Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 17: Hoa trong gương, trăng trong nước (1)



Gần chính ngọ ngày hôm sau, sắc trời vẫn cứ u ám không rõ, có những tảng lớn tảng lớn mây đen lung tụ (lồng vào nhau + tụ họp lại) trên không, giống như một tấm lưới đen vô hình bao phủ toàn bộ thế giới, cản trở hết thảy ánh sáng.

Tông Chính Vô Ưu nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh hồ ôn tuyền, lòng bàn tay đặt ngang dán vào nhau, dòng khí quanh thân bắt đầu khởi động như sương khói lượn lờ không dứt. Hắn đột nhiên mở to mắt, song chưởng hướng phía ngoài đẩy mạnh ra, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một âm thanh vang lên, ngọc thạch bên cạnh hồ vỡ vụn bắn mạnh ra bốn phía, chung quanh cây cối theo tiếng mà gãy ngang, trong ao bọt nước bắn thẳng lên cao gần mấy trượng.

Quả nhiên là thần công! Mới chỉ dùng hai phần công lực, đã có hiệu quả như vậy. Tông Chính Vô Ưu ngẩng đầu đứng dậy, rốt cuộc đã luyện thành tầng tối cao của Dịch tâm kinh, không uổng công mười mấy ngày này hắn hao hết tâm tư lấy lòng một nữ nhân. Nghĩ đến nữ tử kia, hắn hướng về tiểu trúc liếc mắt một cái, khóe môi bất tri bất giác lại có một tia ý cười.

Mạn Yêu bị tiếng vang chấn trời kia đánh thức, mở hai mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một gian phòng tao nhã, tỉ mỉ lại xa lạ, nàng nhíu mày ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức vô lực, trong đầu tức thì thoáng hiện hình ảnh cuồng loạn đêm qua, cúi đầu vừa thấy, dưới tơ lụa chăn gấm, trên người nàng không một tấc vải, trong lòng kinh sợ, đại não lập tức thanh tỉnh, vội vàng ôm chặt chăn, một lần nữa nằm xuống, trong lòng đập bình bịch.

Nàng thật sự đem chính mình cho hắn! Nhắm mắt lại, tận lực làm chính mình trấn định xuống, cũng đúng thôi, nếu đã yêu nàng cũng không có gì hối hận, thậm chí...... trong lòng nàng còn có một loại cảm giác ngọt ngào thỏa mãn, lẫn lộn một tia ẩn ẩn bất an. Nàng không có quên, lại qua hai ngày nữa chính là ngày nàng phải phụng chỉ gả cho Phó Trù. Hiện giờ, lại không thể gả, nàng cũng không muốn gả!

Vô luận kết quả như thế nào, nàng đều cần thiết lập tức hướng Tông Chính Vô Ưu bộc lộ thân phận của nàng. Nếu tình ý của hắn đối với nàng là thật, nhất định sẽ không cho phép nàng gả cho người khác, nhưng hắn sẽ bởi vì nàng dấu diếm mà giận dỗi, hoặc là đối với nàng sinh ra hiểu lầm, nàng...... nguyện ý giải thích với hắn. Nghĩ đến như vậy, nàng lập tức khoác áo rời giường, mới vừa mặc xong chiếc áo đơn*, đã nghe bên ngoài có người lớn tiếng kêu lên: "Thất ca!"

Cửu hoàng tử vĩnh viễn đều là như thế này, người chưa tới đã nghe thấy tiếng của hắn. Mạn Yêu dương môi cười khẽ, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng xốc mở một cái khe hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cửu hoàng tử nằm sấp trên ghế tháp (giường nhỏ hẹp dài), bị người nâng đến tận đây mà.

Hắn lớn giọng kêu lên: "Thì ra Thất ca, huynh đang ở chỗ này, làm hại đệ đi tìm muốn chết! Đệ nói Thất ca à, thân thể huynh không thích hợp ngâm ôn tuyền, tới nơi này làm cái gì?"

Mạn Yêu hơi hơi nhíu mày, thân thể Vô Ưu không thích hợp ngâm ôn tuyền? Nàng bỗng nhiên nhớ tới bình thường thân thể hắn đều là lạnh như băng, có thể hay không cùng chuyện này có quan hệ? Nghiêng đầu, đem cửa sổ hé mở lớn thêm một chút, phía trước bên cạnh ao ôn tuyền, một thân ảnh đang đứng lỗi lạc ánh vào mắt nàng, chính là nam tử đêm qua cùng nàng triền miên suốt đêm, trên mặt nàng không khỏi ửng đỏ. Tuy nói rằng nàng không bằng nữ tử niên đại này có tư tưởng bảo thủ, nhưng cả hai vừa mới trải qua lần đầu tiên, khó tránh tâm vẫn sinh chút e lệ, thẹn thùng.

Tông Chính Vô Ưu thấy Cửu hoàng tử nằm sấp trên ghế động cũng không dám động, nhíu mày nói: "Thân thể ngươi chưa lành, chạy lung tung khắp nơi cái gì?"

Cửu hoàng tử lúc này mới nhớ nguyên nhân hắn tới tìm Tông Chính Vô Ưu, liền hưng phấn mà bò dậy, không ngờ đụng đến miệng vết thương, lập tức "Ai da" một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đống. Lại vẫn ngăn không được cười nói: "Đệ là cao hứng a (vui vẻ), ai da! Đau, đau chết đệ......"

Tông Chính Vô Ưu cười nói: "Ăn một trăm trượng, rất cao hứng? Lần sau kêu hắn (Lâm Thiên hoàng) phạt ngươi thêm một trăm trượng!"

"Đừng, đừng đừng!" Cửu hoàng tử khóe miệng vừa kéo vội vàng xua tay nói: "Đệ vui vẻ không phải vì cái này, mà là vì Khải Vân quốc Dung Nhạc trưởng công chúa phải gả cho Phó Trù, đệ không cần cưới nàng ta, ha ha...... Rốt cuộc tránh được một kiếp!"

Mạn Yêu lắc đầu cười khổ, hoá ra cưới nàng là một loại kiếp nạn à!

Tông Chính Vô Ưu thu cười, đuôi mắt nhướng lên, hỏi: "Ngươi cho rằng cuộc liên hôn này...... Là chuyện tốt?"

Khải Vân đế tự mình tuyển chọn hắn làm hòa thân chi tế * (nữ tế: con rể ; muội tế: em rể ; ý nói là phò mã hòa thân), sau khi bị hắn cự hôn, lại không bực không giận mà chọn người khác, người vừa mới chiến thắng trở về - Phó Trù. Mà vị công chúa kia ở trên đại điện tìm mọi cách cầu được nửa năm thời gian, hiện giờ còn không đến ba tháng, liền cam tâm tình nguyện chọn phu quân khác mà gả. Chỉ sợ cuộc liên hôn này đã mất đi ước nguyện ban đầu!

Cửu hoàng tử sửng sốt, cũng thu ý cười, tròng mắt xoay mấy vòng, cân nhắc nói: "Thất ca ý tứ là...... Chuyện này, có chỗ kỳ quặc? A, đệ suy ngẫm lại...... Trận chiến này kỳ thật tại hơn một tháng trước sớm đã kết thúc, nhưng Phó Trù dùng thủ thuật che mắt, kéo lâu như vậy, chẳng lẽ......"

Tông Chính Vô Ưu chắp tay sau lưng, mắt thâm sâu như đầm, trầm giọng nói: "Những việc này, ta không quan tâm. Ta bảo ngươi đi tìm người, vẫn là không có tin tức?"

Cửu hoàng tử vẻ mặt đau khổ lắc đầu nói: "Này, đều đã hai mươi năm, năm đó lúc Quý phi sinh sản, những người có liên quan, không phải mất tích thì là bệnh chết...... Thất ca, huynh xác định người mà huynh muốn tìm còn sống sao? Chính là, cả hắn là nam hay là nữ, chúng ta cũng không biết, chỉ dựa vào một cái bớt, còn không xác định người đó có hay không có cái bớt...... Thật sự quá khó tìm đi?!"

Tông Chính Vô Ưu rũ mí mắt, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng nhấm chặt không nói. Cửu hoàng tử ngầm bực chính mình, cái tốt không nói, nói cái xấu, vội phất tay kêu người nâng hắn tới gần Tông Chính Vô Ưu, một bên ngồi dậy kéo tay Tông Chính Vô Ưu một bên xin lỗi nói: "Thất ca, đệ chỉ là tùy tiện nói nói...... người huynh muốn tìm, khẳng định còn sống rất tốt!"

Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình mà quay đầu nhìn Cửu hoàng tử đang lôi kéo tay mình, hắn (TCVU) liếc mắt một cái, mày nhăn lại.

Cửu hoàng tử nhếch miệng cười gượng hai tiếng, vội vàng thu hồi tay, đột nhiên làm như lại nghĩ tới cái gì, trong mắt thoáng hiện tia kinh ngạc, lại lần nữa duỗi tay đi kéo cánh tay Tông Chính Vô Ưu, liền nhéo mấy cái, hình như có xác nhận được cái gì. Hai mắt hắn bỗng dưng trợn to, không dám tin tưởng mà nhìn Thất ca của hắn, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, không chút khách khí mà dùng sức phủi bay tay hắn ra.

Cửu hoàng tử bất chấp trên tay bị đau, lớn tiếng kinh động kêu lên: "A?!! Như thế nào lại nóng? Thất ca, huynh, huynh......thân thể của huynh như thế nào mà có độ nóng. Chẳng lẽ huynh đã luyện thành công Dịch tâm kinh? Không đúng a, huynh nói luyện Dịch tâm kinh không thể vi phạm quy luật tự nhiên, nhưng huynh vì không muốn chạm vào nữ nhân, cả ngày ngâm trong hàn đầm, làm cho kinh mạch gặp trở ngại... Lần trước huynh kêu đệ giúp huynh tìm nữ nhân, kết quả đệ bỏ tiền, huynh không chạm vào người ta còn chưa tính, còn đem người ta giết chết! Làm hại đệ phải bỏ sức ra dàn xếp.

Tông Chính Vô Ưu liếc xéo hắn, không mặn không nhạt nói: "Ỉ? Nơi pháo hoa ở trong kinh thành này, còn có chỗ để " cửu gia " ngươi dàn xếp bất bình?"

Cửu hoàng tử lập tức cười nói: "Đó là! Bất quá nữ nhân kia...... Đáng tiếc nhưng thật ra thật sự! Khụ......Thất ca, huynh mau nói cho đệ biết, huynh rốt cuộc là luyện thành thần công như thế nào? Không phải là chính huynh trộm đi tìm nữ nhân đi? Đúng rồi, ở vườn trà bị ám sát đêm đó, huynh đột nhiên kêu đệ giúp huynh tìm nữ nhân, lại chê đệ mang đến nữ nhân không tốt, chẳng lẽ trong lòng huynh thật sự sớm đã có người chọn? Là ai a? Không phải là...... Li Nguyệt đi?" Hắn nói đến cuối cùng, ngữ điệu chậm lại, nghiêng đầu, làm như dò hỏi, mặt đầy kinh ngạc cùng tò mò.

Trong phòng, Mạn Yêu vẫn luôn lẳng lặng mà nghe bọn họ nói chuyện, nghe tới đây, trong lòng lộp bộp một chút, một loại xưa nay chưa từng có lo sợ, nghi hoặc, bất an từ đáy lòng dâng lên, rất nhiều tin tức vụn vặt nàng không thể khống chế mà một chút một chút khâu lại với nhau.

Tông Chính Vô Ưu vì áp chế dục vọng trong cơ thể mà trường kỳ (thời gian dài) ngâm hàn đầm, làm cho thân thể lạnh băng, kinh mạch trở ngại, vì giải khốn cảnh này, hắn kêu Cửu hoàng tử giúp hắn tìm nữ nhân, rồi lại đem nàng kia giết chết, hắn tránh nữ tử như rắn rết, lại vì sao độc nhất đối với nàng bất đồng?

Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó nàng ngoài ý muốn ngã vào trong lòng ngực hắn, chưa từng làm hắn phản cảm? Nàng nhớ rõ lúc ấy đồng tử hắn biến sắc, mất khống chế mà đem nàng gục ngã ở bên lạch nước...... Hiện tại nhớ tới, đó hình như là hiện tượng tẩu hỏa nhập ma. Còn có... đêm đó, nàng cự tuyệt hắn, đối với hắn nói có yêu mới có thể......

Sắc trời càng thêm tối sầm xuống, giống như đêm tối sắp đến, làm cho người ta áp lực bất an. Mạn Yêu đỡ song cửa sổ ngón tay chậm rãi nổi lên xanh trắng, tâm giống như rơi vào một cái động đen không đáy, chìm xuống vô tận.

Nàng ổn định thân mình, xuyên thấu qua cửa sổ khe hở, nhìn thấy thần sắc Tông Chính Vô Ưu bình tĩnh mà lạnh nhạt, đang nhìn nước trong ôn tuyền bởi vì gió thổi qua mà nổi lên gợn sóng lăn tăn, nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.

Cửu hoàng tử do dự mà thử nói: "Thất ca, huynh cùng Li Nguyệt...... Huynh đem nàng......" Hắn còn ở tìm từ, nghĩ như thế nào mới có thể hỏi ra đáp án.

Tông Chính Vô Ưu xoay người, mặt không gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Là nàng...... Cam tâm tình nguyện!"

Một câu cam tâm tình nguyện thật đơn giản mà nhẹ nhàng, giống như đó là chuyện bình thường. Gió lạnh thấu xương thổi qua cửa sổ, cùng nhau thổi vào căn phòng nhỏ tỉ mỉ tao nhã, lướt qua gò má trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của nữ tử, cướp đi trong phòng một tia dư ấm cuối cùng.

Móng tay nữ tử ở bất tri bất giác trong đã ấn sâu vào cửa sổ mộc, thân hình mảnh khảnh trong gió run nhè nhẹ. Nàng giương miệng hít sâu một hơi, gió lạnh như mũi băng nhọn, nháy mắt xỏ xuyên qua lục phủ ngũ tạng của nàng, chiếm cứ con tim lạnh lẽo đến không thể nào lạnh thêm nữa.

Mạn Yêu ngơ ngác đứng ở phía trước cửa sổ, trong đầu, trong lòng đều là trống rỗng. Cam tâm tình nguyện?! Đúng vậy, nàng chính là cam tâm tình nguyện, oán được ai? Nàng cong thân mình, không được thở dốc, không oán người khác, nếu oán chỉ oán...... nàng không biết nhìn người, nhìn không thấu tình yêu vốn là hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo vô thật.

Nàng cúi đầu nhìn nền gạch màu xám trắng lạnh băng dưới chân, có cái gì đó điên cuồng mà nảy lên hốc mắt, rất muốn phát tiết mà ra, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, nâng cao cằm, đôi mắt mở lớn, nhìn đỉnh chóp xà nhà, màu đỏ sậm điêu khắc tinh xảo giống như dấu vết lưu lại của vết máu đã khô cạn, chiếu vào trong mắt nhuộm đầy thê lương của nàng.

Cửu hoàng tử vẫn luôn cho rằng Tông Chính Vô Ưu đưa Li Nguyệt vào vương phủ, là bởi vì Li Nguyệt biết chơi cờ tướng. Hắn đã từng bởi vì Thất ca thích cờ tướng, cố ý đi học, như học thế nào cũng không có hứng thú, cuối cùng chỉ đành phải bỏ. Hắn mở miệng hỏi: "Thất ca, huynh...... Sẽ cưới nàng sao?"

Tông Chính Vô Ưu sửng sốt, nâng mắt nhìn mây đen nhánh nơi xa, nửa ngày không có đáp lại.

Cửu hoàng tử thở dài, nghĩ đến nữ tử điềm đạm thông tuệ lại mỹ lệ, trong lòng rốt cuộc là có chút tiếc hận, liền quay đầu hướng trầm hương tiểu trúc nhìn qua, đã thấy một nữ tử mảnh khảnh từ trong tiểu trúc chậm rãi đi ra, bước chân kia nhìn như cực kỳ trầm ổn, lại làm cho người ta có một loại cảm giác gian nan, hắn bật thốt lên: "Li Nguyệt....?!"

Mạn Yêu bước ra căn nhà kia kia một khắc, tươi cười nổi lên ở khóe môi, tự giễu mà mỏng lạnh. Đôi mắt từ trước trong sáng giờ phút này yên lặng như nước, đáy mắt lộ ra thâm trầm châm chọc cùng bi ai, nàng cứ như vậy bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Tông Chính Vô Ưu, huyết sắc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đã rút đi chỉ còn lại tái nhợt.

Tông Chính Vô Ưu nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy trên người nàng chỉ mặc một kiện áo đơn hơi mỏng, tóc dài đen nhánh rơi rụng trên vai đón gió bay múa, bạch y trắng tuyết ở trong gió phồng phình động, khiến cho thân hình mảnh khảnh ấy nhìn qua như là không thể chống đỡ nỗi tùy thời sẽ ngã xuống. Tông Chính Vô Ưu chợt thấy trong lòng căng thẳng, không tự chủ được mà đi ra phía trước dắt tay nàng, khẽ nhíu mày nói: "Ăn mặc thiếu như vậy mà đi ra, cũng không sợ lạnh sao?! Mau vào mặc thêm một kiện xiêm y đi"

Hắn quan tâm là tự nhiên như vậy, chính là loại tự nhiên này, làm nàng phân không rõ hư thật, biện không ra thật giả. Mạn Yêu không tiếng động mà cười, đột nhiên ném tay hắn ra, lui ra phía sau, trong lòng kịch liệt phập phồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: "Ngươi lợi dụng ta?"

Không có cuồng loạn, không có khóc rống chất vấn, ngữ khí nàng bình tĩnh đến làm cho đáy lòng người phát run, ánh mắt Tông Chính Vô Ưu chợt lóe, nàng lại gằn từng chữ một hỏi: "Đều là giả, có phải hay không?"

Ôn nhu là giả, nói xem nàng là thê tử là giả, mười mấy ngày sớm chiều ở chung buông đi tâm phòng bị là giả...... hết thảy hết thảy đều là giả, ngay cả nàng tự cho rằng tâm nàng cảm nhận được tình nghĩa cũng là giả!

Vì sao? Từ đầu đến cuối, thẳng thắn thành khẩn thật lòng...... chỉ có một mình nàng! Hắn làm hết thảy, đều là vì muốn có được thân thể nàng, để giải trừ dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của hắn. Nàng thật là ngốc a! Sống hai đời, bị người lợi dụng đến chết còn nhìn không thấu tình yêu chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo vô thật.

Tông Chính Vô Ưu ngẩn ra, ánh mắt thay đổi mấy lần, thật là phức tạp. Hắn nhìn nàng, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, không nói gì, nhưng nàng đã được đến đáp án.

Mạn Yêu nhắm mắt lại quay người đi, lòng đau đến hít thở không thông, nàng dùng tay chặt chẽ gắt gao đè trên ngực, sức lực đó giống như muốn xuyên thấu qua da thịt đem tâm của chính nàng cùng nhau bóp nát.

Nam tử phía sau nhìn nàng rất thẳng lưng, cảm thấy như là nàng không thể đảm đương nổi tùy thời sẽ ngã xuống, hắn nhịn không được duỗi tay đỡ nàng, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm được ống tay áo nàng, đã bị nàng tránh đi như tránh rắn rết, ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống.

Mạn Yêu quay đầu lại, lòng bàn tay càng nắm càng chặt, cực lực khống chế không cho nước mắt nổi lên ở hốc mắt, ngước mặt lên lạnh lùng nói: "Nếu mục đích của ngươi đã đạt tới, không cần lại làm bộ làm tịch! Ly Vương điện hạ...... Ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."

Ly Vương điện hạ? Tông Chính Vô Ưu mày nhíu lại, bỗng nhiên cảm thấy cách xưng hô này thập phần chói tai, mà nữ tử trước mặt bên môi trước sau bảo trì nhạt nhẽo, mỉa mai ý cười càng làm cho hắn cả người khó chịu, hắn không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo nàng hỏi.

Mạn Yêu nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh nhạt của hắn, nổi đau ở trong tim lan tràn, nàng gian nan cười nói: "Vườn trà bị niêm phong...... Ta bị bắt vào ngục, đều là ngươi an bài...... Đúng không?" Nàng vẫn luôn suy nghĩ, đêm khuya bị ám sát ít người biết, vì sao sáng sớm Linh nhi đi vườn trà liền bị bắt giữ? Nàng cho rằng hắn hận Lâm Thiên hoàng, sẽ không thích Lâm Thiên hoàng nhúng tay vào chuyện của hắn, nhưng mà, nàng lại không biết, mục đích của hắn...... căn bản chính là nàng!

Tông Chính Vô Ưu ánh mắt sắc bén chợt lóe, chuyển mắt qua, âm thanh không gợn sóng nói: "Bổn vương nói qua, một nữ tử, quá mức thông minh không tốt, thích hợp ngốc một chút, ngày ngày trôi qua sẽ tốt hơn nhiều. Có một số việc, qua đi thì cho nó qua đi, hà tất phải hỏi nguyên nhân, tự tìm phiền não."

Đây là nam tử đêm qua nhu tình vạn phần? Thì ra hắn thế nhưng lại bạc tình như vậy! Lời nói của hắn, giống như dùi trống nện thật mạnh vào trong lòng nàng, đau đến tận xương tủy. Nàng cố nén xuống khuông cho nước mắt chảy ra, cười đến bi thương vô cùng, hít sâu một hơi, cực lực bình phục nỗi lòng, tiện đà tự giễu cười nói: "Thông minh? A... Ta nếu đủ thông minh, lại như thế nào trúng kế của ngươi, trở thành công cụ cho ngươi dùng để luyện công?!" Hai chữ công cụ, quả thực như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, đau đến không chịu nổi. Đến cùng...... là nàng quá ngu dốt, hay vẫn là hắn diễn quá thật?

Dưới sự tức giận, Lâm Thiên hoàng đã cho niêm phong vườn trà, bắt giữ những người có quan hệ vào lao ngục. Thái Tử vì tẩy thoát hiềm nghi, tất sẽ tìm kiếm người thế tội; nàng vì cứu người trong vườn trà ra khỏi lao ngục, chỉ có thể dựa vào hắn...... Những đều đó ở trong tính toán của hắn, hắn lấy danh nghĩa bảo hộ nàng thuận lợi đưa nàng vào vương phủ, lại lấy hư tình giả ý dụ tâm nàng, để đạt tới mục đích của hắn. Đó là...... nàng tự cho là tình yêu? Thật đáng buồn cười!

Tông Chính Vô Ưu nói: "Không phải ngươi không đủ thông minh, mà là bởi vì ngươi gặp được bổn vương! Ngươi không cần lo lắng, nếu.... ngươi đã là nữ nhân của bổn vương, bổn vương sẽ cưới ngươi!"

Hắn ngẩng cao đầu, rũ mắt xem nàng, kia cao cao tại thượng tư thái bễ nghễ (khinh thường) nhìn chúng sinh. Nàng lại xem chính là một loại bố thí, hôn nhân bố thí, Mạn Yêu nàng còn không có hèn mọn đến cái loại tình trạng này!

"Không cần!" Nàng quả quyết cự tuyệt, cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giống nhau đáp lễ nhìn qua, cười đến lạnh nhạt mà kiên định, nói: "Nam hoan nữ ái...... Vốn dĩ chính là ngươi tình ta nguyện, nói gì đến cưới gả? Đêm qua...... Coi như là một giấc mộng xuân, Ly Vương điện hạ vẫn là quên đi."

Chuyện tới bây giờ, nếu hắn còn tưởng rằng cưới nàng là một loại ban ân, thì hắn Tông Chính Vô Ưu cũng thật không hiểu biết nàng! Thân hình khẽ run, tay cầm thành quyền, sắc nhọn móng tay hoàn toàn đâm vào kiều nộn lòng bàn tay, nàng vẫn cứ cười, nhàn nhạt châm chọc.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu biến đổi, không ngờ nàng lại một lần cự tuyệt hắn! Nữ tử khác vì muốn lưu lại bên người hắn có thể không cần danh phận, thậm chí đòi chết đòi sống, nhưng nàng ngược lại, thất thân với hắn, lại như thế nhẹ nhàng bâng quơ, còn nói cái gì chỉ một giấc mộng xuân!?

Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đối với nàng rốt cuộc là thiệt tình hay là giả ý, nàng thế nhưng một chút cũng không để bụng sao? Trong lòng đột nhiên bực bội lên, trong mắt bất giác nổi lên một tầng tức giận, duỗi tay chế trụ cằm nàng cao cao nâng lên, hắn không thích nàng như vậy vẫn luôn ngẩng cao đầu, trong mắt hết thảy đều là biểu tình đạm mạc, tựa hồ trên đời này, bất luận kẻ nào, bất luận việc gì đều không lọt vào mắt nàng, không khắc vào tâm nàng.

Hắn nheo lại mắt phượng, gắt gao nhìn thẳng đôi mắt nhiễm đen của nàng, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng linh hồn của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi có biết hay không, trên đời này...... Có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho bổn vương?"

Cằm Mạn Yêu bị nắm chặt đến sinh đau, nàng thử giãy giụa, nhưng nàng càng giãy giụa hắn siết càng chặt, làm như muốn đem nàng bóp nát mới bằng lòng dừng tay. Nàng dứt khoát không giãy giụa tùy hắn nắm, nỗi đau này, sao bằng nỗi đau trong lòng? dịch bởi yên hoa trên wattpad

Nàng quật cường mà câu môi, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ly Vương điện hạ thân phận tôn quý, dung mạo so Phan An, người muốn gả cho ngươi tất nhiên là nhiều không kể xiết, ngươi cũng có thể...... đem các nàng ta một người một người cưới vào phủ, nhưng...... bên trong những người đó, tuyệt không bao quát ta."

Tông Chính Vô Ưu sa sầm mặt xuống, lời này nếu ở người bình thường nói ra càng như là giận dỗi, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại làm cho người ta cảm thấy đó chính là suy nghĩ trong lòng nàng.

Nữ tử này đêm qua bởi vì một câu nói của hắn mà cảm động đến nước mắt tràn mi, hôm nay biết được hắn đều không phải là thiệt tình, lại có thể cười đến thản nhiên như thế. Loại tươi cười này, làm hắn cảm giác cực kỳ chói mắt. Hắn híp mắt nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, trừ bỏ đáy mắt nàng có châm chọc cùng mỏng lạnh (vô tình, thời ơi)trên khóe miệng, hắn thế nhưng nhìn không ra biểu tình nào khác. Hắn cũng còn không tin, trong lòng nàng, cũng giống với vẻ bề ngoài nhìn như bình tĩnh của nàng.

Hắn đột nhiên duỗi tay một phen ôm eo nàng, vòng eo nhỏ gọn mềm mại một tay là có thể ôm hết, làm hắn nhớ tới đêm qua triền miên mang cho hắn cảm giác mất hồn, trong lòng không khỏi rung động, đột nhiên kéo nàng hướng trước mặt hắn, hai người thân hình dán chặt vào nhau.

Mạn Yêu biến sắc, không chút do dự dùng sức đẩy hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì? Buông ta ra."

Tông Chính Vô Ưu không những không buông nàng ra, ngược lại một tay ôm lấy thân nàng, một tay sờ lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, đầu ngón tay ở oánh bạch vành tai nàng nhẹ nhàng trêu đùa, không đứng đắn cười tà nói: "Ta chỉ là muốn cùng nàng ôn lại cảm giác tối hôm qua...... Như thế nào? Nghĩ tới rồi sao? Nàng hiện tại cự tuyệt gả cho bổn vương, nhưng đêm qua, nàng... chính là ôm ấp tâm tư sắp gả cho bổn vương, cam tâm tình nguyện...... Dâng lên chính thân thể mình."

Huyết sắc trên môi Mạn Yêu tức thì lùi đi sạch sẽ, người nam nhân này thật sự tàn nhẫn, hắn không muốn nhìn thấy nàng bình tĩnh, một hai phải mổ xẻ ra vết thương mà nàng đã che dấu, bày ra vết thương máu chảy đầm đìa, lại hung hăng mà dẫm đạp lên mới thoải mái!

...........................

*Người xưa mặc rất nhiều lớp áo. Áo đơn chỉ là một lớp áo mỏng mặc bên trong.

*Chương này lúc Tông Chính Vô Ưu giận dỗi tự cao tự đại nói chuyện với Mạn Yêu, Yên Hoa dùng chữ "ngươi" để thay thế chữ "nàng " chỉ Mạn Yêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv