có cái gì? Chuyện như vậy không phải chỉ một lần, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, thì vĩnh viễn gặp phải nhân tố bất an. Cũng không đếm được bao nhiêu phiền phức tìm đến cửa, em không muốn để mình vất vả như vậy. Mỗi một lần có chuyện phát sinh, đều phải chịu một lần tổn thương, sau đó lại nghĩ biện pháp, cho nên mỗi một lần đều để cho lòng em lao lực quá độ. Em không biết mình còn có thể thừa nhận bao nhiêu lần, cũng không muốn biết rồi. Hãy để toàn bộ ngừng ở đây, chúng ta kết thúc đi, cho mỗi bên thoải mái, được không?"
"Không được." Bạch Thắng trả lời như đinh chém sắt, cánh tay ôm cô không khỏi chặt thêm." Anh biết anh đã để cho em rất vất vả, cũng cho em gặp rất nhiều cực khổ. Nhưng như vậy, anh cũng không buông em ra. Chờ một chút nữa, anh sẽ bàn giao mọi chuyện lại, sau đó anh với em đi qua những ngày em muốn."
Quý Nghiên lắc đầu. "Không cần, anh không cần nhân nhượng em như vậy. Anh còn có người nhà , bạn bè của anh, chẳng lẽ cũng không quan tâm sao? Nếu cứ như vậy buông tay bỏ lại, anh cũng sẽ không được vui vẻ. Hơn nữa, anh làm thế nào bảo đảm về sau không có nhiều phiền toái hơn tìm đến chúng ta? Coi như vứt bỏ thân phận kia, Bạch Thắng vẫn là Bạch Thắng, điểm này không phải bởi vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi, bản thân anh cũng đã là một tồn tại không tầm thường, mặc kệ đi tới đâu, đều đã định trước hơn người bình thường rồi."
Bạch Thắng tựa đầu để ở trên hõm vai cô, giọng nói khàn khàn hỏi. "Có phải mặc kệ anh nói cái gì, em đã chuẩn bị không theo anh trở về đúng không?"
"Ừ."
"Nếu anh không thuận theo?"
Quý Nghiên vô cùng bình tĩnh nói: "Bạch Thắng, đừng làm cho em hận anh."
Một câu này so với bất kỳ câu nào cũng hữu hiệu, cô đã hoàn toàn chối bỏ toàn bộ của anh rồi. Bạch Thắng buông tay ra, đột nhiên cười khổ: "Cho dù là như vậy, anh cũng không có biện pháp buông tay, hận thì hận đi."
Trong lòng Quý nghiên chấn động, xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn anh. "Anh..."
Cần gì phải?
Bạch Thắng giương mắt, bên miệng có ý cười nhợt nhạt, chuyên chú nhìn cô như vậy. Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có một người, anh nói: "Nghiên Nghiên, em không thể ép buộc."
Quý Nghiên nháy mắt liền nổi giận, đây coi là gì? Cô chỉ vào Bạch Thắng nói: "Vậy anh muốn bức em vào chỗ khó? Em không muốn ở cùng với anh, cũng sẽ không trở về với anh. Nếu anh đặt em ở trong lòng anh, xin tôn trọng ý kiến của em một chút."
Tại sao anh luôn như thế, dễ dàng nhiễu loạn trái tim cô như vậy? Làm khoảng cách phòng vệ trở nên lung lay sắp đổ mà cô rất không dễ dàng dựng lên, Quý Nghiên, mày có tiền đồ một chút!
Quý Nghiên nắm chặt quả đấm, vẻ mặt phẫn nộ nhìn anh.
Bạch Thắng nói: "Nếu anh không tôn trọng ý kiến của em, thì bây giờ chúng ta đã không đứng ở chỗ này, mà ở trên đường trở về."
"Nếu anh thật sự áp dụng thủ đoạn cứng rắn dẫn em trở về, em bảo đảm, anh mang về nhất định chính là một thi thể."
Sắc mặt Bạch Thắng trở nên hết sức khó coi, anh nặng nề nói: "Anh cũng bảo chứng, có anh ở đây, em không chết được."
Quý Nghiên cười lạnh."Anh có thể thử xem."
Hai người cứ đứng sóng đôi như vậy.
Không khí rơi vào cứng nhắc trước nay chưa có.
Bạch Thắng đứng tại chỗ, gắt gao nhìn Quý Nghiên, trong ánh mắt lộ ra vùng vẫy cùng thống khổ, rồi sau đó vẻ mặt lạnh lùng.
Cô biết rõ, đến cuối cùng, anh vẫn không nỡ cưỡng ép cô nửa phần.
Cho nên mới không có sợ hãi như vậy.
Tàn nhẫn như dùng dao găm xuyên vào trên ngực anh
"Anh có thể đi, em không muốn gặp anh nữa. Cho nên về sau anh cũng đừng đến nữa tìm em, càng đừng đến quấy rầy cuộc sống của em, chúng ta hoàn toàn kết thúc." Giọng nói Quý Nghiên không có chút nhiệt độ.
Ngôn ngữ có thể đả thương người tới trình độ nào, cuối cùng anh hiểu được rồi. So với biết Vân Song Chỉ phản bội anh, so với tận mắt thấy Bạch Tinh cùng Phù Tô bị chia cách âm dương, còn đau hàng ngàn hàng vạn lần hơn.
Bạch Thắng gật đầu. "Được, anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng em không cần phải làm cho anh buông tha. Anh ở bên ngoài, trừ phi em hồi tâm chuyển ý, nếu không anh sẽ một mực nơi này cùng với em."
Quý Nghiên bĩu môi. "Tuỳ anh."
Bạch Thắng nhìn cô một cái thật sau, che đi nỗi đau trong mắt, một lát sau, rốt cục vẫn cất bước đi đến ngưỡng cửa.
Quý Nghiên vẫn không có nhìn anh.
Đến khi bóng dáng của anh biến mất ở trong phòng, cô mới xoay người, xuyên qua cửa còn có thể nhìn đến bóng lưng mất tinh thần của anh, chậm rãi đi về phía trước. Bạch Thắng giống như có linh cảm, đột nhiên quay đầu lại, Quý Nghiên sửng sốt, khẩn trương làm bộ như không có việc gì nhanh chóng đi đến cạnh cửa đóng cửa lại. Ầm - -, tầm mắt của anh bị ngăn cách ở bên ngoài, một tiếng vang âm hưởng kia, cũng cách trở trái tim đến gần sát nhau.
Quý Nghiên dựa lưng vào trên cánh cửa, đưa tay che miệng lại, mạnh mẽ cố nén nước mắt, nhưng vẫn không khống chế được mà mãnh liệt chảy xuống.
Trong miệng tràn ra âm thanh "Hu hu hu hu...", cô càng che miệng chặt chẽ thêm, không cho âm thanh này truyền ra xuyên qua ván cửa.
Cả người suy sụp trượt xuống.
Đợi đến khi xác định anh đã đi xa, mới ngã ngồi dưới đất lớn tiếng khóc lên.
Bạch Thắng ngồi ở trên bậc thềm bên ngoài nhà, cả người có vẻ cực kỳ yên lặng. Hai tay tự nhiên đặt lên trên đầu gối mình, ngửa đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài trời, hôm nay ánh mặt trời rất lớn, có chút chói mắt. Trách không được anh cảm thấy rất gai mắt, giống như có chất lỏng muốn chảy xuống, vừa mỏi vừa đau.
"Có từng hối hận không, trong cuộc sống sinh hoạt bởi vì anh, mà nhiều nguy hiểm như vậy."
"Nếu em nói có, anh muốn buông ra sao?"
"Sẽ không."
...
"Chim non không quen với sinh hoạt của Hùng Ưng, vậy thì cùng nó lớn lên, cho nó một đôi cánh, cùng bay lượn ở trong trời đất này. Lâu ngày, cũng thành thói quen."
"Nếu không quen được thì sao?"
"Hùng Ưng sẽ bẻ gẫy cánh của mình, cùng nó, đi qua cuộc sống nó muốn."
...
"Em sẽ rời đi sao?"
"Chim non đã trưởng thành."
"Cho nên?"
"Nó sẽ dần dần có đôi cánh mạnh mẽ, không cần Hùng Ưng bảo vệ, cũng có thể cùng anh bay lượn ở trong trời đất."
...
Em đã từng đáp ứng, muốn cùng anh bay lượn ở trong trời đất này, sống cuộc sống của hưng ưng cũng được, chim non cũng tốt, đều sẽ không buông tay ra, cùng sát cánh bên nhau.
Chúng ta vĩnh viễn phải ở cùng một chỗ.
Nhưng bây giờ, em nuốt lời rồi.
Đến cuối cùng phải làm như thế nào, em mới có thể nuốt lời một lần nữa?
Chúng ta đồng khởi bẻ gãy cánh, ở trong thế gian này, làm một đôi tình nhân thắm thiết hết mức bình thường, được không?
Thời gian giống như dừng lại ở hình ảnh.
Bạch Thắng lẳng lặng ngồi ở trên bậc thang, ánh mặt trời chiếu ở trên người anh, quanh người phủ lên một tầng ánh sang vàng ấm áp. Nhưng có lẽ trên người anh phát ra hơi thở quá mức trống trải, ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi xuống, cũng không làm ấm được cả người anh lộ ra trống vắng kia, ngược lại càng tô vẽ sâu hơn. Trong phòng, Quý Nghiên cũng duy trì tư thế lúc trước, ngã ngồi dưới đất, xung quanh rộng lớn sáng ngời, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, trên người cô lộ ra bi thương, cũng rõ ràng như vậy.
Mà Dương Hàm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng, giống như pho tượng, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là vẻ mặt phức tạp nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia.
Giờ phút này, thế giới đều là yên tĩnh.
Ban ngày đến màn đêm, nắng ấm dần thay thế bằng đêm tối lạnh lẽo, ba người, ôm ba phần tình cảm, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, vẫn duy trì dáng vẻ lúc ban ngày.