Editor: tuladen
Bụng Quý Nhu đã chín tháng, cũng gần đến ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng không dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, dưới chân đạp vào khoảng không, thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ trên cầu thang lăn xuống.
"A. . . . . ."
Toàn bộ không gian cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Quý Nhu.
Phá vỡ màng nhĩ, vang dội đến cả nóc phòng, thê thảm lại bén nhọn.
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Mạnh Thiếu Tuyền cũng không nghĩ đến Quý Nhu sẽ ngã lăn xuống, thân thể đứng tại chỗ, lập tức quên mất phản ứng.
"Anh còn đứng đó làm gì? Mau cứu người !" Sắc mặt Quý Nghiên trắng nhợt, không khỏi lên tiếng nói.
Cô chạy tới bên kia cầu thang, Mộc Tây không kịp ngăn lại. "Này, Nghiên Nghiên!"
Mạnh Thiếu Tuyền lúc này mới hồi hồn về, sải bước đi tới bên cạnh Quý Nhu. Quý Nhu nằm trên mặt đất, phía dưới đã chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà ghê. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn mà mất hồn, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì.
Quý Nghiên vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.
Rất nhiều người đi ngang qua cũng bị hù sợ, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Quý Nhu đau đến khóc mãi, không ngừng kêu: "Đứa bé. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ."
Trước khi bị đưa vào phòng cứu cấp, cô ta nói với Mạnh Thiếu Tuyền: "Anh nhất định sẽ phải hối hận, chờ đứa bé ra ngoài, tôi sẽ làm xét nghiệm DNA của anh với con."
Hơi thở của cô ta rất không ổn định, một câu nói đứt quãng, lại vô cùng kiên định. Thân thể Mạnh Thiếu Tuyền cứng ngắc lại, Quý Nhu đã bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Đèn đỏ sáng lên, cửa đóng chặc.
Mấy người bọn họ, không khí khó được an tĩnh như thế.
Bạch Thắng cũng tới, thấy Quý Nghiên không có việc gì, anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mộc Tây nói trong điện thoại không rõ ràng, chỉ nói họ xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Triều, hại anh lo lắng một đường.
Lúc phẫu thuật kết thúc, đã là chuyện của mấy giờ sau đó.
Mạng Quý Nhu không dễ dàng mà cứu được, thế nhưng đứa bé, lúc lấy ra từ cơ thể mẹ thì đã chết, mất đi hô hấp.
Quý Nhu lâm vào hôn mê, còn chưa biết.
Nhưng bác sỹ đáp ứng yêu cầu của cô ta, làm xét nghiệm DNA của đứa bé với Mạnh Thiếu Tuyền.
Quý Anh Bình và Lữ Mỹ vừa mới biết được tin tức, lập tức lên chuyến bay nhanh nhất chạy đến. Vừa đúng lúc nghe chuyện DNA, vừa hỏi chuyện gì xảy ra, không chỉ có Mạnh Thiếu Tuyền làm hại Quý Nhu biến thành như vậy, hắn còn hoài nghi thân thế trong bụng đứa bé của Quý Nhu, muốn cùng con gái giải trừ hôn ước. Quý Anh Bình là hạng người gì? Nghe xong lời này, nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói, Lữ Mỹ cũng không khống chế được. Mắng to Mạnh Thiếu Tuyền không có lương tâm!
"Tiểu Nhu còn chưa kết hôn, đã phải thay anh sanh con, anh không những không biết cảm kích, không quý trọng nó. Còn đối với nó như thế, làm sao anh có thể ác tâm như vậy? Khi đó anh còn nói tôi anh là ba của đứa bé, anh đều quên rồi sao? Thiếu Tuyền a, làm sao anh là người như vậy? !" Lữ Mỹ đau lòng mà nói.
Nghĩ tới Quý Nhu, không nhịn được thất thanh khóc rống.
Quý Anh Bình giận giữ nói: "Anh muốn thì lấy, không muốn cũng không cần, anh xem con gái của tôi là cái gì? Anh còn đặt tôi ở trong mắt sao? Mạnh Phi dạy dỗ chính là đồ không bằng cầm thú này sao? Anh nghe kỹ cho tôi, chuyện này tôi sẽ không chịu để yên đâu."
"Ơ, thật khó tin, cha cậu lúc nào thì trở nên có nhân tính như vậy? Lại còn vì Quý tiện nhân ra mặt." Mộc Tây giễu cợt nâng lên khóe môi.
Quý Nghiên tự nhiên hiểu ý của cô, lạnh nhạt nói: "Ông ta quan tâm chính là mặt mũi của mình, vớt về cho Thụy Hưng một ít vốn. Lần này Mạnh Thiếu Tuyền đuối lý, hôn sự nhất định không cử hành được nữa, không nhân cơ hội gạt một khoản, giọng điệu kia của ông ta sao nuốt xuống được?"
"Hừ, tớ biết ngay mà, lão hồ ly này."
Chuyện giễu cợt lớn nhất là, kết quả xét nghiệm DNA, đứa bé của Quý Nhu, xác nhận là của Mạnh Thiếu Tuyền.
Mạnh Thiếu Tuyền cầm kết quả xét nghiệm một khắc kia, cả người cũng ngây ra, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Lữ Mỹ trong lòng đau đớn, liều mạng đánh anh ta,
Mạnh Thiếu Tuyền cũng không có phản kháng.
Mộc Tây cùng Quý Nghiên hai mặt nhìn nhau.
Người sau mấp máy môi, không biết nên nói có tâm tình gì? Vui vẻ sao? Dường như cũng không có. Khổ sở? Vậy làm sao có thể! Chỉ có chút phức tạp mà thôi. Sớm biết bọn họ sẽ có một ngày nháo lên, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, vả lại huyên náo không chịu nổi như vậy.
Ông trời quả nhiên còn công bằng.
"Làm gì cũng dắt tôi tới đây?" Trong phòng bệnh, Dương Hàn Mặc bất mãn hỏi Mộc Tây. Hắn đối với chuyện của Quý Nhu vốn không cảm thấy hứng thú, nếu không phải vì Quý Nghiên, hôm nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Vốn chờ có kết quả, thì hắn chuẩn bị đi, kết quả Mộc cô nương kiên quyết kéo người ta tới phòng bệnh.
Mộc Tây nhìn lại hắn một cái. "Chuyện cười còn chưa có diễn xong đâu, gấp cái gì? Tới đây xem bộ dạng Quý tiện nhân gặp phải ác báo, lão tử đã nghĩ lâu rồi."
"Nhàm chán."
". . . . . ."
Quý Nhu đã tỉnh rồi, cảm xúc hết sức mất khống chế. La hét khiến Mạnh Thiếu Tuyền bồi thường con của cô ta, Mạnh Thiếu Tuyền không nói tiếng nào, hiển nhiên còn chưa có từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Quý Nhu vừa ném gối đầu vừa đập cái ly, tiếng hét so cả tiếng vang tầng lầu gây ra còn lớn hơn, Quý Nghiên nhìn một màn trước mắt này, không khỏi thở dài. Mạnh Thiếu Tuyền nhất định khi nhìn những bức hình cùng băng ghi hình kia, đoán rằng đứa nhỏ trong bụng Quý Nhu là do cùng người khác tư thông mang thai , ai biết. . . . . .
Trong lòng anh ta chắc cũng hối hận.
Dù sao đó cũng là con của hắn.
Này tương đương với đích thân hắn ta giết chết con của mình, ban đầu Phượng Vi Nhiên mất khống chế làm cho Vu Tư Ngọc sanh non đã khổ sở không thôi. Chỉ cần Mạnh Thiếu Tuyền còn có một chút lương tâm, cũng sẽ có cảm giác. Chỉ có thể nói, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Bọn họ làm chuyện sai lầm, cuối cùng lại để cho đứa bé gánh hậu quả, đáng thương nhất là đứa bé vô tội vừa qua đời mới đúng.
Đứa bé cũng đã thành hình!
Quý Nhu khóc nói: "Đều do anh làm hại. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Anh trả đứa bé cho tôi. . . . . . Trả tôi đứa bé. . . . . ."
"Chết cũng đã chết rồi, tôi đi đâu tìm một đứa bé bồi thường cho cô?" Mạnh Thiếu Tuyền hoàn toàn bộc phát, không chịu được la lớn.
Quý Nhu ngẩn ra, trên mặt mang đầy nước mắt, một lúc lâu mới phản ứng được. Cô ta vung lên tay, hung hăng đánh một cái tát lên mặt Mạnh Thiếu Tuyền, âm thanh thanh thúy vang dội cả phòng bệnh.
"Anh cút cho tôi! Cút cho tôi. . . . . ." Quý Nhu chỉ cửa, mất khống chế gào thét.
Trong con mắt Mạnh Thiếu Tuyền tối tăm, nhưng vừa nghĩ tới Quý Nhu vừa mất đi đứa bé, anh ta hất tay, xoay người rời phòng bệnh.
"Đợi chút, anh đi đâu?" Không ngờ mới vừa đến cửa lại đụng phải Lữ Mỹ, Lữ Mỹ liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, nhanh chóng đoán được cái gì, bà nói với Mạnh Thiếu Tuyền: "Anh làm đã chuyện sai lầm còn muốn đi, Anh là đàn ông sao? Tiểu Nhu hiện tại bị đả kích, cảm xúc không ổn định, anh không an ủi con bé một chút, còn đem con bé kích thích thành ra như vậy, lòng của anh rốt cuộc làm bằng gì?"
Bụng Quý Nhu đã chín tháng, cũng gần đến ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng không dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, dưới chân đạp vào khoảng không, thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ trên cầu thang lăn xuống.
"A. . . . . ."
Toàn bộ không gian cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Quý Nhu.
Phá vỡ màng nhĩ, vang dội đến cả nóc phòng, thê thảm lại bén nhọn.
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Mạnh Thiếu Tuyền cũng không nghĩ đến Quý Nhu sẽ ngã lăn xuống, thân thể đứng tại chỗ, lập tức quên mất phản ứng.
"Anh còn đứng đó làm gì? Mau cứu người !" Sắc mặt Quý Nghiên trắng nhợt, không khỏi lên tiếng nói.
Cô chạy tới bên kia cầu thang, Mộc Tây không kịp ngăn lại. "Này, Nghiên Nghiên!"
Mạnh Thiếu Tuyền lúc này mới hồi hồn về, sải bước đi tới bên cạnh Quý Nhu. Quý Nhu nằm trên mặt đất, phía dưới đã chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà ghê. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn mà mất hồn, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì.
Quý Nghiên vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.
Rất nhiều người đi ngang qua cũng bị hù sợ, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Quý Nhu đau đến khóc mãi, không ngừng kêu: "Đứa bé. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ."
Trước khi bị đưa vào phòng cứu cấp, cô ta nói với Mạnh Thiếu Tuyền: "Anh nhất định sẽ phải hối hận, chờ đứa bé ra ngoài, tôi sẽ làm xét nghiệm DNA của anh với con."
Hơi thở của cô ta rất không ổn định, một câu nói đứt quãng, lại vô cùng kiên định. Thân thể Mạnh Thiếu Tuyền cứng ngắc lại, Quý Nhu đã bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Đèn đỏ sáng lên, cửa đóng chặc.
Mấy người bọn họ, không khí khó được an tĩnh như thế.
Bạch Thắng cũng tới, thấy Quý Nghiên không có việc gì, anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mộc Tây nói trong điện thoại không rõ ràng, chỉ nói họ xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Triều, hại anh lo lắng một đường.
Lúc phẫu thuật kết thúc, đã là chuyện của mấy giờ sau đó.
Mạng Quý Nhu không dễ dàng mà cứu được, thế nhưng đứa bé, lúc lấy ra từ cơ thể mẹ thì đã chết, mất đi hô hấp.
Quý Nhu lâm vào hôn mê, còn chưa biết.
Nhưng bác sỹ đáp ứng yêu cầu của cô ta, làm xét nghiệm DNA của đứa bé với Mạnh Thiếu Tuyền.
Quý Anh Bình và Lữ Mỹ vừa mới biết được tin tức, lập tức lên chuyến bay nhanh nhất chạy đến. Vừa đúng lúc nghe chuyện DNA, vừa hỏi chuyện gì xảy ra, không chỉ có Mạnh Thiếu Tuyền làm hại Quý Nhu biến thành như vậy, hắn còn hoài nghi thân thế trong bụng đứa bé của Quý Nhu, muốn cùng con gái giải trừ hôn ước. Quý Anh Bình là hạng người gì? Nghe xong lời này, nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói, Lữ Mỹ cũng không khống chế được. Mắng to Mạnh Thiếu Tuyền không có lương tâm!
"Tiểu Nhu còn chưa kết hôn, đã phải thay anh sanh con, anh không những không biết cảm kích, không quý trọng nó. Còn đối với nó như thế, làm sao anh có thể ác tâm như vậy? Khi đó anh còn nói tôi anh là ba của đứa bé, anh đều quên rồi sao? Thiếu Tuyền a, làm sao anh là người như vậy? !" Lữ Mỹ đau lòng mà nói.
Nghĩ tới Quý Nhu, không nhịn được thất thanh khóc rống.
Quý Anh Bình giận giữ nói: "Anh muốn thì lấy, không muốn cũng không cần, anh xem con gái của tôi là cái gì? Anh còn đặt tôi ở trong mắt sao? Mạnh Phi dạy dỗ chính là đồ không bằng cầm thú này sao? Anh nghe kỹ cho tôi, chuyện này tôi sẽ không chịu để yên đâu."
"Ơ, thật khó tin, cha cậu lúc nào thì trở nên có nhân tính như vậy? Lại còn vì Quý tiện nhân ra mặt." Mộc Tây giễu cợt nâng lên khóe môi.
Quý Nghiên tự nhiên hiểu ý của cô, lạnh nhạt nói: "Ông ta quan tâm chính là mặt mũi của mình, vớt về cho Thụy Hưng một ít vốn. Lần này Mạnh Thiếu Tuyền đuối lý, hôn sự nhất định không cử hành được nữa, không nhân cơ hội gạt một khoản, giọng điệu kia của ông ta sao nuốt xuống được?"
"Hừ, tớ biết ngay mà, lão hồ ly này."
Chuyện giễu cợt lớn nhất là, kết quả xét nghiệm DNA, đứa bé của Quý Nhu, xác nhận là của Mạnh Thiếu Tuyền.
Mạnh Thiếu Tuyền cầm kết quả xét nghiệm một khắc kia, cả người cũng ngây ra, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Lữ Mỹ trong lòng đau đớn, liều mạng đánh anh ta,
Mạnh Thiếu Tuyền cũng không có phản kháng.
Mộc Tây cùng Quý Nghiên hai mặt nhìn nhau.
Người sau mấp máy môi, không biết nên nói có tâm tình gì? Vui vẻ sao? Dường như cũng không có. Khổ sở? Vậy làm sao có thể! Chỉ có chút phức tạp mà thôi. Sớm biết bọn họ sẽ có một ngày nháo lên, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, vả lại huyên náo không chịu nổi như vậy.
Ông trời quả nhiên còn công bằng.
"Làm gì cũng dắt tôi tới đây?" Trong phòng bệnh, Dương Hàn Mặc bất mãn hỏi Mộc Tây. Hắn đối với chuyện của Quý Nhu vốn không cảm thấy hứng thú, nếu không phải vì Quý Nghiên, hôm nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Vốn chờ có kết quả, thì hắn chuẩn bị đi, kết quả Mộc cô nương kiên quyết kéo người ta tới phòng bệnh.
Mộc Tây nhìn lại hắn một cái. "Chuyện cười còn chưa có diễn xong đâu, gấp cái gì? Tới đây xem bộ dạng Quý tiện nhân gặp phải ác báo, lão tử đã nghĩ lâu rồi."
"Nhàm chán."
". . . . . ."
Quý Nhu đã tỉnh rồi, cảm xúc hết sức mất khống chế. La hét khiến Mạnh Thiếu Tuyền bồi thường con của cô ta, Mạnh Thiếu Tuyền không nói tiếng nào, hiển nhiên còn chưa có từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Quý Nhu vừa ném gối đầu vừa đập cái ly, tiếng hét so cả tiếng vang tầng lầu gây ra còn lớn hơn, Quý Nghiên nhìn một màn trước mắt này, không khỏi thở dài. Mạnh Thiếu Tuyền nhất định khi nhìn những bức hình cùng băng ghi hình kia, đoán rằng đứa nhỏ trong bụng Quý Nhu là do cùng người khác tư thông mang thai , ai biết. . . . . .
Trong lòng anh ta chắc cũng hối hận.
Dù sao đó cũng là con của hắn.
Này tương đương với đích thân hắn ta giết chết con của mình, ban đầu Phượng Vi Nhiên mất khống chế làm cho Vu Tư Ngọc sanh non đã khổ sở không thôi. Chỉ cần Mạnh Thiếu Tuyền còn có một chút lương tâm, cũng sẽ có cảm giác. Chỉ có thể nói, tự mình làm bậy thì không thể sống được!
Bọn họ làm chuyện sai lầm, cuối cùng lại để cho đứa bé gánh hậu quả, đáng thương nhất là đứa bé vô tội vừa qua đời mới đúng.
Đứa bé cũng đã thành hình!
Quý Nhu khóc nói: "Đều do anh làm hại. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Anh trả đứa bé cho tôi. . . . . . Trả tôi đứa bé. . . . . ."
"Chết cũng đã chết rồi, tôi đi đâu tìm một đứa bé bồi thường cho cô?" Mạnh Thiếu Tuyền hoàn toàn bộc phát, không chịu được la lớn.
Quý Nhu ngẩn ra, trên mặt mang đầy nước mắt, một lúc lâu mới phản ứng được. Cô ta vung lên tay, hung hăng đánh một cái tát lên mặt Mạnh Thiếu Tuyền, âm thanh thanh thúy vang dội cả phòng bệnh.
"Anh cút cho tôi! Cút cho tôi. . . . . ." Quý Nhu chỉ cửa, mất khống chế gào thét.
Trong con mắt Mạnh Thiếu Tuyền tối tăm, nhưng vừa nghĩ tới Quý Nhu vừa mất đi đứa bé, anh ta hất tay, xoay người rời phòng bệnh.
"Đợi chút, anh đi đâu?" Không ngờ mới vừa đến cửa lại đụng phải Lữ Mỹ, Lữ Mỹ liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, nhanh chóng đoán được cái gì, bà nói với Mạnh Thiếu Tuyền: "Anh làm đã chuyện sai lầm còn muốn đi, Anh là đàn ông sao? Tiểu Nhu hiện tại bị đả kích, cảm xúc không ổn định, anh không an ủi con bé một chút, còn đem con bé kích thích thành ra như vậy, lòng của anh rốt cuộc làm bằng gì?"