"Sương." Quý Nghiên gọi cô.
" Trước đừng nói, đem người giải quyết rồi hãy nói."
Quý Nghiên chưa từng gặp qua dáng vẻ Sương nghiêm túc như vậy, cô trốn phía sau cửa, ra dấu với Quý Nghiên. Quý Nghiên không dám sơ sót, thận trọng đi theo cô.
Họ đi vào một cái gian phòng khác, bên tai đột nhiên có giọng nói thật trầm thấp truyền đến, nói ngôn ngữ Quý Nghiên nghe không hiểu. Trong lòng Quý Nghiên cùng Sương đều kinh hãi một chút, Sương nhanh chóng quét nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên một cái tủ treo quần áo."Đi vào." Cô lôi kéo Quý Nghiên trốn vào tủ treo quần áo, đóng cửa tủ, tầm mắt trong trong nháy mắt tối đen như mực.
Trong lòng Quý Nghiên khẩn trương không dứt, đời này cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Nhưng một chút âm thanh cũng không dám phát ra, hai người ngừng thở, giọng nói kia dần dần đến gần, bô bô , không biết là ngôn ngữ nước nào, Quý Nghiên càng thêm hoảng hốt.
Cô nhìn về phía Sương, trong bóng tối, không thấy rõ dáng vẻ của Sương.
Cô cho là lấy tính tình của Sương, sẽ trực tiếp chống lại bọn họ, Sương cũng không sợ chết. Có lẽ chuẩn xác hơn mà nói, thay vì ẩn núp như vậy, cô tình nguyện quang minh chánh đại chiến đấu.
Chết thì cũng phải chết oanh oanh liệt liệt.
Nhưng Sương cực kỳ an tĩnh, Quý Nghiên đoán không ra tâm tư của cô ấy, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cô ấy. Mỗi lần vừa xảy ra chuyện, cô đều cảm thấy chính mình nhỏ yếu đến dường nào. Đã từng coi phim hành động Hollywood, cách màn ảnh xem người ta bị đuổi giết đều cảm thấy rất nguy hiểm rất khủng bố, giống như trốn cũng chạy thế nào cũng không thoát được, một mực trong tầm khống chế của đối phương, tùy thời đều có thể bị bắt được. Cô hiện tại có cảm giác như vậy, nhưng còn khắc sâu hơn, thực tế trải qua, so với nhìn người khác còn nguy hiểm kinh khủng gấp trăm lần.
Mà sát thủ, cái này đã từng ở trong đầu chỉ có một khái niệm đại khái, khi nó chân thật xuất hiện ở bên trong cuộc sống của mình, thì ra lại để cho người ta có cảm giác khủng hoảng như vậy.
Tuy biết hắn ở xung quanh mình, mặc dù nó không làm gì được, ngay cả trong không khí đầy sát khí. Giống như Tử Thần đang từng bước đến gần, lại giống như từ phía trên tung ra một tấm lưới lớn, giống nhau là, đều phải đi thông qua cửa chính địa ngục. Không khí căng thẳng, ngực buồn bực, trong đầu như có chuông báo động, từng cái gõ vang, đều nói ở đây nguy hiểm. Càng cái gì cũng không có xảy ra, thì càng để cho người ta lo lắng đề phòng, tiếp theo hành hạ ý thức ngươi càng thấy yếu kém, đây chính là bản lĩnh chân chính của sát thủ.
"Chị dâu, chị dâu. . . . . ."
Sương kêu từng tiếng.
Giọng nói rất nhẹ, tay không ngừng dắt Quý Nghiên. Quý Nghiên lúc này mới phục hồi tinh thần, thích ứng ánh sáng trước mắt, lúc này mới phát hiện Sương đẩy cửa tủ mở ra.
Sương ra dấu tay với Quý Nghiên, Quý Nghiên hiểu ý, cô ra khỏi hộc tủ. Sương đi ở phía trước, Quý Nghiên theo sát phía sau, hai người kia vẫn chưa đi xa. Sương lăn đến sau một vật né tránh, vừa mới chuẩn bị thò đầu ra, bọn họ như có cảm ứng chợt quay đầu lại, Sương vội vàng lùi thân thể về. Đợi bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Sương lại dịch chuyển tiến về phía trước, sau đó giơ súng, nhắm ngay một người trong đó bắn mấy phát, người nọ cũng cực kỳ nhạy bén, chịu một phát súng liền thật nhanh tránh sang bên cạnh, ai ngờ Quý Nghiên mai phục ở bên cạnh, nhắm ngay ngực người nọ bắn mấy phát súng. Sương nhân cơ hội tiến lên, cùng một người nữa khác đánh nhau, cao thủ so chiêu, hẳn là ngoan chiêu. Hơn nữa duới tình huống như thế, hầu như đều đem đối phương đánh cho đến chết, Sương cũng không phải là loại vừa, cộng thêm bản lĩnh cô linh hoạt, mặc dù trên kỹ xảo không bằng người, nhưng còn không đến mức rơi vào thế hạ phong.
Đang đánh, thân thể của người kia lại đột nhiên xụi lơ xuống, Sương dõi mắt vừa nhìn, chỉ thấy Quý Nghiên giơ súng đứng ở phía trên mấy bước. Sắc mặt đã tái nhợt, mặt đầy mồ hôi.
Sương nhanh chóng lấy súng mang ở trên người, cùng Quý Nghiên dời đi.
"Bọn họ là người của chính phủ Mỹ phái tới." Sương trầm giọng nói.
Quý Nghiên kinh ngạc hỏi: "Làm sao em biết?"
"Từ cuộc nói chuyện hai người kia vừa mới nghe được." Sương trả lời: "Cái này không phải quan trọng, mục tiêu của bọn họ là chị."
"Chị?"
"Chị dâu, thân phận của chị đã bại lộ."
"Có ý gì?"
Sương nhanh chóng nói: "Có người trong cục đem tin tức nghiên cứu chế tạo tên lửa mới thành công tiết lộ ra ngoài, bao gồm chuyện chị là người thiết kế chính. Cục Quốc An từ lúc thành lập tới nay, lực lượng quân sự cũng rất cường đại, hơn nữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng mạnh. Chính phủ tất cả các nước đã sớm kiêng kỵ, nhất là chính phủ Mỹ. Lần trước thủ lĩnh ở Washington gặp phải tập kích, cũng vì nguyên nhân này. Tên lửa có uy lực lớn như thế, chị so với ai khác rõ ràng hơn. Nó đại biểu cái gì? Không phải Cục Quốc An mới tăng thêm một vũ khí mới, mà là lực lượng tượng trưng. Chỉ cần có chị ở đây, còn có nhiều súng ống mạnh hơn sẽ bị nghiên cứu ra, theo bọn họn nghĩ, chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Hiểu không?"
"Nói cách khác, những người này đến giết chị để diệt khẩu?" Quý Nghiên cau mày, tốc độ Sương nói rất nhanh, cô mơ hồ có chút hiểu, cũng không phải là hoàn toàn hiểu.
"Ngoại trừ chính phủ, còn người nào có số lượng lớn như vậy, mời nhiều sát thủ đứng đầu quốc tế như vậy." Sương hừ lạnh.
Quý Nghiên kinh hãi.
Không ngờ còn có thể dẫn tới chuyện như vậy.
"Thủ lĩnh vẫn luôn che giấu rất tốt, rốt cuộc tên khốn kiếp nào đem tiết lộ tin tức ra ngoài?" Sương phẫn nộ nói: "Bị em biết rõ, em nhất định để cho hắn ta hoặc cô ta hối hận đã xuất hiện trên đời này."
"Bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng, chúng ta nên làm cái gì?"
Theo tình huống vừa rồi nhìn, họ căn bản không đối phó được những người này. Chỉ cần một người Sương cũng không chiếm được thế thượng phong, huống chi còn không biết bọn họ có bao nhiê0075 người? Nếu như mọi người đều là sát thủ quốc tế, vậy thì thực sự chỉ có thể chờ chết rồi. Quý Nghiên cũng không quên bản lĩnh kinh khủng của Bạch Tinh cùng Y Tịch Nhược kia, như thế nào mới có thể có phần thắng?
Còn chưa nghĩ ra được biện pháp gì, một viên đạn chợt bay ra từ phía khác, không có dấu hiệu nào, thẳng tắp bắn vào bả vai Sương. Thật may cô ấy phản ứng nhanh hơn, nếu không bắn trúng chính là đầu cô ấy. Tiếng súng liên tiếp vang lên, rất rõ ràng hành tung của các cô đã bị bại lộ, Sương rên lên một tiếng, cắn chặt hàm răng, vẫn không quên mắng cha mắng mẹ, lôi kéo Quý Nghiên né tránh đạn không ngừng bắn tới.
Đồng thời bắn trả lại.
Đạn trên không trung giao phong kịch liệt, trán Sương đổ mồ hôi so Quý Nghiên còn nhiều hơn, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, miệng vết thương cũng đã ứa máu. Cô ấy bắn tới đạn không còn trong súng, lúc này mới tựa vào vật tránh né, đau đến thở dốc một tiếng, lại đổi khẩu súng, lôi kéo Quý Nghiên nói: "Đi."
Tiếng súng đuổi theo sát đến, thật may có thành viên đội chống khủng bố giúp một tay yểm trợ, Sương cùng Quý Nghiên đi vào một căn phòng, sau đó Sương quả quyết đóng cửa phòng lại. Lại mang hộc tủ ngăn trở ở phía sau cửa, Sương bị thương, hơi sức cũng giảm bớt rất nhiều, không thể làm gì khác hơn là gọi Quý Nghiên giúp một tay.
Làm xong tất cả, cả người Sương cũng đã mệt mỏi ngã trên mặt đất.
Quý Nghiên không phải chưa gặp qua nguy hiểm, nhưng thê thảm như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nhìn dáng vẻ Sương khổ sở, nước mắt cô nhanh chóng muốn rớt xuống, cũng không biết nên làm cái gì mới phải? Quý Nghiên đứng ở bên cạnh Sương, lo lắng mà nói: "Em làm sao vậy? Có bị nặng hay không?"
"Đừng lo lắng."
"Đều bởi vì chị, Sương, vết thương của em cần cầm máu. Làm thế nào?" Muốn chị như thế nào mới có thể đến giúp em? Quý Nghiên áy náy không dứt, nếu như không phải vì cô, chuyện ngày hôm nay có phải cũng sẽ không xảy ra? Tất cả mọi người sẽ không chết, Sương cũng sẽ không bị thương, đều bị cô liên lụy.
"Chị dâu, em không sao. Cũng không phải lần đầu tiên bị trúng đạn, cũng đã quen rồi, bị thương thế này không tính là gì." Sương an ủi cô.
Nhưng hô hấp của cô nặng nề như vậy, Quý Nghiên cũng không phải chưa từng bị thương do đạn bắn, càng có thể biết cái loại đau đớn đó.
Sương căn bản gắng gượng chống đỡ.
Quý Nghiên nói: "Em đừng nói chuyện, chúng ta phải nghĩ biện pháp từ nơi này đi ra ngoài."
Sương che bả vai, máu tươi xuyên thấu qua kẽ tay chảy ra, nhiễm đỏ mắt Quý Nghiên. Cô ấy gian nan gật đầu một cái, Quý Nghiên đứng dậy, ở bên trong phòng tìm kiếm vải vóc có thể băng bó, ít nhất trước băng bó cầm máu cho Sương.