Khác sạn quốc tế Hoàng Triều, phòng 520.
Hình ảnh vẫn dừng lại ở trên người nam nữ lẳng lặng đối diện ngăn cách bởi chiếc bánh ngọt kia.
Hàng nghìn lời nói, hàng vạn suy nghĩ, chung quy hóa thành im lặng.
"Qua đây cầu nguyện đi."
Bạch Thắng vẫy tay với cô.
Chắc anh vừa xuống may bay liền trực tiếp chạy đến, trên người có chút cảm giác phong trần mệt mỏi. Nhưng khóe miệng khẽ cong lên ý cười, con ngươi vẫn nhu hòa, tổng hợp lại cùng một chỗ, cảm giác còn vài phần đẹp trai hơn so với bình thường, dễ dàng đâm vào trong lòng đối phương.
"Tại sao anh lai đến đây?"
Mặc dù đã biết rõ còn cố hỏi, nhưng trong đầu hỗn loạn, đã sớm trống rỗng. Không có suy nghĩ gì, có mấy lời cứ như vậy mà thốt ra.
Thức ăn trên bàn đều là món cô thích.
Trái tim trong nháy mắt đó đập liên hồi, cũng không biết là vì sao?
Chẳng qua đã từng để ý một thứ gì đó, dường như bị một loại khả năng khác lấp đầy, cũng trở nên không quan trọng nữa rồi.
"Ừ, anh lén lút chuồn đến đây."
"Bác gái và mọi người biết có tức giận không?"
"Có lẽ."
"Anh ít nhất nên gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng chứ."
"Không sao."
Yên lặng một chút, Quý Nghiên bỗng nhiên nói: "Sao đột nhiên có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm vậy?"
Bạch Thắng lại nói: "Cũng không sai."
Quý Nghiên không nói gì nhìn anh một cái. "Không sai?"
"Ít nhất không có người quấy rầy." Anh cắt thịt bò bít tết đẩy tới trước mặt cô, vân đạm phong khinh nói.
Quý Nghiên ngậm miệng không nói.
Cô trầm mặc ngắm nhìn bàn ăn một lúc lâu, ánh mắt không hiểu phủ lên một tầng mông lung, đè nén cái gì xuống, bỗng nhiên cúi đầu nói: "Anh không nên đối xử tốt với em như vậy, sẽ làm hư em."
Con người là sinh vật có lòng tham.
Đạt được càng nhiều, càng không thỏa mãn.
Giống như hôm nay, chỉ là sinh nhật mà thôi, tuy cực kỳ vui khi có anh ở bên cạnh, nhưng người nhà cô không để ý đến ngày này, một người từng là bạn học bạn bè thậm chí cả bạn trai cũ đều chỉ nhớ đến ngày lễ mừng năm mới mà không nhớ tới có một ý nghĩa khác, anh vì cô, ngàn dặm xôi chạy đến. Chỉ vì cho cô một cái sinh nhật, có lẽ ngày mai sẽ phải vội vàng mà đi.
Từ lúc bắt đầu, anh đã vì cô mà làm hết toàn bộ.
Thật ra cũng không cần đến trình độ này.
Cô sẽ bất an, sẽ cảm thấy, có thể vì anh làm, quá ít quá ít.
Bạch Thắng nhìn sang, mặt lộ ra nghiêm túc, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi vô cùng chân thành nói: "Đó là bản năng của anh, anh nói rồi, em dù ở đâu dưới bầu trời này, có anh ở đây. Em chỉ cần nhớ rõ, bất kể phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em."
"Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn."
Không ai có thể thay đổi được điều này.
Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn. Đây là lời hứa hẹn của anh với cô sao? Trái tim trong nháy mắt giống như đã bị gõ mạnh một cái, mặc kệ lúc nào, anh luôn hiểu cô nhất, có thể nhìn thấu hết lòng cô. Rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, mới có thể nói ra lời như vậy?
Anh cứng rắn đem từng tấc mẫn cảm, bất an của cô phá tan thành từng mảnh.
Bỗng nhiên cảm thấy, đúng vậy, người khác không thích cô thì có quan trọng gì. Cô khổ sở vướng mắc nhiều năm như vậy, để ý như thế nào, phần thương yêu cũng thành hy vọng xa vời. Hà tất phải kiên quyết biến mình thành hèn mọn, đáng thương như thế, đời người còn có rất nhiều thứ tốt đẹp để theo đuổi, cô luôn luôn bị bóng tối trước mắt che hai mắt, oán trời trách đất, thậm chí không ốm mà rên. Chỉ thấy Lữ Mỹ bất công, Quý Anh Bình nhẫn tâm, không ngờ, buông tay, lại có rất nhiều thứ đáng để nhớ kỹ.
Từ nay về sau chỉ quan tâm đến mình cùng người quan tâm mình.
Sống cũng sẽ nhẹ nhõm một chút?
Có lẽ cô nên một lần nữa nhìn kỹ một chút quan hệ cùng Quý gia rồi.
Trong phòng còn có một chiếc đàn Piano, Quý Nghiên bị Bạch Thắng ôm eo đến trước đàn dương cầm, trong đầu quanh quẩn câu nói kia của anh "Người khác không thích em, anh càng yêu em hơn."
Giống như bị trúng độc, một câu này, đủ để cho cô cả đời nhớ không quên.
"Anh từng đáp ứng sẽ dạy em đánh đàn."
Bầu không khí hôm nay, dường như vừa lúc thích hợp.