Nhìn từng người đã hiện diện đông đủ, Cơ Thạch hỏi :
- Những gì vãn bối vừa phân bày, chư vị đã rõ rồi chứ?
Quách Phú chép miệng :
- Ngươi đã minh định, lão ma chính là Đạo Kiếm Thượng Nhân?
Cơ Thạch gật đầu :
- Lúc phải, lúc không phải, đó là do vãn bối đã quá đề cao lão! Giờ đãrõ, như di thư của gia phụ, lão chính là Đạo Kiếm Thượng Nhân, một kẻvừa là thù nhân vừa là phản đồ của Bạch Thạch môn và cũng là một ma đầucó tâm cơ xảo quyệt, có tâm địa độc ác.
Huệ Tâm sư thái lên tiếng :
- Nam mô A di đà Phật! Để đối phó với lão ma đã có thiếu hiệp. Phần bọnbần ni phải chăng cố ngăn cách không cho bọn chúng có cơ hội liên thủ?
Chàng đáp thật lễ độ :
- Sư thái nhận định rất đúng? Do không thể để Cửu Âm công của Tưởng nhịsư bá gây phương hại đến chư vị, vãn bối đành phải dẫn dụ lão ma đến nơi dây! Trong khi đó, chư vị cứ tốc chiến tốc thắng, vừa lo chi trì vớibọn đối phương vừa tìm cách giải cứu cho những ai bị lão ma giam cầm!
Vô Lượng đạo trưởng lo ngại :
- Vô lượng thọ Phật! Muốn cầm chân bọn họ không khó, chỉ ngại rằng không cầm chân được lâu.
Cơ Thạch cố trấn an :
- Chỉ độ nửa canh giờ là nhiều, chư vị xin cứ tận lực! Vãn bối tin chắcbọn chúng vì bị bất ngờ sẽ không kịp ứng phó, đủ cho chư vị cầm chân ítnhất là nửa canh giờ cần thiết này!
Tưởng Hồng Nhu tiến lên với trên lưng đang cõng một phụ nhân tóc đã điểm bạc :
- Sư phụ ngươi muốn biết bằng cách nào ngươi tin chắc sẽ dụ được lão ma đến đây?
Chàng cười thầm vì biết lão mượn danh như vậy để tránh việc gọi chàng là Môn chủ, do ở đây ai ai cũng có bối phận cao hơn chàng và chàng hiện là Môn chủ của lão nên lại có bối phận cao hơn, lão không muốn bị bẽ mặt!Chàng bẩm báo :
- Sư phụ! Đệ tử đã có sẵn mọi sắp đặt! Sư phụ hãy yên tâm, không qua canh ba lão ma sẽ tự mò đến!
Phụ nhân trên lưng Tưởng Hồng Nhu vừa gật đầu vừa lẩm bẩm :
- Ta cũng mong như vậy! Để xem diên mạo của lão là thế nào, sao dám làm bại hoại thanh danh bổn môn!
Cơ Thạch đưa mắt nhìn mọi người :
- Bây giờ là đầu canh một, chư vị có thể từ từ xuất phát. Lúc canh haiđiểm, cũng là lúc chư vị đến nơi, chư vị nên bế khí nín hơi chớ để lãoma phát hiện! Và khi canh ba đến, hoặc lúc đó hoặc chậm hơn một chút,chư vị hãy bắt đầu! Cũng vào thời điểm đó, ở nơi này lão ma sẽ bị bọnvãn bối dồn vào tử địa! Chư vị xin bảo trọng!
Mãi lo phân phó Cơ Thạch không nhìn thấy Tưởng Hồng Nhu đang lẻn đặt sư phụ chàng xuống đất!
Khi thấy chỉ còn mình sư phụ lưu lại, chàng kinh ngạc :
- Sư phụ! Nhị sư bá đi đâu?
Sư phụ chàng xua tay :
- Ta cũng không rõ! Lão chỉ nói lão sẽ quay lại ngay!
Lúc đó, có tiếng Tưởng Hồng Nhu vẳng đến :
- Ta chẳng đã quay lại rồi sao? Tưởng Hồng Nhu này đã nói nhất định không sai lời.
Sư phụ chàng điểm một nụ cười lạt :
- Vị tất đã như lão nói! Mai Tuyết Tuyết này chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe mà thôi!
Gương mặt của Tưởng Hồng Nhu cứ méo xệch đi :
- Mai muội không lẽ vẫn chưa...
- Đừng vội gọi ta như vậy!Ta chấp thuận để lão đưa ta đến đây cũng là nể lời thỉnh cầu của đệ tử, cũng là của Môn chủ! Nào phải do lão thỉnh cầu và được ta lượng thứ?
Tưởng Hồng Nhu cúi gầm mặt :
- Được! Lần này ta nhất định sẽ có cách khiến mọi người tin ta! Ta cũng đã có những sắp xếp sẵn!
Cơ Thạch bỗng lo ngại :
- Nhị sư bá...
Tưởng Hồng Nhu bỗng vòng tay thi lễ :
- Môn chủ yên tâm! Được Môn chủ đai lượng, thu thuộc hạ làm khai sơn môn hạ, đã là một môn nhân đầu tiên của một Bạch Thạch môn vừa quang phục,thuộc hạ sẽ không để những môn nhân sau này phải hổ thẹn!
Cơ Thạch nhíu mày :
- Nhị sư bá nên nhớ, tất cả mọi việc đều phải nhất nhất tuân thủ theo sự sắp đặt của tiểu điệt! Nhị sư bá không được tùy tiện hành động, nếukhông có sự ưng thuận của tiểu điệt.
Tưởng Hồng Nhu khom người :
- Thuộc hạ sẽ y lệnh!
Tuy vậy, nhưng khi thấy lão sau đó cứ dùng đôi tay mân mê mãi Cửu Âmsáo, Cơ Thạch mơ hồ nhận ra ở lão đang có những trăn trở vấn vương!
Từ đó, chàng luôn để mắt đến lão.
Xung quanh đang vắng lặng như tờ, do màn đêm buông xuống càng lúc càngdầy vì đã vào canh ba, bỗng ở xa xa có tiếng một nữ nhân gào thét :
- Con ta đâu? Hãy trả đứa con bé bỏng cho ta...
Cơ Thạch đã nghe và đôi mục quang bắt đầu lóe sáng!
Được một lúc nữa khi tiếng gào thét vang lên khá gần, cũng là lúc Tưởng Hồng Nhu nghe lọt vào tai.
Vẫn để mắt đến lão, Cơ Thạch khẽ chạm vào lão :
- Không được gây kinh động! Đó là cách tiểu điệt dẫn dụ lão ma!
Thêm một lúc nữa đến lượt Mai Tuyết Tuyết nghe.
Lúc này vì tiếng gào nọ vang lên đã quá gần, Cơ Thạch không ngần ngại giải thích cho sư phụ nghe :
- Sư phụ cứ bình tâm. Lão ma sắp đến rồi.
Và Tưởng Hồng Nhu phải giật mình khi phát hiện có bóng một nữ nhân với tóc tai rũ rượi vừa bỏ chạy tứ tung vừa gào :
- Hãy trả đứa con bé bỏng cho ta! Con của ta... Hài nhi bé bỏng của ta.
Vút!
Cơ Thạch bỗng trân cửng người khi nghe một tràng cười chợt vang lên :
- Kẻ nào dám giả thần giả quỷ hí lộng ta! Bàng Tố Quyên đã bị ta hủy nát toàn bộ thi thể, ai lại dám giở trò với ta? Ha Ha...! Hãy hiện thân đi! Ha... Ha...
Không ngờ lão ma chưa đi đến tận nơi đã phát hiện ra sự giả trá, CơThạch vừa giữ tay Tưởng Hồng Nhu vừa giả giọng ôm ồm gọi to :
- Thạch lão hữu có nhận ra Cơ Vĩnh ta không?
Đã từng bị Cơ Thạch dùng trò này lừa gạt, Tưởng Hồng Nhu tự mỉm cười vàchờ đợi đến lượt kẻ khác bị lừa gạt và Tưởng Hồng Nhu thích thú khi nghe lão ma quát :
- Cơ Vĩnh đã chết! Phải chăng là Cơ Thạch ngươi đang giở trò?
Cơ Thạch vận lực làm cho thanh âm mang sắc lạnh :
- Ta chết không nhắm mắt Thạch lão hữu? Sao lão không cho ta biết côngphu kia là Tử Khí Tam Ngươn chưởng? Lão là người Bạch Thạch môn sao lạinói đó là công phu truyền gia của lão?
Không nghe tiếng lão đáp, Cơ Thạch vẫn quyết dụ lão đến gần :
- Lão có biết những oan hồn của Mạnh gia đang ngày đêm oán trách tachăng? Họ trách ta truyền Tiên Thiên chân khí cho lão làm gì để lão códịp hạ sát họ!
Quả nhiên lão ma lại quát :
- Cơ Thạch! Sao ngươi biết rõ những chuyện này? Phải chăng phụ thân ngươi đã có di thư lưu lại cho ngươi?
Cơ Thạch vẫn tìm cách dẫn dụ :
- Thạch lão hữu hãy mau đến giúp ta! Nào là Bàng Tố Quyên, nào là ThiệnQuả, cả đôi phu phụ một y sư đã từng bị lão chiếm đoạt Thiên Niên Hà Thủ Ô, tất cả đang xâu xé ta đây này.
Âm thanh của lão ma mất dần sắc thái tự tin :
- Những chuyện này... những chuyện này làm sao ngươi biết? Ai đã nói cho ngươi nghe? Phải chăng là lão Chứng Quả bấy lâu nay đã lẩn trốn?
Cơ Thạch hoàn toàn không ngờ khi nghe thanh âm của lão đại sư Chứng Quả bỗng vang lên :
- Không sai! A di đà Phật! Tội của lão thí chủ đã động đến trời cao hãy buông dao đồ tể xuống và hãy...
Cơ Thạch hoãn toàn thất kinh khi nghe lão ma quát cực lớn :
- Muốn ta buông đao đồ tể ư? Trừ phi lão Chứng Quả ngươi phải chết!
Và một bựng Tử Quang liền bừng sáng giữa đêm đen!
Không còn dịp để mắng trách Tưởng Hồng Nhu nữa vì chàng biết nếu khôngdo Tưởng Hồng Nhu nói, Chứng Quả lão đại sư đâu thể xuất hiện đúng lúcnhư thế này. Cơ Thạch tung người lao ra :
- Thạch lão ma chớ buông lung dã tánh! Hãy đỡ!
Ào... Ào...
Với bóng một chưởng tay to lớn phát màu sáng trắng hoàn toàn lộ rõ giữađêm đen, cục diện liền cho thấy đây sẽ là một trận thư hùng vô tiềnkhoáng hậu! Và kết quả của trận giao chiến sinh tử này hoặc sẽ là ứngnghiệm câu: Tử Quang xuất Bạch Thạch tiêu, hoặc câu của cổ nhân thườngnói “tà bất thắng chính” sẽ có dịp được minh chứng!
Nhưng khoan hãy nói đến kết quả vì hãy còn quá sớm. Chỉ biết rằng hiệntại, ngay khi thấy dấu chưởng tay xuất hiện, lão Thạch đại ma đầu khôngnhững không lo ngại, trái lại lão cười đắc ý thập phần ngạo nghễ :
- Quả nhiên ta đoán không lầm! Chính là ngươi Cơ Thạch! Được! Ngươi tựđến đây là ngươi tự đánh mất cơ hội nhìn thấy ánh dương quang lần cuối!Nạp mạng đi thôi! Ha... Ha...
Lão hướng ánh Tử Quang vào bóng chưởng tay to lớn của Cơ Thạch.
Vù... Vù...
Đã có chủ định, phát hiện Chứng Quả đại sư kể như vô sự do lão ma đangdồn mọi sự nỗ lực vào việc hạ thủ chàng, Cơ Thạch tự ý thu bớt kình lựctrong chiêu chưởng vừa phát đi.
Ào...
Ầm!
Bị dư kình chấn lùi, Cơ Thạch vờ thất sắc khi nghe lão ma cười sằng sặc :
- Một lần lữa ta cũng đoán không lầm! Hóa ra ngươi cũng bị chưởng thương không kém gì bọn Thiện Duyên! Ha... Ha... Ta đánh giá ngươi quá caorồi. Đỡ!
Vừa lao đến lão Thạch vừa hung hăng phát xạ tia Tử Quang.
Vút!
Vù... Vù...
Do khoảng cách giữa Chứng Quả đại sư và trận chiến đang diễn ra vẫn chưa đủ an toàn cho bản thân lão đại sư Chứng Quả, Cơ Thạch một phen nữaphải lấy thoái làm tiến, nhượng tiên cơ cho lão ma! Vừa xuất chiêu,chàng vừa lùi :
- Lão đoán trúng thì đã sao?Đêm nay cũng sẽ là đêm cuối cùng của lão ở cõi hồng trần này. Đỡ!
Ào... Ào...
Công phu Bạch Thạch một lần nữa phải chịu kém công phu Tử Quang.
Ầm!
Lão Thạch càng thêm đắc ý lao đến như tia chớp lóe :
- Ma đưa đường quỷ dẫn lối! Tiểu tử ơi tiểu tử! Sao ngươi không biết tự lượng sức? Đỡ! Ha... Ha...
Vù... Vù...
Cơ hội cho Cơ Thạch vận dụng toàn bộ sở học chợt mất đi khi có tiếng hô hoán của Tưởng Hồng Nhu :
- Ngươi không cần phải nhân nhượng lão! Cũng như sư phụ ngươi, Chứng Quả đại sư cũng đã được ta ám thị cách phòng ngừa Cửu Âm công rồi.
Cơ Thạch thêm tái mặt vì nghe lão ma chợt quát :
- Thì ra bọn ngươi đã có sẵn chuẩn bị định dùng Cửu Âm công đối phó vớicông phu Tử Khí? Đây là một lầm lẫn to lớn khiến bọn ngươi phải chết!Hãy xem phi kiếm của ta.
Véo...
Trong khi vẫn giữ nguyên chưởng Tử Quang đang nhắm vào Cơ Thạch, tả thủcủa lão vừa vẫy xạ liền tia ra một đạo kiếm quang lao như tên bắn vềphía Tưởng Hồng Nhu vừa đường đột xuất hiện!
Do có tia kiếm quang xuất hiện, ngọn sáo Cửu Âm vừa đặt lên môi phảiđược Tưởng Hồng Nhu nhấc ra! Và Tưởng Hồng Nhu phải dùng sáo thay cho vũ khí, lo đối phó với tuyệt kỹ Phi Kiếm vốn đã thành danh từ lâu của lãoThạch!
Cơ Thạch thêm thất vọng khi nghe lão Tưởng quát inh ỏi :
- Phi Kiếm của lão chưa đủ làm ta sợ đâu! Xem đây!
Véo... Véo Quá thất vọng, Cơ Thạch phải thần tốc quật ra một kình Bạch Thạch và quát :
- Đã vậy nhị sư bá hãy mau tìm cách phát động Cửu Âm công! Lão ma, đỡ!
Những tiếng chạm kình liên tiếp vang lên.
Ầm!Ầm!
Choang... Choang...
Do chủ động phát chiêu nên lão ma có thừa thời gian để làm một việc màCơ Thạch đã ngờ trước và đã lo ngại điều đó có thể xảy ra!
Nhìn lão ma đang ung dung nhét hai mảnh giẻ thật chặt vào hai bên tai, Cơ Thạch hoàn toàn mất hết nhẫn nại :
- Nhị sư bá đã làm bỏng hết đại sự! Lão ma cũng có cách vô hiệu hóa Cửu Âm công rồi! Đành phải dốc toàn lực! Đánh!
Cơ Thạch tung người lao đến hất nhanh một chưởng khí Bạch Thạch.
Vút!
Ào... Ào...
Tai bị nút kín lão Thạch ma đầu tuy không còn nghe được gì nhưng vẫn cứ ngoác mồm cười đắc ý :
- Cang Khí Bạch Thạch?! Ha... Ha... Liệu ngươi thi triển được mấy lầnvới chân nguyên nội lực có giới hạn của ngươi? Hãy xem đệ nhất ngươn TửKhí!
Vù... Vù...
Tưởng Hồng Nhu lúc này mới biết lão đã làm hỏng đại sự như thế nào khinhìn thấy lão ma tự nhét giẻ vào hai tai. Tưởng Hồng Nhu chợt hiểu tạisao Cơ Thạch luôn luôn căn dặn lão đừng tùy tiện hành động. Và bây giờdo Cửu Âm công nếu có phát ra chỉ là gây hại cho Cơ Thạch, Tưởng HổngNhu đành dùng Cửu Âm sáo như một thứ khí giới bình thường, hy vọng giúpphần nào cho Cơ Thạch!
Tưởng Hồng Nhu lao đến :
- Lão ma quả xảo quyệt! Ta quyết liều chết với lão. Đỡ!
Vút!
Véo... Véo...
Chính lúc đó, chưởng của Cơ Thạch và lão ma sắp chạm nhau Cơ Thạch bật kêu hoảng khi nhìn thấy Tưởng Hồng Nhu tự ý lao đến :
- Mau lùi lại nhị sư bá! Ôi chao! Không kịp nữa rồi!
Ầm!
Nội lực Tiên Thiên chân khí đạt mức thượng thừa của Cơ Thạch và nội lựcdo Thiên Niên Hà Thủ Ô của lão Thạch ma đầu, đều là hai nguồn nội lực có những uy lực to lớn!?
Do đó sóng kình tạo ra khi hai chưởng chạm nhau nào phải là những sóngkình bình thường? Lập tức, Tưởng Hồng Nhu vì bị sóng kình tác động phảiloạng choạng ngã lui?
Và điều Cơ Thạch đang ngấm ngầm lo sợ liền xảy ra!
Lão Thạch bỗng rít lên một tiếng :
- Trúng!
Từ tay tả của lão, một đạo kiếm quang liền bật lóe giữa đêm đen, lao ngay vào Tưởng Hồng Nhu vẫn chưa ổn định cước bộ.
Véo... Véo...
Cơ Thạch kêu thét lên, hy vọng kịp đề tỉnh lão Tưởng, không cho lão Tưởng vô tình lọt vào quỷ kế của lão ma :
- Nhảy tránh, mau nhị sư bá! Đừng dùng Cửu Âm sáo đón đỡ phi...
Chàng nói chưa hết câu đã thấy Tưởng Hồng Nhu theo bản năng vung tít Cửu Âm sáo, đỡ ngay vào phi kiếm của lão ma Thạch.
- Đỡ!
Véo...
Cơ Thạch hầu như tuyệt vọng và chán chường khi nghe một âm sắc khô khan vang lên đúng như chàng vừa thầm tiên đoán.
Cạch!
Chàng lại quát một lần nữa khi phát hiện Tưởng Hồng Nhu cứ ngơ ngẩn thần hồn và nhìn Cửu Âm sáo vừa bị phi kiếm của lão ma chấn gãy thành haiđoạn :
- Kìa nhị sư bá, chạy mau!
Miệng quát, hữu thủ của chàng cũng nhanh tốc chớp động.
Véo...
Choang!
Lão Thạch ma vẫn cười sằng sặc cho dù phi kiếm của lão định đoạt mạng Tưởng Hồng Nhu vừa bị Cơ Thạch dùng khoái kiếm ngăn lại :
- Thế nào, tiểu tử? Không còn Cửu Âm công liên thủ liệu ngươi chi trì được bao lâu, hả? Ha... ha...! Đỡ!
Vù... Vù...
Đã đến lúc phải dùng chân tài thực học để cùng lão ma sinh tử đấu, CơThạch dù biết phần thắng không có nhiều, vẫn phải tận lực bình sinh hấtkiếm ra :
- Lão chớ vội đắc ý. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Ầm!Ầm!!
Lão ma bỗng đảo người, vừa lấy hai mảnh giẻ khỏi lỗ tai vì đã không cần đến vừa ngoác mồm gầm vang :
- Lão trọc mau nạp mạng!
Viu... Viu...
Một Đạo Kiếm Thượng Nhân từng được mọi ngươi ngưỡng mộ, vì là một caonhân chính phái vào lúc này đang dần để lộ ra những hành vi độc ác ngoài sức tưởng.
Đột nhiên lão muốn hạ thủ Chứng Quả đại sư, chứng tỏ lão chưa quên mốihận mà trước kia Chứng Quả đại sư đã vì ngăn chận hành vi chiếm đoạt bíkíp Tử Khí khiến lão phải mang thương tích nhiều năm dài.
Cơ Thạch thêm phẫn nộ, định phát xạ kiếm khí giúp Chính Quả đại sư hóagiải những loạt ám khí lợi hại của lão ma. Bất ngờ một tiếng thét lanhlảnh vang lên cùng với sự xuất hiện của một nữ nhân có đầu tóc để xõarối loạn :
- Lão ma đừng mong toại nguyện! Xem đây!
Từ tâm chưởng của nữ nhân nọ liền phát ra một ánh Tử Quang.
Vù...
Và những ngọn ám khí của lão ma định hạ thủ Chứng Quả đại sư liền bị ánh Tử Quang nọ đẩy bật đi.
Coong... Coong...
Lão Thạch đại ma đầu động nộ :
- Là ngươi, Bạch Cúc? Tiện tỳ dám phản lại ta, phải chết!
Vù... Vù...
Nhưng, Cơ Thạch kịp lao đến với tràng cười sắc lạnh :
- Đủ rồi Bạch muội! Hãy nhượng lão cho ta! Nàng hãy mau mau tiếp trợ các phái. Lão ma! Đỡ!
Véo... Véo...
Những tia kiếm khí của chàng vừa xuất hiện lập tức ngăn đỡ chiêu Tử Quang sát thủ của lão ma.
Ầm! Ầm!
Lão ma vụt gầm lên :
- Kiếm khí thượng thừa vẫn không thể giúp ngươi thoát chết! Hãy xem đệ nhất ngươn Tử Khí!
Vù... Vù...
Cơ Thạch đột nhiên thay đổi đấu pháp. Chàng và kiếm cùng một lúc laoxuyên vào vùng Tử Quang của lão ma với tiếng quát thịnh nộ :
- Vị tất đã như lão nói! Xem đây!
Vút!
Véo... véo...
Kiếm khi bắn vọt ra, chạm thẳng vào vầng Tử Quang.
Ầm! Ầm!
Và lão Thạch có phần ngỡ ngàng khi nhìn thấy đã đến lúc tiếng chạm kìnhvang lên thì toàn thân Cơ Thạch bỗng lóe lên một vầng kình khí trắnglóa.
Đang ngỡ ngàng, lão phải vội nhảy lùi vì nghe Cơ Thạch quát :
- Chưa hết đâu! Đỡ!
Vút!
Véo... Véo...
Khí thế lao vào của Cơ Thạch khiến lão ma sinh nghi :
- Ngươi liều lĩnh thế sao? Nếu ngươi có ý đinh cùng ta đồng qui ư tận là lầm rồi! Ta không ngốc như ngươi tưởng.
Vút!
Với khinh thân pháp thượng thặng lão tránh những tia kiếm khí của chàng thật dễ dàng!
Cơ Thạch vội lao bám theo :
- Lão sợ hay sao mà không dám tiếp chiêu? Đỡ!
Véo... Véo...
Phát hiện lão phải hồi bộ, Tưởng Hồng Nhu bất ngờ từ phía sau lao vào lão ma :
- Nạp mạng!
Vù... Vù...
Do Cửu Âm sáo đã bị phi kiếm chấn gãy, Tưởng Hồng Nhu đành phải vận dụng công phu Bạch Thạch môn, với những dấu chưởng tay lờ mờ ẩn hiện.
Đang đà nhảy lùi, lão ma thản nhiên quay người :
- Chỉ là một chiêu Bạch Thạch Thiên Thủ tầm thường thế sao? Đáng chết!
Vù... Vù...
Do nội lực thâm hậu hơn thập bội, tia Tử Quang của lão ma lập tức làm mờ đi những dấu chưởng tay do Tưởng Hồng Nhu thi triển.
Phản ứng của lão ma quá nhanh khiến Tưởng Hồng Nhu từ chủ động rơi vào bị động.
Luống cuống, Tưởng Hồng Nhu tìm cách dịch người tránh chiêu!
Vút!
Thế nhưng vẫn không kịp.
Ầm!
Thân thủ kém hơn, Tưởng Hồng Nhu vẫn bị dư kình xô bật một phía.
Cơ Thạch giận dữ, gầm thét :
- Bạch Thạch Đại Phật Thủ. Đỡ!
Ào... Ào...
Lão ma lại ung dung quay người đối diện với Cơ Thạch :
- Ngươi đã hết chân lực vận dụng kiếm khí rồi sao? Càng hay! Đỡ!
Vù... Vù...
Không như lần đối đầu khi nãy giữa ánh Tử Quang và dấu chưởng tay to lớn Đại Phật Thủ, nếu lần khi nãy lão thắng vì Cơ Thạch cố tình nhân nhượng để dẫn dụ thì lần này kết quả lại khác.
Ầm!
Nhìn thấy Cơ Thạch không những không bị chấn lùi mà toàn thân chàng cònbất ngờ xuất hiện một vầng kình khí chớp lóe bao bọc, lão kinh nghi :
- Ngươi vẫn dám vận dụng Bạch Thạch Cang Khí, bất chấp chân nguyên sẽhao tổn? Hay lắm! Ngươi muốn chết, ta sẽ giúp ngươi toại nguyên! Đệ nhịngươn Tử Khí! Đỡ!
Vù... Vù...
Tia Tử Quang lần này xuất hiện với khí thế thật kinh nhân khiếp quỷ.
Cơ Thạch không ngần ngại tung người lao thẳng vào tia Tử Quang :
- Đỡ! Đỡ!
Tả kiếm phát xạ kiếm khí, hữu chưởng vẫy ra dấu chưởng tay Đại Phật Thủ, đấu pháp kiếm chưởng hợp tung của Cơ Thạch dường như làm cho sự lợi hại tăng cao bội phần.
Đúng như vậy!
Ầm! Ầm!
Cũng như khi nãy ngay khi hai tiếng chạm kình vang lên, toàn thân Cơ Thạch lập tức bật lóe lên một vầng kình khí kỳ lạ!
Chợt hiểu lão ma vụt kêu :
- Cang Khí Hộ Thân từ Tiên Thiên chân khí?
Cơ Thạch tung áp vào lão ma :
- Lão có nhận ra thì đã muộn. Xem chiêu!
Vút!
Ào... Ào...
Thủ tả kiếm trước ngực, Cơ Thạch vừa quát vừa đẩy ra hữu chưởng Bạch Thạch tạo ra một dấu chưởng tay to lớn uy hiếp lão ma!
Lão phát cuồng bật gào lên thật to :
- Ngươi đã tìm thấy bí kíp Tiên Thiên ở đâu? Mau giao hoàn cho ta! Đỡ!
Vù... Vù...
Nhìn vầng Tử Quang vừa xuất hiện lập tức tỏa ra một phạm vi gần haitrượng vuông Cơ Thạch biết lão ma đang vân dụng tuyệt chiêu Tử Khí cuốicùng là đệ tam ngươn. Tả kiếm của chàng liến phát động.
Véo... Véo...
Với những tia kiếm khí vừa xuất hiện tiếp trợ cho chưởng Bạch Thạch, vầng Tử Quang kia bỗng thu hẹp phạm vi.
Ào... Ào...
Véo... Véo...
Ầm! Ầm! Ầm Lão thu hẹp phạm vi uy lực tất phải có ý đồ, Cơ Thạch chỉ nhận ra điều đó khi chàng nghe Bạch Cúc bất ngờ hô hoán :
- Đề phòng lão ma phóng xuất Cương Ty Tàn Hồn Điệp.
Sư phụ của chàng, Mai Tuyết Tuyết, và Tưởng Hồng Nhu, cả hai vốn có ấntượng sâu đậm về danh xưng của loại ám khi bá đạo này! Do vậy, khi ngheBạch Cúc hô hoán, cả hai cùng quát lên giận dữ :
- Chính lão ma ngươi đã sát hại sư phụ ta. Hãy đỡ!
- Vì mối hận của Cổ Huyết thành, lão ma, đỡ!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Tưởng Hồng Nhu không ngỡ là Mai Tuyết Tuyết với tấm thân tàn phế cũng lao đi, lão kinh hoảng thét gào :
- Mai muội chớ nên loạn động! Hãy lùi lại nào?
Lão Thạch ma có phần nào bất ngờ vì sự xuất hiện thêm nữa của một phụnhân với hai chi dưới đã mất! Và khi nhận ra phụ nhân đó là ai, lão cười hiểm độc :
- Là ngươi, Mai tuyết Tuyết? Hóa ra lần đó ngươi chỉ bị tàn phế hai chân thôi sao! Vậy thì lần này để ta ra tay tế độ cho ngươi vậy! Đỡ!
Vù... Vù...
Từ khi thấy sư phụ vì quá động nộ phải tự thân ra tay, Cơ Thạch đã vội lao đến.
Và kịp lúc lão ma phát kình, Cơ Thạch liên gầm lên :
- Chính ta mới là người tế độ cho lão. Đỡ!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Có Cơ Thạch kịp can thiệp, cả Tưởng Hồng Nhu lẫn Mai Tuyết Tuyết nhờ đó tháo lui an toàn.
Chàng vận dụng toàn bộ chân lực lao tiếp vào lão ma :
- Hãy xem Bạch Thạch Cang Khí.
Ào... Ào...
Với toàn thân phát sáng trắng, Cơ Thạch lao vun vút như một quả cầu khí vào lão ma đang có phần kinh hoảng.
Khi đã rõ Cơ Thạch nhờ bí kíp Tiên Thiên chân khí đã luyện đến mứcthượng thừa là Cang Khí Hộ Thể, lão ma tự biết yếu thế nên luôn tìm cách tránh chạm chiêu!
Lão vừa nhảy lùi vừa vẫy nhanh tả thủ :
- Để xem ngươi còn đắc ý được bao lâu. Xem ám khí!
Viu... Viu...
Ám khí Cương Ty do lão sau này tự chế luyện và đã từng phân phát cho bọn Khiêm Hạ như đã xảy ra, tuy không đạt mức lợi hại như Cương Ty Tàn HồnĐiệp nhưng dẫu sao cũng là loại ám khí có công dụng xuyên phá lớp cangkhí thượng thừa. Biết rõ điều này, tả kiếm của chàng liền phát xa nhữngtia kiếm khí.
Véo... véo Những tia kiếm khí lập tức đánh bật những ngọn ám khí kìa.
Không lấy đó làm sợ, lão ma lại tiếp tục vẫy tay, ném ám khí :
- Vẫn chưa hết đâu! Đỡ!
Viu... Viu...
Phải liên tục vận dụng kiếm khí để đối phó những ngọn ám khí, chưởng Bạch Thạch Cang Khí của chàng vì thế mất dần độ phát sáng.
Ở bên ngoài nhìn vào, Bạch Cúc hô hoán :
- Lão muốn tiêu hao nguyên khí của ca ca! Đừng mắc lừa lão.
Lập tức, lão ma giận dữ gầm lên :
- Tiện tỳ! Ngươi chán sống thật rồi. Hãy nạp mạng!
Vù... Vù...
Không kịp lao đến tiếp trợ cho Bạch Cúc, Cơ Thạch vội kêu :
- Hãy lùi mau, Bạch muội!
Không chờ cho Cơ Thạch nhắc, Bạch Cúc tự biết thân đang tìm cách thối lùi!
Bất ngờ từ phía sau Bạch Cúc có tiếng quát vang lên...