Mạn Yêu đẩy ra một góc rèm, thăm đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, sắc mặt có chút lo lắng, giận nói: "Vô Ưu, chàng ra tay nặng quá rồi!"
Tông Chính Vô Ưu đen mặt, rầu rĩ nói: "Ta đã thủ hạ lưu tình rồi. A Mạn, lại đây." Hắn túm thân hình nàng qua, còn đang hồi tưởng gợi nhớ lại mới vừa rồi nàng nhiệt tình ngoài dự đoán của người. Quan hệ giữa bọn họ, đã đến lúc nên có đột phá rồi.
Mạn Yêu vừa quay đầu lại, liền đụng phải cặp mắt thâm thúy nóng bỏng, khát vọng thiêu đốt trong đôi mắt kia làm nàng nhớ tới vong tình của chính mình, nàng vội vàng rũ mắt, trên mặt lại lần nữa nổi lên một trận đỏ ửng.
(Vong tình: [1] buông xuống tình cảm dửng dưng thờ ơ gần nghĩa với bạc tình. [2] không thể khống chế chính tình cảm của mình, say mê vô phương tự kềm chế.)
Một năm rồi, những ký ức khiến người cảm thấy đau xót cùng khuất nhục, đều bị chôn vùi ở đáy lòng, hai người tránh không đề cập tới. Tựa như một cái gai đâm vào thịt, ngươi không chạm vào nó thì không đau, ngươi nếu là bởi vì sợ hãi mà không chạm vào nó, vậy nó liền vĩnh viễn ở nơi đó tùy thời nhắc nhở ngươi sự tồn tại của nó. Cho nên, có một số việc, cùng với trốn tránh, không bằng dũng cảm đối mặt.
Sinh mệnh có hạn, hạnh phúc đến không dễ dàng, vì sao còn phải bởi vì đau thương ở quá khứ mà ảnh hưởng hạnh phúc của tương lai? Nhưng mà, lúc này ở nơi đây, đều không phải là lúc thích hợp.
Nàng xoay người ngồi bên người hắn, duỗi tay chạm đến tóc của hắn, kia mỗi một tấc màu sắc tuyết trắng, ở dưới đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng kể ra tình yêu nùng liệt sâu thâm thẩm của nam tử này đối với nàng, là quảng khoát vô biên như vậy đó.
(quảng khoát vô biên: mênh mông bao la vô bờ bến)
Tông Chính Vô Ưu cầm tay nàng, ôm nàng vào lòng. Khuôn mặt nàng dán ở ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh có tiết tấu hơi nhanh của hắn, nàng bỗng nhiên muốn nói với hắn chút chuyện gì đó, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vô Ưu, thiếp không biết thiếp nên quở trách chàng hay là nên cảm tạ chàng, là chàng khiến cho thiếp thể nghiệm thống khổ sâu nhất cùng với hạnh phúc to lớn nhất của một nữ nhân, đi đến thế giới này, thiếp vốn chỉ muốn sống những tháng ngày bình thản đạm nhiên, trừ bỏ bình bình an an mà sống, cái gì thiếp cũng không cầu. Nhưng mà thiếp gặp chàng! Là chàng làm cho thiếp hiểu được cái gì mới là tình yêu chân chính, chàng cho thiếp dũng khí để yêu, thiếp may mắn là thiếp có thể lấy phương thức như vậy sống lại, mặc dù là thay thế người khác, mặc dù đã trải qua nhiều thống khổ như vậy, nhưng thiếp vẫn cứ cảm thấy may mắn, bởi vì có một người như chàng bồi ở bên người thiếp."
(đạm nhiên: thờ ơ lạnh lùng)
Khuôn mặt Tông Chính Vô Ưu vừa động, trong mắt thâm tình nùng dật, hai tay đột nhiên buộc chặt, chặt đến nàng hít thở không thông. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cằm ở trên trán nàng nhẹ nhàng cọ xát, nói: "Có lời nói này của nàng, cái gì cũng đều đáng giá."
Cái mũi nàng đau xót, đôi tay ôm chặt lấy eo hắn, vì không cho chính mình lại rơi lệ, nàng hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười nói: "Chàng liền dễ dàng thỏa mãn như thế sao?"
Tông Chính Vô Ưu cúi đầu nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, ửng lên đỏ mọng mịn màng trơn bóng quyến rủ, ánh mắt vừa động, câu môi tà mị cười, nói: "Không thỏa mãn, nàng chuẩn bị khen thưởng ta?!!"
Dứt lời liền cúi đầu sắp muốn hôn, Mạn Yêu hơi sửng sốt, vội vàng đẩy hắn, không kịp nghĩ nhiều liền buột miệng thốt ra, nói: "Nơi này không được."
"Ân?" Tông Chính Vô Ưu nhướng mày, tà mắt mang theo ý cười, kéo dài âm điệu nói: "Nơi này...... không được?" Ánh mắt hắn cực nóng, giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Mạn Yêu nói xong liền hối hận, sắc mặt nàng đỏ lên, vội cúi đầu đem mặt chôn ở trước ngực hắn, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Tông Chính Vô Ưu trong mắt có ý bỡn cợt, thật hiếm gặp nàng thanh lãnh như vậy cũng có lúc xấu hổ vì tình. Hắn nghiêng nghiêng đầu, tiếng nói khàn khàn, mang theo âm phù ái muội, ở bên tai nàng phun hơi thở nóng rực, khiêu gợi lên thần kinh đã là mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng kêu lên: "A Mạn, A Mạn?"
Thân hình nàng run nhẹ lên, vội quay đầu tránh thoát, tay ở phía sau hắn tượng trưng mà véo một cái, nhưng hành động của tiểu nữ nhi như vậy nàng lại cảm thấy như làm ra vẻ, vội buông lỏng tay, không biết phải làm gì với hắn bây giờ.
Tông Chính Vô Ưu thấy bộ dáng bực mình lại không biết làm sao của nàng, không thể không cười, những chuyện triều chính mang đến cho hắn áp lực cùng bực bội trầm trọng, cùng với thống khổ và cái giá rất lớn cho mái tóc bạc của hắn mang đến bi thương cho nàng, đều ở trong tiếng cười như vậy dần dần tiêu tán đi, chỉ còn lại có hạnh phúc cùng ngọt ngào lắng đọng lại ở trong lòng.
Hai người cười đùa một trận, Mạn Yêu làm như nhớ tới cái gì, thu lại vẻ mặt tươi cười, nhíu mày hỏi: "Những lá thư đó, thật là do hắn viết sao? Người phía sau chỉ thị phán tán lời đồn là Phó Trù?"
Vẻ mặt tươi cười của Tông Chính Vô Ưu khựng lại, ngưng mắt hỏi: "Nàng cảm thấy sao?"
Mạn Yêu ngồi dậy, hơi hơi suy ngẫm, nói: "Thiếp cảm thấy không phải hắn."
Tông Chính Vô Ưu hỏi: "Vì sao?"
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, nói: "Thiếp cho rằng......Lấy tính cách của Phó Trù, hắn sẽ không tự bóc vết sẹo!" Chuyện tóc bạc, Phó Trù cũng ở trong kế hoạch của người khác, nàng dù cho hận hắn, nhưng cũng biết có một số việc hắn sẽ không làm.
Ấn đường của Tông Chính Vô Ưu nhíu nhẹ một cái thoáng qua, ánh mắt ở đáy mắt khẽ biến, trong lòng hơi có ý chua xót, hắn rũ xuống mi mắt, nói: "Nàng hiểu biết hắn như thế?"
Mạn Yêu nghe ra ý trong lời nói của hắn, hơi nao nao. Tuy rằng nàng cùng Phó Trù không có quan hệ phu thê chân thực, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là một năm phu thê, đã từng đồng sàng cộng chẩm (cùng giường cộng gối), trong lòng hắn (TCVU) có thể nào không đối với chuyện này có vài phần khúc mắc? Nàng mím môi, nghiêng đầu cười hỏi: "Chàng ghen?"
Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, trực giác muốn phủ nhận, muốn nói: "Ta há là nam nhân keo kiệt như vậy!" Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, hắn vẫn luôn không xác định được, Phó Trù ở trong lòng nàng, rốt cuộc là một vị trí như thế nào? Còn có Thương Trung vương(NTD) cùng Khải Vân đế, mỗi người đều là nhân vật!
Mạn Yêu thấy thần sắc trong mắt hắn thay đổi mấy lần cũng không nói lời nào, nàng trong lòng hơi trầm xuống, nghiêng đầu, âm thanh nhẹ nhàng từ từ mang theo một chút quan tâm, hỏi câu: "Vô Ưu, chàng...... thực để ý sao?!"
Đây là một cái đề tài mẫn cảm, bất luận đối với hắn hay là đối với nàng mà nói, đều là như thế.
Tông Chính Vô Ưu thân hình hơi chấn động, ngón tay thon dài xoa xoa hốc mắt vẫn phiếm hồng của nàng, động tác phá lệ ôn nhu. Đáy mắt phượng hẹp dài lưu chuyển có một chút không tự tin, "A Mạn, trong lòng nàng......"
Hắn nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, rũ tay xuống, ấn đường nhíu lại, thoáng quay mặt đi, hắn ý thức được loại lời nói này, hắn vốn không nên hỏi. Có thể giống như bây giờ, vẫn luôn cùng nàng bên nhau đến già, đã là thực tốt rồi, nhưng hắn lại muốn biết đáp án.
Dù là người kiêu ngạo tự phụ như thế nào, trong sinh mệnh hắn vẫn có một số thứ, là hắn cảm thấy chính mình vô phương khống chế, do đó lo được lo mất, mỗi khi đối mặt, vẫn thật cẩn thận, trở nên không giống như là chính mình.
Mạn Yêu vừa thấy động tác không vui của hắn, cùng với không tự tin thoáng hiện lên trong mắt hắn, nàng tức khắc hiểu hắn đang để ý cái gì, nàng đã từng yêu cầu hắn buông tha Phó Trù, nói vậy trong lòng hắn vẫn luôn là để ý, chỉ là hắn chưa bao giờ nói ra.
Nàng duỗi tay vặn qua khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như tiên, nhìn chằm chằm vào hắn, những sợi tóc tuyết trắng phản chiếu ở trong tròng mắt đen nhánh của hắn, càng thêm có vẻ thâm thúy, mang theo sức hút trí mạng, khiến người không thể kháng cự mà lún xuống. Nàng trước nay đều không có như vậy để ý qua người khác đối với nàng có phải hay không sẽ hiểu lầm, nhưng giờ khắc này, nàng là thực nghiêm túc muốn một người khác hiểu rõ nội tâm của nàng. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn, vẻ mặt tươi cười ôn nhu ẩn hàm mấy phần thâm tình, nói: "Trái tim của thiếp rất nhỏ, nhỏ đến không gian chỉ có thể cất chứa một người. Cho nên lúc cái không gian kia bị người chiếm cứ rồi, liền không thể chứa đựng được người thứ hai. Mà người này, tên của hắn, kêu là Tông Chính Vô Ưu!" Đây là lời thổ lộ rõ ràng nhất của nàng, hy vọng hắn có thể hiểu rõ tâm ý của nàng.
Tông Chính Vô Ưu có kinh ngạc trong nháy mắt, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh không gợn sóng như cũ, chỉ kia trong mắt đột nhiên bốc lên quang hoa, giống như pháo hoa thịnh phóng trong đêm đen, xán lạn bắt mắt, tiết lộ đáy lòng hắn giờ phút này xuất hiện cảm xúc mừng như điên mà kích động. Nhưng thân hắn phảng phất như mất đi phản ứng, cả người giống như ngây dại, vẫn không nhúc nhích, liền như vậy ngơ ngác mà vẫn luôn nhìn nàng, vẫn luôn nhìn, làm như là đang cạnh tranh cùng thời gian, một thời một khắc cũng không muốn buông tha.
"A Mạn......" Qua nửa ngày, hắn môi mỏng khẽ mở, chậm rãi phun ra hai chữ này, nhưng lại bao hàm muôn vàn ngôn ngữ.
"Đồ ngốc." Nàng ôm eo hắn, đem đầu dựa vào bả vai rộng lớn của hắn. Cười kêu một cái nam nhân thông minh cơ trí như vậy là đồ ngốc, thật là có cảm giác thư thái lại có thành tựu.
Hắn làm như lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên thu cánh tay lại, dùng cái ôm chặt chẽ tới chứng minh sự chân thật ở giờ phút này. Thì ra A Mạn của hắn, vẫn luôn là của hắn, trước nay không thay đổi qua! Không phải bởi vì cảm động, cũng không phải vì tình thế bắt buộc mới trở lại bên người hắn, mà là trong lòng nàng trước sau có hắn, liền giống như trong lòng hắn chỉ có nàng.
Hắn buông xuống tảng đá lớn trong lòng thở dài nhẹ nhõm, trong lòng nhảy nhót vô cùng, không màng hình tượng mà cười nói: "Ngốc thì ngốc đi, nàng thích là được rồi!"
********
Trở về cung, ngự liễn dừng ở cửa điện Nghị Chính, bọn họ xuống liễn, Tông Chính Vô Ưu muốn đưa Mạn Yêu hồi Mạn Hương điện, lại bị Mạn Yêu ngăn lại, nàng nói: "Hôm nay thượng triều mới vừa xử trí Tang Khâu, kế tiếp còn có rất nhiều sự tình cần xử lý. Lúc này lấy quốc sự làm trọng, ngày tháng của chúng ta còn dài."
Tông Chính Vô Ưu thở dài: "Nàng hiểu rõ và quan tâm đến đại cục như vậy, ta nên vui mừng hay là nên khổ sở? Được, nghe theo nàng, ta trước đi xử lý chính sự, ngọ thiện (bữa trưa)......"
Mạn Yêu cười nói: "Ngọ thiện chàng tự giải quyết đi, chờ chàng xử lý xong chính vụ, thiếp cho chàng xem một thứ."
"Ân? Là cái gì?" Tông Chính Vô Ưu ánh mắt sáng ngời, câu khóe miệng, cười đến vài phần tà tứ.
Mạn Yêu biết hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, không cấm trợn trắng mắt, trừng hắn.
Tông Chính Vô Ưu khẽ cười một tiếng, cúi đầu gần sát bên tai nàng, thực nhanh ở vành tai oánh bạch tinh xảo của nàng khẽ cắn một ngụm, như là bị điện lưu đánh trúng, toàn thân nàng một trận tê dại, thân hình nhẹ nhàng run lên, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Vậy buổi tối ta đi qua, nàng chờ ta!"
Hai má nàng đột nhiên đỏ lên, cung nhân cùng thị vệ bốn phía rất là thức thời cúi đầu nhìn chính chân mình, mắt nhìn thẳng, cố gắng đạt tới bị coi như không khí. Đế phi thân thiết, há là bọn họ có thể nhìn trộm!
Mạn Yêu quay đầu đi, cố ý nhíu mày nói: "Thiếp hôm nay có chút mệt, buổi tối hẳn là sẽ nghỉ ngơi thật sớm, muốn cùng nhau... ngày khác đi." Nói xong xoay người muốn đi, Tông Chính Vô Ưu sao có thể đồng ý, hắn túm chặt cánh tay của nàng, không chút do dự nói: "Vậy ta đi liền bây giờ."
"Đừng! "Mạn Yêu vội nói: "Quốc sự quan trọng."
Tông Chính Vô Ưu ôm lấy eo nàng, một cái hôn trừng phạt liền lấp đầy miệng nàng, Mạn Yêu kinh động, mắt nhìn mọi người chung quanh, vội đẩy hắn: "Nơi này nhiều người như thế!"
Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh quét qua, cung nhân và bọn thị vệ bốn phía phảng phất như bị dội nước lạnh nhịn không được thân mình run lên, không hẹn mà cùng xoay người sang chỗ khác, cả đôi mắt đều nhắm lại.
Mạn Yêu vô ngữ, Tông Chính Vô Ưu không để ý tới giãy giụa của nàng, càng vây chặt eo nàng, nhướng mày nói: "Vậy nàng buổi tối đợi hay là không đợi?"
Nàng cũng nhướng mày, khẽ nâng cằm, không chịu uy hiếp nói: "Xem tình huống." Nàng há là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy?
Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, quay đầu kêu lên: "Người đâu, đem hết tấu chương đến Mạn Hương điện."
"Tuân chỉ!" Các cung nhân lập tức tiến đến điện Nghị Chính dọn tấu chương, tốc độ một chút cũng không hàm hồ.
"Ngươi......" Mạn Yêu trừng mắt với hắn, người này thật là......
Sắc mặt của Tông Chính Vô Ưu nhìn qua đạm mạc lãnh khốc, nhưng nhìn kỹ lại, liền có thể phát hiện khóe miệng nhấp lên một nụ cười thích ý, cực kỳ thoải mái. Đây là một công đôi việc, cớ sao mà không làm? Bọn họ vẫn như vậy tôn trọng nhau như khách, sống trong ám ảnh của quá khứ cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải có người thay đổi trước, nhân sinh ngắn ngủi, không thể cô phụ thời khắc tốt này mới là.
Cho nên, A Mạn, đêm nay nàng trốn không thoát!
Tiêu trừ ngăn cách của hai người, không còn hết sức cẩn thận như lúc trước. Suy cho cùng sinh hoạt yêu cầu được điều chỉnh, mới có thể trôi qua càng có tư vị.
(tư vị: [1]cảm giác, cảm xúc, cảm thụ. [2] chỉ mùi vị thức ăn như: chua, cay, ngọt, đắng, mặn...)
******
Hai người cùng trở về Mạn Hương điện, tấu chương chất đống như một ngọn núi nhỏ ở trên chiếc bàn gỗ Nam phía trước cửa sổ của Thanh Phong Các, đem song cửa sổ tường phượng khắc hoa che đậy hơn một nửa.
Mạn Yêu ngẩn người, sao có nhiều tấu chương như vậy? Ngay cả thời gian dùng thiện của Vô Ưu cũng lược bỏ, e rằng phải xử lý đến rất khuya rồi! Trong lòng nàng có chút hơi đau, từ khi hắn đăng cơ vi đế, mệt mỏi giữa đuôi lông mày và khóe mắt luôn là khó có thể che dấu, nếu là ở lúc trước, cho dù chất đầy toàn căn phòng, y tính nết của hắn, có lẽ cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn một cái.
"Đau lòng cho ta à?" Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt nàng chợt lóe qua, đoán được tâm tư nàng. Hắn xoay người ôm lấy người nàng, trong mắt mang theo một chút ý cười xấu xa.
Mạn Yêu oán trách mà nhìn hắn một cái, đem hắn đẩy đến trước bàn, "Chàng mau làm chuyện đứng đắn đi! Nhiều tấu chương như thế! Phê đến khi nào?"
Tông Chính Vô Ưu bị nàng ấn ngồi xuống, thấy nàng muốn xoay người rời đi, hắn vội vàng giữ chặt nàng, "Nàng không hỗ trợ ta sao?" Hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, không thể khiến nàng có lý do rời khỏi nửa bước.
Mạn Yêu liếc mắt nhìn hắn, hắn nhanh như thế liền tính kế lên nàng! Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, hiện tại có chút buồn ngủ, đang muốn cự tuyệt, nhưng thấy tơ máu ẩn hiện trong mắt hắn, bọng mắt màu xanh lá dưới mí mắt, nghĩ đến đêm qua hắn bị tra tấn đau đớn cũng là một đêm không ngủ, trong lòng đột nhiên mềm xuống, thuận theo mà ngồi xuống ở bên người hắn.
Tông Chính Vô Ưu gọi người chuẩn bị một hủ trà, sau đó khiến cho mọi người lui khỏi Thanh Phong các.
Ngoài cửa sổ hoa mai thịnh nỡ, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn, theo gió mát nhè nhẹ từng đợt từng đợt xuyên thấu qua cửa sổ mà đến, tràn ngập một không gian tĩnh mịch, trong phòng trà nóng vừa mới pha bốc lên làn sương mù trắng nhạt, giống như làn khói ở không trung lượn lờ tản ra. Trong phòng hương trà bay bốn phía, dung hợp với hương mai làm say lòng người.
Mạn Yêu sửa sang lại những tấu chương đó, dựa theo việc nặng nhẹ lớn nhỏ cùng với nội dung cấp hoãn (gấp, không gấp) mà phân ra, theo thứ tự chỉnh tề xếp thành hàng ở trước mặt hắn. Chỉ là mới xem một lần, nàng đã cảm thấy chóng mặt nhức đầu, tới buổi chiều, mới coi như đã sửa sang xong. Ngồi mấy cái canh giờ, eo thực nhức mỏi, cả người cũng cảm thấy thực mỏi mệt, nàng giơ giơ lên mi, quay đầu đi nhìn hắn.
Chuyên chú với xử lý chính vụ, Tông Chính Vô Ưu thoạt nhìn cùng với lúc bình thường có chút bất đồng, khi thì nhíu mày, khi thì trầm mục, khi thì nhướng mắt, khi thì nhấp nhấp môi, vô luận cái biểu tình nào, phối hợp với đường nét khuôn mặt ưu nhã mà lại không mất đi cương nghị của hắn, đều lộ ra lực hấp dẫn trí mạng. Nàng không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên khi thấy hắn, hắn được người nâng lên điện, hô hô ngủ say, khi đó hắn kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào, phảng phất như toàn thế giới không ai có thể lọt vào được mắt hắn, càng đừng nói đi vào tim hắn. Nhưng hôm nay...... Khuỷu tay nàng để ở trên bàn, nửa nắm tay chống đầu nhìn hắn, đắm chìm ở trong hồi ức xa xôi.
Tông Chính Vô Ưu phê duyệt xong tấu chương khẩn cấp mà nàng đã sửa sang qua, thở mạnh ra một hơi, vừa mới nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt có chút mê mang của nàng, nàng khẽ nhếch môi đỏ, màu sắc phấn nộn mê người, phảng phất như đang mời gọi hắn tới gần, làm hắn nhớ đến buổi sáng cái hôn kia, trong lòng rung động, đột nhiên đem mặt nhích đến gần, trong mắt quang mang tà tứ cự thịnh.
(quang mang: tia sáng)
Một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại ở trước mắt nàng, nàng hoảng sợ, bỗng nhiên hoàn hồn. Ánh mắt hai người ở không trung giao nhau, như u đàm thần bí gặp phải một dòng suối trong sáng, tình ý ở đáy mắt lưu chuyển như sợi bông (bông gòn) thiên ti vạn lũ, nhè nhẹ quấn quanh, không thể tách rời. Chóp mũi hắn cơ hồ dán lên nàng, ở khoảng cách trong gang tấc, hai người đều có thể rõ ràng mà cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.
(thiên ti vạn lũ: hình dung một sợi lại một sợi, vô số không đếm được, hình dung liên hệ giữa hai người chặt chẽ phức tạp.)
Mạn Yêu tức khắc trong lòng hoảng hốt, có loại xấu hổ rình coi người khác bị bắt gặp tại trận, nàng vội đứng lên thối lui thân mình liền muốn mở cửa đi ra ngoài, Tông Chính Vô Ưu phản ứng hăng hái, ném bút son trong tay xuống, ở lúc tay nàng chạm vào cánh cửa kia, duỗi tay ra liền đem nàng ôm trở về trong lòng ngực, tiếng nói của hắn trầm trầm thấp thấp ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nàng muốn đi đâu?"
Hơi thở hắn ấm áp, thổi tới khuôn mặt nàng, nổi lên cảm giác ngưa ngứa, khiến trên mặt nàng từng đợt nóng lên. Nàng muốn nghiêng đầu né tránh, hắn không cho phép, dùng một bàn tay nắm cằm nàng, lực đạo vừa vặn. Nàng bị bắt chỉ có thể nhìn thẳng hắn, không rõ hắn muốn làm cái gì, mới vừa rồi xử lý chính sự vẫn còn tốt mà, tại sao đột nhiên lại giữ chặt nàng? Nàng giãy giụa một chút, Tông Chính Vô Ưu nhướng đuôi lông mày, tinh tế đánh giá nàng, truy vấn nói: "Nàng muốn đi đâu?"
Hôm nay hắn tựa hồ phá lệ lo lắng nàng sẽ rời đi, ở sâu trong nội tâm là sợ nàng tìm lý do trốn tránh cái buổi tối mà hắn nói? Trong lòng nàng xác thật còn có chút sợ hãi cùng bất an, suy cho cùng trải qua lần đó khiến tâm người không thể không tồn tại sự khiếp sợ, nhưng nàng cũng biết không thể lại tiếp tục trốn tránh như thế, một đế vương không thể không có con nối dõi, như vậy chỉ biết làm hắn khó có thể đối mặt với quần thần......
Mạn Yêu an tĩnh lại, không hề giãy giụa, nhẹ nhàng nói: "Thiếp nơi nào cũng không đi, chàng mau làm chuyện của chàng đi, còn có thật nhiều tấu chương chưa phê xong."
Cánh môi nàng đỏ bừng ở giữa lời nói hé mở nhẹ hợp, giống như là anh đào dính sương mai thực mê người, trong lòng hắn rung động, hắn lấy khóe mắt liếc mắt trên bàn tấu chương, cắn răng nói: "Không phê!"
Nói xong cánh tay dùng sức nhắc lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân hình hai người tức khắc gắt gao dán chặt vào nhau, xuyên thấu qua quần áo, nàng cơ hồ có thể cảm xúc đến độ ấm của da thịt hắn chợt trở nên nóng bỏng. Nàng từ ánh mắt đột biến cùng với phản ứng thân thể trong nháy mắt của hắn hiểu tâm tư giờ phút này của hắn, trong lòng kinh ngạc, không phải nói buổi tối sao? Giờ là ban ngày ban mặt, hắn không phải là muốn...? Nàng vội dùng sức đẩy hắn, lại bị hắn ôm chặt đến gắt gao, động cũng không động được, nàng nhíu mày kêu lên: "Vô Ưu......" Chỉ là còn không có kêu ra tiếng, đã bị chìm sâu ở trong miệng hắn.
Cái hôn của hắn giống như cuồng phong sóng biển vội vàng cuốn đến, phảng phất như bất mãn sự giãy giụa của nàng mà cho nàng trừng phạt, môi lưỡi hắn dùng lực cạy ra hàm răng nàng, tìm kiếm đến chiếc lưỡi đinh hương của nàng, liều mình hấp thu hương thơm kia làm hắn vạn phần mê muội.
Cánh môi nóng bỏng cuồng mãnh xâm nhập vào đôi môi đỏ kiều nộn, cả người nàng không cấm mềm nhũn ra, nơi nào còn có sức lực giãy giụa, tay vốn muốn đẩy hắn ra lại chặt chẽ bắt lấy vạt áo của hắn, thở hồng hộc, cầm lòng không đậu mà "Ưm" một tiếng, thẳng đánh vào trong lòng hắn, kích thích đến nam tử càng thêm mãnh liệt sóng cuồng.
Hắn tựa hồ cái gì cũng không quan tâm nữa, vội vàng mà ôm nàng xoay người đem nàng áp ở trên tường, lực độ giữa môi răng chỉ tăng không giảm, độ ấm da thịt của hai người kịch liệt tăng lên, nóng bỏng đến giống như muốn làm tan chảy lẫn nhau. Hắn gấp không chờ nổi đem tay thăm tiến vào vạt áo của nàng, cầm lấy cái mềm mại kia. Nàng kiều suyễn một tiếng, cảm giác quen thuộc như vậy, làm nàng nhớ tới lần đầu tiên ở bên cạnh ao suối nước nóng, hắn khi thì ôn nhu như nước, khi thì tà mị dụ cảm, một lòng hống dụ dỗ nàng buông xuống phòng bị trong lòng, một bước một bước đi vào cái bẫy mà hắn vì nàng thiết lập ra, cuối cùng trở thành người của hắn. Hiện giờ lại hồi tưởng lại, thật là trăm vị trong lòng, chua xót khôn kể.
Khi đó, nàng không biết hắn lợi dụng lừa gạt nàng, một lòng đắm chìm ở giữa ngọt ngào, mà hắn cũng không biết ôn nhu của mình là thật, một lòng chỉ nghĩ muốn đạt thành mưu kế. Cho nên mới có đủ loại trắc trở sau đó, sau khi nàng bị thương phong tỏa chính tim mình, đối với chuyện của hắn chẳng quan tâm. Mà hắn lại hiểu được chính tim mình, thả ra tình yêu của chính mình, từ đó một lòng chỉ vì nàng.
Từ khắc hắn trở về kia, liền chú định giữa bọn họ dây dưa không rõ. Ở hồ Thanh Lương hắn giống như thiên thần bay đến cứu tánh mạng nàng; không cố kỵ chút nào ở tuyển phi yến ra mặt cho nàng; một ván cờ ở Phù Liễu viên hướng nàng nhận thua; bên huyền nhai khu vực săn bắn không màng tánh mạng mà chặn lại độc tiễn và cùng nàng cộng đối (cùng nhau đối phó) bầy sói; ngoài điện Tuyên Đức vì nàng từ bỏ giang sơn dễ như trở bàn tay hướng kẻ thù của hắn xưng hàng, cùng nàng cộng thừa (cùng nhau chịu) khuất nhục, bị người dùng xích sắt xuyên cốt, cầm tù mấy ngày..., nàng đều không thể tưởng tượng được, một người vô cùng kiêu ngạo như vậy là như thế nào làm được? Muốn bẻ gãy ngạo cốt của hắn, so với muốn mạng hắn càng thêm tàn khốc! Còn có một đêm địa ngục tra tấn đau đớn kịch liệt lấy cái giá giảm thọ mười năm đổi lấy thiếu niên đầu bạc. Mũi nàng đau xót, nước mắt liền chảy xuống, thì ra trong bất tri bất giác, hắn vì nàng đã làm nhiều như vậy sao? Nàng phải làm như thế nào mới có thể hồi đáp lại thâm tình tựa như hải này của hắn?
Nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống, Tông Chính Vô Ưu chỉ cảm thấy giữa môi mằn mặn ươn ướt, mở to mắt vừa thấy, thế nhưng nhìn đến nàng đầy mặt toàn nước mắt. Hắn tức khắc trong lòng đại hoảng, vội vàng dừng lại động tác, hợp lại vạt áo bị mở rộng của nàng, trong lòng thầm hận chính mình đã vội vàng!
Đôi tay hắn nâng mặt nàng lên, trong mắt lại là hoảng sợ lại đau lòng, có chút hoảng loạn, đối với hắn mà nói, đối mặt trước nước mắt của nàng so với đối mặt với sự chỉ trích cả triều văn võ thậm chí là so với đối mặt trăm vạn đại quân càng làm cho hắn khó chịu gấp trăm lần, đối mặt với hai cái sau, hắn có thể mặt không đổi sắc, thản nhiên trấn định, nhưng nước mắt của nàng lại có thể đánh bại hắn dễ dàng, làm hắn chân tay luống cuống.
Hắn lau lung tung nước mắt không ngừng trào ra của nàng, trong lòng khủng hoảng, vội vàng ôn nhu xin lỗi: "A Mạn...... A Mạn, thực xin lỗi! Ta quá vội vàng! Nàng đừng khóc, ta bảo đảm sau này sẽ không hề miễn cưỡng nàng!"
Mạn Yêu sửng sốt, thấy vẻ mặt hắn nôn nóng, biết hắn hiểu lầm, cúi đầu nhìn tay hắn đang vội vàng kéo áo lại cho nàng, bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười.
Tông Chính Vô Ưu thấy nàng cúi đầu, tâm lý càng thêm tin tưởng rằng là nàng bởi vì ám ảnh tâm lý mà sợ hãi hành phòng, hắn ở trong lòng thở dài, duỗi tay thay nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ."
(hành phòng: chuyện chăn gối của phu thê)
Hắn buông xuống đôi mắt không che dấu được ảm đạm, tránh không khỏi đôi mắt của nàng, nàng túm chặt cánh tay hắn, khoanh tay ôm chặt lấy eo hắn, ngẩng mặt lên, cắn cắn môi, muốn nói nàng không phải bởi vì sự đụng chạm của hắn mà rơi lệ, nhưng mà nàng trước nay đều là một người hướng nội, những lời này luôn là nói không nên lời, môi nàng động đậy, nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Vô Ưu, thiếp, thiếp......"
Trong mắt Tông Chính Vô Ưu mang theo thương tiếc vô tận, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng trơn láng trên mặt nàng, dịu dàng săn sóc nói: "Nàng không cần phải nói, ta hiểu."
"Không phải, thiếp...... " Đôi mắt nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn về phía nào.
Tông Chính Vô Ưu tiếp lời, nói: "Đừng lo lắng ta, ta không có việc gì."
Thấy hắn một mạch đắm chìm ở trong lý giải của chính mình, tự chính nàng lại giải thích không rõ, trong lòng nàng có chút gấp gáp, đem mắt nhắm lại, dứt khoát cái gì cũng không nói, trực tiếp giơ tay dùng sức câu lấy cổ hắn, nhón mũi chân liền chiếu ngay miệng hắn hôn lên.
Tông Chính Vô Ưu thân mình bỗng nhiên cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ. Nàng nhắm mắt hôn lấy hắn, thấy hắn không phản ứng, liền nhíu mày trộm mở ra một cái khe hở, nhìn thấy hắn đang trợn to mắt phượng thẳng tắp nhìn nàng, thật giống như ánh mắt đang nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng Tây, nàng tức khắc dừng lại động tác, trên mặt như một ngọn lửa đang bốc cháy, phắt một cái đỏ ửng hết cả khuôn mặt. Người này ngày thường thông minh vô cùng, như thế nào hiện tại lại trì độn như thế! Nàng đã chủ động như vậy, tại sao hắn lại một chút phản ứng cũng không có? Nàng vội vàng buông môi hắn ra, muốn tránh thoát nhưng nàng lại quên nàng còn ở trong lòng hắn, có thể tránh đi nơi nào?
Tông Chính Vô Ưu lúc này mới hồi thần lại, nàng chủ động hôn hắn?! Đây là đại biểu cái gì? Nàng hoàn toàn không kháng cự hắn? Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà nàng rơi lệ?
Ánh mắt thiêu cháy người của hắn gắt gao nhìn thẳng đôi mắt nàng, muốn từ nơi đó tìm kiếm đáp án, nhưng trừ bỏ ảo não cùng ngượng ngùng, cái khác cái gì cũng nhìn không ra, hắn có chút không rõ, nàng như vậy...... Rốt cuộc là nguyện ý hay là không nguyện ý?
"A Mạn......" Ánh mắt hắn tỉ mỉ quan sát nàng, đang cẩn thận tìm từ.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến khiến trong lòng nàng nhảy kinh hoàng, Mạn Yêu biết hắn muốn hỏi cái gì, nàng quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng nói: "Hiện tại là ban ngày. Thiếp, thiếp còn chưa có chuẩn bị tốt."
Tông Chính Vô Ưu sửng sốt, nhìn gò má nàng đỏ bừng, trong đầu nhanh chóng bay lộn, nghĩ lại phản ứng khi nãy của nàng cùng với vừa rồi nàng đã nói qua những lời gì. Rất nhanh hắn liền xác định, chính mình có thể là hiểu lầm ý tứ của nàng, ánh mắt xán lạn, cười xấu xa một tiếng, hỏi: "Nàng muốn chuẩn bị cái gì?"
Mạn Yêu ậm ừ nói: "Thiếp......"
Một từ thiếp vừa mới ra khỏi miệng, môi lưỡi của hắn lần thứ hai cuồng ập đến, mang theo kích động cùng kinh hỉ khó lòng giải thích, đem âm phù trong miệng nàng phát ra, cắn nuốt xuống bụng. Nàng còn không kịp kêu lên, đã là đầu váng mắt hoa, thân hình bị xoay không biết bao nhiêu lần, lúc bị hắn ôm xoay vòng đụng ngã tấu chương chất cao ở trên bàn, tấu chương nghiêng đỗ xuống, có chút đã hỗn độn mà rớt xuống trên mặt đất.
"Ân...... Tấu chương............!" Nàng mờ mịt hàm hồ không mời mà kêu lên.
Tông Chính Vô Ưu không chút nào do dự mà nói: "Mặc kệ nó." Mở mắt nhìn lướt qua chiếc bàn chất đầy tấu chương, trong lòng không kiên nhẫn, ống tay áo vung lên, chỉ nghe vang lên một trận phần phật, một bàn tấu chương tức khắc rớt đầy trên mặt đất.
Nàng kinh động, kêu thảm một tiếng: "A! Đừng!" Nàng cực cực khổ khổ sửa sang lại mấy cái canh giờ, liền như thế bị hắn vung tay lên, công sức bị hủy hết rồi.
Tông Chính Vô Ưu không để ý tới kháng cự của nàng, khom lưng chặn ngang bế nàng lên đặt lên trên bàn, liền đi cởi xiêm y của nàng.
Nàng sửng sốt, ngay tại chỗ này? Còn chưa có hoàn hồn, da thịt tuyết trắng đã bại lộ ở trong không khí, nàng ngay tức khắc luống cuống, muốn đi ngăn lại động tác của hắn, "Vô Ưu, ban ngày ban mặt...... Nơi này không được! A!..." Nàng đang nói, hắn cũng đã khom lưng bá đạo mà một ngụm ngậm lấy trắng hồng lộ ra ở trước ngực nàng, nàng hít một hơi thật sâu, cả người run lên, thân thể không tự giác mà cong lên, không chịu khống chế mà kêu lên tiếng. Nàng tức khắc thẹn đến không chỗ dung thân, vội quay mặt đi, sợ bị hắn nhìn thấy.
Tông Chính Vô Ưu cười nhẹ ra tiếng, như là cực vừa lòng với sự e lệ của nàng. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đổi đi tiến công trái tai oánh bạch của nàng, bên cười bên thổi khí nói: "Nơi này khá tốt!"
Nàng tức khắc vô ngữ.
Động tác của hắn khi thì bá đạo khi thì ôn nhu, làm nàng vô phương hô hấp, nụ hôn nồng nhiệt che trời lấp đất thổi quét mà đến đem mỗi một tất trên thân thể mềm mại của nàng hôn hết một lược, như là đang an ủi sự bất an của nàng, thân thể của nàng đã từng bị thương nặng, tuy rằng vẫn luôn điều trị tỉ mỉ, nhưng mà còn chưa có thể khôi phục đến trạng thái trước kia. Tông Chính Vô Ưu giờ phút này dùng hết tâm tư, đè xuống dục vọng cuồng nhiệt của chính mình, thả chậm động tác, an ủi tâm linh bị tổn thương của nàng. Không có người biết hắn may mắn cỡ nào, ngay lúc tóc nàng biến trắng, đúng lúc kêu gọi lý trí hắn trở về, khiến hắn không cần thừa nhận nổi thống khổ hại chết người mình yêu! Ở một khắc đó, chỉ sợ toàn bộ hắc ám trên thế giới gộp lại cũng không bằng nỗi sợ hãi bao phủ ở trong lòng hắn! Mà loại sợ hãi này chỉ cần nhớ tới, liền sẽ run rẩy.
Đáy lòng nàng có tư vị khó lòng giải thích, đó là nhiều loại cảm xúc pha lẫn nhau mà sinh ra, khẩn trương, sợ hãi, giãy giụa, thống khổ......, còn có may mắn cùng cảm kích, giờ khắc này, nàng cũng tinh tường cảm nhận được tình cảm phức tạp giống hệt nhau đang giãy giụa ở trong nội tâm hắn, mà cái loại tình cảm này, làm nàng đau đến đầu quả tim. Hắn là nam tử cường đại tự phụ như vậy, ở trước mặt nàng, hắn liền giống như thiên thần của nàng, có mặt khắp nơi, cũng không có gì là không thể. Hắn không bao giờ nói ra thống khổ của hắn, cũng không bày ra sự yếu ớt của hắn, nhưng cũng không đại biểu là hắn không có! Nàng nâng người giơ tay xoa khuôn mặt tuấn tú của hắn, hơi thở hổn hển của hắn phủ lên đôi môi mềm ấm của nàng. Nàng muốn đem tình yêu vô tận trong lòng nàng thông qua nụ hôn này truyền lại cho tình yêu của kiếp này.
Tông Chính Vô Ưu thấy nàng ôn nhu đáp lại, vốn là nụ hôn tỉ mỉ chạy dài dần dần biến thành cực nóng mà mãnh liệt. Hắn mơ màng gọi tên nàng, một tiếng lại một tiếng, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh, nữ nhân mà hắn yêu thương ở ngay trong lòng hắn. Nàng nghe thấy từng tiếng gọi của hắn, cảm xúc luân phiên nổi lên, ở trong nụ hôn cuồng liệt tùy ý của hắn dần dần phóng túng chính mình.
Hai thân thể nóng bỏng như lửa gắt gao dán vào nhau, tâm cũng là giống như nước đang sôi, tựa như muốn bốc cháy. Nụ hôn tỉ mỉ của hắn từ môi nàng dời đi, gặm cắn cần cổ tuyết trắng của nàng, mang theo một trận kiều suyễn liên tục. Nụ hôn của hắn một đường đi xuống, ở trên người nàng đốt lên từng xuyên từng xuyên tia lửa kịch liệt......
Trong không khí tràn ngập ước số của ái muội, chậm rãi khuếch tán. Tiếng thở dốc thô nặng của hắn ở bên tai nàng phập phồng không chừng, khí nóng thở ra nóng bỏng da thịt nàng. Khuôn mặt tái nhợt của nàng nhiễm từng vòng mịn màng đỏ ửng, trong ánh mắt mê ly mang theo lo âu cùng khát vọng không rõ, ánh mắt của hắn càng thêm sâu thẳm, không hề ẩn nhẫn.
Ma xát thân thể mang đến từng trận tê dại khoái ý cùng với đau đớn rất nhỏ, nàng cắn môi không ra tiếng, cảm giác hắn tạm dừng, phảng phất như đang chờ đợi nàng thích ứng. Nàng mở mắt ra nhìn thấy đau đớn ẩn nhẫn trong đôi mắt mê loạn của hắn, tâm căng thẳng, làm như hạ quyết tâm mà ôm sát cổ hắn, ý đồ đón ý nói hùa với động tác của hắn. Chỉ một chút, hắn liền rốt cuộc kiềm chế không được, đỡ eo nàng xông thẳng đến chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.
Nàng ức chế không được run rẩy, lại không muốn lùi bước. Xỏ xuyên mãnh liệt khiến cho nàng hít một ngụm khí lạnh, rồi lại có vui thích khôn kể. Đau đớn rõ ràng cùng với cảm giác run rẩy thẳng tới đầu quả tim, làm nàng mấy lần muốn ngất xỉu, nàng cắn chặt răng, yên lặng thừa nhận. Cuối cùng, ở trong sự đoạt lấy bá đạo mà hung mãnh của hắn, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là làn sóng điên cuồng kịch liệt dâng trào một đợt thắng qua một đợt.
Đôi tay nàng gắt gao bám lấy hắn, đầu ngón tay đâm vào da thịt phần lưng của hắn, ở trong cực hạn đại não một trận trống rỗng, bỗng nhiên thực sợ hãi chính mình sẽ lại lần nữa ngất xỉu.
Trong ý thức, lần đầu tiên hôn mê, sau khi tỉnh lại đối mặt chính là sự lạnh nhạt hoàn toàn bất đồng sau sự ôn nhu dịu dàng của hắn; lần thứ hai hôn mê, sau khi tỉnh lại đối mặt chính là đau đớn cả thể xác và tinh thần, cừu hận khắc cốt cùng với khủng hoảng đối với sinh tử không rõ của hắn. Lúc này đây, nàng dùng tất cả ý thức mạnh mẽ chống đỡ không cho chính mình nhắm mắt lại, nàng sợ hãi một khi nhắm mắt, sau khi tỉnh lại, sở hữu hạnh phúc đều sẽ trở thành một hồi ảo mộng.
Tông Chính Vô Ưu thở hổn hển phủ ở trên người nàng, làm như nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn chế trụ tay nàng, vạn phần thương tiếc mà ở môi nàng khẽ hôn một cái, "Ngủ đi, ta ở đây." Thanh âm của hắn là từ tính khàn khàn, ôn nhu mà không mất kiên định, khiến người đặc biệt an tâm. Nàng mỉm cười, ở khuỷu tay hắn nhắm mắt lại.