Nữ tử khoác một thân gấm bào đỏ thắm trên có thêu phượng hoàng rực rỡ, vân kết (kiểu búi tóc của người xưa) mũ phượng, rèm châu che mặt, một thân mỹ lệ sang trọng, một bước là một ưu nhã tiến vào điện. Đi phía sau nàng ta là một thị vệ có khuôn mặt cung kính, trang nghiêm, vừa vào điện liền thấy được Mạn Yêu, ngẩn ra, miệng khẽ nhúc nhích, lại không nói ra lời.
Mạn Yêu sửng sốt, đây không phải Tiêu Sát thì là ai? Nữ tử đi phía trước hắn rõ ràng là đang mặc trang phục mà nàng đã mặc khi mới tới Lâm Thiên quốc.
"Dung Nhạc trưởng công chúa cũng tới! Hoàng Thượng triệu chúng ta tham gia yến tiệc, không phải là để đêm nay cho Dung Nhạc trưởng công chúa chọn lựa hôn phu à?" Trong đám quý tộc công tử ngồi ở khúc cuối có người nhỏ giọng nói.
Mạn Yêu nghe vào trong tai, tâm thần rung mạnh, nhớ tới trong lúc vô ý nghe được những lời Thái tử cùng Dư đại nhân nói với nhau. Nhất định là quốc thư của hoàng huynh làm cho Lâm Thiên hoàng thay đổi chủ ý, thu hồi tháng sáu thời gian của nàng. Nhưng nữ tử này là ai? Từ chỗ nào tới? Là ai cho phép nữ tử ấy giả mạo danh nghĩa Dung Nhạc trưởng công chúa tiến cung, thay nàng tuyển chọn hôn phu? Hơn nữa, Tiêu Sát còn đi theo phía sau nàng ta!
Trong đầu nháy mắt thoáng hiện vô số vấn đề, Mạn Yêu nhìn nữ tử xa lạ đi đến vị trí đối diện nàng ngồi xuống, phát hiện ra nữ tử ấy có thân hình tương tự giống nàng đến kỳ lạ, cả tư thái bước đi đều không có sai biệt lắm, nếu như Mạn Yêu không phải là Dung Nhạc trưởng công chúa, thì nàng nhất định sẽ cho rằng nữ tử ấy thật sự chính là Dung Nhạc trưởng công chúa.
Một loại dự cảm cực kỳ không tốt nhanh chóng lướt trên đầu quả tim, làm cho tâm tình nàng trầm xuống đáy cốc, sau đó nghe được lại có người nói: "Sớm biết như thế, ta hẳn là nên giả bệnh không tới. Các ngươi nói xem, nàng ta tột cùng là xấu đến bao nhiêu? Như thế nào đến bây giờ còn mang theo rèm châu, không dám gặp người?"
"Xem nàng ta, dáng người không tồi, đáng tiếc!" Một nam tử khác lắc đầu thở dài
Lại có một nam tử thăm dò, biểu tình khoa trương nói: "Nàng ta sẽ chọn ai? Nhưng ngàn vạn đừng chọn trúng ta, bằng không, thời điểm động phòng còn phải bịt kín đôi mắt......"
"Ha ha ha......"
Một trận âm thanh cười vang truyền đến, bọn họ cứ như vậy không kiêng nể gì đàm luận cười nhạo, là bởi vì đồn đãi dung mạo nàng xấu xí, mỗi người đều sợ bị nàng lựa chọn. Mạn Yêu nhàn nhạt mà liếc mắt những người đó một cái, khóe miệng ẩn chứa châm chọc vô tận. (dịch bởi yên hoa trên wattpad.)
Mạn Yêu nhìn nữ tử áo đỏ đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, thoáng như đối với những lời cười nhạo đó nàng ta như để ngoài tai, Mạn Yêu lại quay đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu. Hắn vẫn lạnh lùng, lo uống trà của mình, trước sau cũng không liếc mắt một cái đối với người ngồi đối diện.
Từ khi nữ tử áo đỏ kia bắt đầu bước vào đại điện, Mạn Yêu tâm trầm xuống, nàng thậm chí có thể đoán trước, kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng nàng lại vô lực ngăn cản. Nàng nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của Tông Chính Vô Ưu, hắn luôn như vậy biểu tình lãnh đạm, giống như trên đời này không có bất luận kẻ nào hay bất luận việc gì cho hắn để tâm.
Nàng hơi hơi rũ mắt, giống như lơ đãng hỏi: "Ngươi vì sao phải cự tuyệt nghênh thú Dung Nhạc trưởng công chúa? Cũng là vì đồn đãi nói nàng lớn lên xấu xí sao?" Nàng âm thanh thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến nàng cơ hồ muốn cho rằng hắn sẽ nghe không được.
Nhưng hắn nghe được, hơn nữa còn hướng nàng nhìn qua, ánh mắt thâm tuệ khó lường. "Ta không thích." Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Mạn Yêu khẽ nhếch môi, hơi hơi tự giễu. Hắn không thích cái gì? Không thích vận mệnh bị người khác khống chế? Không thích hôn nhân bị coi là chính trị hoà bình của hai nước? Hay là không thích cùng một người không yêu sinh sống cả đời? Hắn không thích, nàng cũng không thích! Hắn không thích thì có thể cự tuyệt, bởi vì bất luận hắn làm như thế nào, Lâm Thiên hoàng đều sẽ không giáng tội với hắn, nhưng nàng lại không giống như vậy, không có người cho nàng quyền lợi như vậy. Kiếp trước bị người ta lợi dụng tính kế vứt bỏ tánh mạng còn chưa đủ sao? Đi vào thế giới xa lạ này, vẫn trốn không thoát, vận mệnh mình cũng trở thành quân cờ trong tay người khác!
Ánh mắt dần tối, nội tâm bi thương vô cùng, nàng lại cười hỏi: "Nếu...... Ta nói nếu, nếu như ta là Dung Nhạc trưởng công chúa, ngươi......" Nàng yên lặng nhìn đôi mắt hắn, khóe miệng giơ lên, làm ra một bộ thần thái vui đùa, mà trong lòng lại căng chặt, lẳng lặng chờ đáp án của hắn.
Tông Chính Vô Ưu nhướng nhướng đuôi mắt, ánh mắt thâm trầm không rõ, cười nói: "Nếu nàng là Dung Nhạc trưởng công chúa, ta sẽ phi thường bội phục tâm cơ cùng thủ đoạn của nàng."
Mạn yêu nội tâm chấn động, chỉ một cái chớp mắt, từ thân đến tâm đều lạnh xuống, nàng thế nhưng đã quên, nàng từng ở trên đại điện cùng hắn muốn thời hạn tháng sáu, như có nắm chắc nói muốn cho hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng. Nếu nàng ở trước mặt hắn là Dung Nhạc, vậy thì nàng đã là trêu đùa tâm cơ cố tình tiếp cận hắn, vì muốn đạt thành mục đích gả vào vương phủ. Người kiêu ngạo như hắn, sao có thể để loại chuyện này phát sinh! Giống như nàng dự liệu, hắn sẽ xem hết thảy đều là mưu kế của nàng.
Nàng bỗng nhiên dương môi, không tiếng động mà nở nụ cười, cười đến hết sức sáng lạn, tươi đẹp như ánh sáng mùa xuân, đem vốn dĩ có châm chọc cùng thương cảm đều che dấu ở phía sau nụ cười cùng chỗ sâu kín trong đáy mắt, hóa chúng thành chua xót vô biên tràn ra mỗi một góc dưới đáy lòng.
Tươi cười sáng lạn như vậy, Tông Chính Vô Ưu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn qua thực đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy quá mức cố tình, như đang che dấu cái gì, cũng không phát ra từ nội tâm chân thực sung sướng vui vẻ. Hắn khẽ nhíu mày âm thanh lại là ôn nhu vô cùng, nhẹ giọng nói: "A Mạn đừng cười như vậy. Ta không thích!"
Lại là hắn không thích!
Mạn Yêu thu nụ cười lại, hồi phục trạng thái biểu tình thản nhiên, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp dấu diếm ý bi thương nói: "Sống trên đời, không phải mỗi việc đều như ngươi muốn, có một số việc, bất luận ngươi có thích hay không, cũng phải tiếp nhận. Vô Ưu, đời người... còn rất dài!"
Cuộc sống sẽ không vĩnh viễn như ý mình muốn, phụ hoàng hắn một ngày nào đó sẽ rời đi, nếu hắn muốn thay mẫu thân hắn thực hiện lời hứa, không chịu kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy sau khi Thái tử kế vị, cuộc sống của hắn có hay không còn như ý như vậy?
Tông Chính Vô Ưu ngẩn ra, nàng từ trước đến nay trầm tĩnh, nhưng giờ khắc này, hắn tinh tường cảm nhận được bên trong ngôn ngữ nàng phát ra từ nội tâm bất đắc dĩ cùng cảm xúc bi ai, cho dù trên mặt nàng thoạt nhìn thì bình tĩnh thản nhiên như vậy. Đời người còn rất dài, không thích cũng phải tiếp nhận, hắn làm sao không biết chứ!
"Bệ hạ giá lâm ——"
Nội thị một tiếng hô to, mọi người quỳ xuống đất hành lễ, duy chỉ có Tông Chính Vô Ưu vẫn cứ an tọa. Lâm Thiên hoàng sau khi tiến điện, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người hắn, trong mắt cũng không có ý trách cứ.
"Các khanh gia miễn lễ bình thân! Đêm nay quân thần cùng vui mừng, không cần giữ lễ tiết. Đều ngồi xuống đi."
Mọi người tạ ơn, đứng dậy ngồi xuống. Phó Trù an vị ở Mạn Yêu nghiêng đối diện, nàng chỉ cần vừa ngẩn đầu, là có thể thấy ánh mắt mang ý cười của hắn đang nhìn nàng.
Dài dòng khúc dạo đầu lễ nghi qua đi, Lâm Thiên hoàng tâm tình rất tốt mà cười nói: "Bắc di Man tộc hàng năm nhiễu biên cương ta, bá tánh khổ không nói hết. Trẫm từng nói, khối tâm bệnh này của trẫm ai có thể xóa bỏ, trẫm chắc chắn sẽ trọng thưởng thực hậu hĩnh.
Mà các khanh gia quả nhiên không làm trẫm thất vọng! Lần này xuất binh, đánh bại Bắc Di quốc, Phó ái khanh lập được công lao hãn mã. Trẫm đã phong Phó ái khanh là "vệ quốc Đại tướng quân", chưởng quản tam quân, hưởng vương hầu đãi ngộ.
Thất hoàng nhi công không thể thiếu, hiện tại ban cho Ly Vương, đất phong Giang Nam năm ngàn dặm*, hưởng độc lập quyền quản hạt, sau này đất phong Giang Nam lớn nhỏ công việc đều không cần báo cáo với triều đình, trực tiếp báo đến Li Vương phủ, tự quyền xử trí. Vô Ưu, con vẫn có thể ngụ tại kinh thành."
Ban thưởng đất phong năm ngàn dặm, độc lập quản hạt, chẳng phải tương đương với phân cách triều đình ra làm hai. Chúng thần ồ lên, Thái Tử kinh biến (kinh sợ, sắc mặt biến đổi), mắt nhìn Hình Bộ Thượng Thư.
Dư đại nhân vội vàng đứng dậy nói: "Bệ hạ, Ly Vương tuy có công lui địch, nhưng ban thưởng đất phong năm ngàn dặm, triều đình từ trước đến nay còn chưa có tiền lệ này, chỉ sợ......"
Lâm Thiên hoàng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đột nhiên sắc bén hướng Dư đại nhân lạnh lùng quét tới, trái tim Dư đại nhân đập mạnh, lập tức cúi đầu, âm thanh dần dần bị bao phủ trong không khí lạnh băng.
Lâm Thiên hoàng ngữ điệu thâm trầm nói: "Tiền lệ, dù sao cũng phải có người mở đầu mới có. Trẫm hôm nay luận công ban thưởng, nếu không ban thưởng đất phong ngàn dặm, trẫm thật đúng là nghĩ không ra cái gì để thích hợp phong thưởng. Phó ái khanh được phong làm "Vệ quốc Đại tướng quân", so với ban đầu thăng ba cấp có thừa, nhưng phía trên Ly Vương, trừ ngôi vị trẫm đang ngồi ra, duy chỉ còn ngôi vị Thái tử......Thái tử được sắc lập nhiều năm, tuy không có thành tựu, nhưng cũng chưa phạm phải sai lầm trọng đại, chư vị ái khanh không phải cũng hy vọng trẫm vì muốn ban thưởng cho Ly Vương, mà phế truất Thái tử? Trừ phi...... Dư ái khanh biết Thái tử gần đây làm ra chuyện gì trái với luân thường đạo nghĩa, cho nên cho rằng hắn không xứng làm trữ quân*?"
Lời này vừa nói ra, Dư đại nhân trong lòng hoảng hốt, Thái Tử càng là sắc mặt kinh biến, cuống quít quỳ xuống, nói: "Nhi thần oan uổng, thỉnh phụ hoàng minh giám! Nhi thần vẫn luôn cẩn thủ (cẩn thận + tuân thủ) phụ hoàng huấn thị, không dám vọng ngôn vọng hành......"
"Tốt!" Lâm Thiên hoàng trầm giọng đánh gãy lời hắn, mặt vô biểu tình nói: "Trẫm chỉ là tùy tiện hỏi hỏi, một khi đã như vậy, thì những việc này quyết định như vậy. Dư ái khanh cũng trở về vị trí của mình đi."
Thái tử cùng Dư đại nhân trên trán đều là mồ hôi lạnh, trở lại chỗ ngồi thân hình vẫn còn đang run run.
Lâm Thiên hoàng lệ mục (đôi mắt hung dữ) quét một lần chúng đại thần, thấy không ai còn dám phản đối, mới vừa lòng cười.
Tông Chính Vô Ưu không có tạ ơn, Lâm Thiên hoàng hướng Trần công công sử dụng một cái ánh mắt ra hiệu, Trần công công lập tức cầm thánh chỉ đưa đến trước mặt Tông Chính Vô Ưu
Tông Chính Vô Ưu tiếp chỉ, không nói gì, liền đem cái thánh chỉ mà ở trong mắt người khác cả thần thánh cũng không bằng, tùy tiện đặt trên bàn, mắt xẹt qua một tia thâm đau hận ý giây lát lướt qua, cười như không cười mà liếc nhìn Lâm Thiên hoàng một cái, hơi hơi gợi lên khóe miệng mang theo trào phúng cùng khinh thường, tựa hồ muốn nói: "Đất phong ngàn dặm, ban thưởng cho ta danh lợi cùng quyền vị, là có thể đổi lấy sự an tâm của ngươi sao?"
Lâm Thiên hoàng nhận được ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu, mắt tối sầm lại, nháy mắt thu liễm nỗi lòng, chuyển hướng về nữ tử áo đỏ đang ngồi phía dưới, hỏi: "Công chúa vì sao còn che rèm châu tham dự?"
Nữ tử áo đỏ nghe vậy đứng dậy, cung kính lễ phép mà trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, Khải Vân quốc của chúng ta có tập tục, nữ tử xuất giá, trước khi chưa hành lễ bái đường, không thể để người ngoài thấy dung nhan của mình."
Âm thanh thanh nhã, tựa như tiếng trời*, Mạn Yêu hoàn toàn ngơ ngẩn, không thể tưởng tượng mà nhìn nữ tử kia, ngay cả âm thanh đều cùng nàng tương tự như thế! Hoàng huynh hắn... cũng thật biết chọn người!
Lâm Thiên hoàng gật đầu tỏ vẻ lý giải, nói: "Hơn hai tháng trước, trẫm từng chuẩn cho ngươi kỳ hạn nửa năm, nhưng ngày hôm trước trẫm thu được Khải Vân đế truyền tới quốc thư, Khải Vân đế hy vọng việc hòa thân có thể sớm ngày quyết định, trẫm cũng có tâm nguyện này, cho nên hôm nay trẫm triệu riêng mọi người vào cung, muốn nhân cơ hội này để công chúa tuyển chọn phò mã, hoàn thành tâm nguyện của trẫm cùng Khải Vân đế, liên kết hai nước gắn bó suốt đời. Ý công chúa như thế nào?"
Nữ tử áo đỏ nói: "Bệ hạ nói chí phải, đều do Dung Nhạc suy nghĩ không chu toàn."
Lâm Thiên hoàng cười nói: "Công chúa thông tình đạt lý như thế, có thể nói là điển phạm (gương mẫu) cho nữ tử. Trần công công, còn không mau vì công chúa dẫn đường giới thiệu!"
Trần công công vội lãnh chỉ, dẫn nữ tử áo đỏ ở đại điện đi một vòng, đem người trên danh sách nhất nhất giới thiệu. Mỗi khi đến một chỗ, những con em quý tộc đó đều gắt gao cúi đầu, sợ bị chọn trúng. Chỉ có Phó Trù dường như không có việc gì mà uống trà, động tác tự nhiên tiêu sái, dường như không phải hắn đang chờ người khác chọn lựa, mà là giống như hắn đang chọn lựa người khác. Khi nữ tử áo đỏ đã đến trước mặt, hắn mỉm cười gật đầu lễ phép mà cùng nàng chào hỏi.
Nữ tử áo đỏ ngây người ngẩn ngơ, ở trước mặt hắn dừng lại, Mạn Yêu nhìn không thấy biểu tình của nữ tử đó, nhưng thông qua bóng dáng này là có thể nhìn ra nữ tử đó đang ngây ra cứng đờ, đến nỗi vì sao, nàng không thể hiểu hết. Qua nửa ngày, nàng ta mới ngồi xổm xuống, tay cầm tinh xảo ấm trà sứ, vì Phó Trù châm đầy một ly trà, ngón tay ngọc nhỏ dài nâng chung trà lên, cúi đầu cười nhạt đưa qua. Bất luận là ai cũng đều có thể hiểu đây là ý gì. Dung Nhạc trưởng công chúa đã tuyển chọn Vệ quốc Đại tướng quân!
Quả nhiên là hắn! Có người cảm thấy may mắn, có người nhíu mày. Mạn Yêu trào phúng mà cười, từ bỏ Lâm Thiên hoàng sủng ái nhất Ly Vương, mà lựa chọn trong tay nắm quân quyền - Vệ quốc Đại tướng quân, vốn là việc đương nhiên, nhưng Mạn Yêu lại nhịn không được tâm sinh bi thương. Khó trách, lúc trước một chút tin tức nàng cũng không biết, bởi vì hoàng huynh căn bản là không muốn cho nàng biết. Trong miệng mọi người cho nàng muôn vàn sủng ái hoàng huynh, cũng bất quá coi nàng như một quân cờ trong chính trị. Thân hình tương tự, âm thanh tương đồng, vạn người bên trong khó chọn ra một người, không phải một sớm một chiều là có thể tìm ra. Hoàng huynh a hoàng huynh, hắn chính là dùng phương thức như vậy hy vọng nàng hạnh phúc sao?
Những con em quý tộc đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, một đám đều ngẩng đầu lên, thẳng sống lưng, nhàn hạ ngồi cười xem thiếu niên danh tướng bị "xấu công chúa" lựa chọn sẽ như thế nào đáp lại? Một người tay cầm quân quyền, địa vị như chư hầu Đại tướng quân, nếu là thật vui mừng cùng một khuôn mặt xấu xí dị quốc công chúa kết thân, tất là muốn mượn việc này củng cố quyền thế, dã tâm rõ ràng, nếu không vui vẻ cưới nàng, lại là làm trái ý chỉ của hoàng đế.
Phó Trù khuôn mặt anh tuấn nhìn qua như cũ rất ôn hòa, tựa hồ không có vui mừng, cũng không có không vui, vô luận từ ánh mắt hay trên mặt biểu tình, đều nhìn không ra cảm xúc nội tâm của hắn giờ phút này. Hắn nhìn chén trà trong tay nữ tử, lại chậm rãi giương mắt, ánh mắt lướt qua nữ tử áo đỏ, lơ đãng nhìn về phía đối diện dừng ở trên người Mạn Yêu. Chỉ thấy Mạn Yêu rũ mắt tĩnh tọa, tâm ý nhàn nhạt trào phúng lưu chuyển ở khuôn mặt thoát tục của nàng. Ánh mắt nàng cũng nhìn qua đây, thanh triệt con ngươi dấu diếm những điểm ưu thương cùng tức giận.
Nữ tử áo đỏ tay cứ như vậy ngừng ở giữa không trung, nâng không dậy nổi cũng không bỏ xuống được.
Phó Trù vẫn cứ ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, không tiếp, cũng không tỏ vẻ cự tuyệt.
Không khí trong điện tức khắc trở nên khẩn trương mà xấu hổ. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Phó Trù, kín đáo khó dò, hay là hắn cũng muốn học theo Ly Vương cự hôn? Hắn tuy có lập chiến công, nhưng cãi lời bệ hạ, như cũ là tội lớn sẽ bị chém đầu! Trên đời này, có thể kháng chỉ mà không bị hạch tội, trừ Ly Vương ra, sợ là không có người thứ hai!
"Khụ khụ......" Phía trên đột nhiên truyền ra hai tiếng ho khan, Lâm Thiên hoàng đã mất nhẫn nại, cau mày, ánh mắt thâm trầm, đã có ý cảnh cáo.
Phó Trù làm như hoàn hồn, ngừng lại một chút, rũ mắt lại ngước mắt, ý cười ôn nhã lần thứ hai nổi lên khóe môi, hắn không chút hoang mang mà đứng lên, đối với nữ tử áo đỏ khom người lấy làm xin lỗi, sau đó tiếp nhận ly trà, làm động tác như đỡ nữ tử đứng dậy, lễ phép chu toàn mà cười nói: "Phiền công chúa tự mình vì bổn tướng châm trà, bổn tướng thụ sủng nhược kinh, nhất thời thất thần, thỉnh công chúa bao dung!"
Nữ tử áo đỏ lại cười nói: "Tướng quân nói quá lời, mời!"
Phó Trù nâng ly đưa đến bên môi, động tác cực kỳ thong thả, không dấu vết mà quét mắt nhìn Tông Chính Vô Ưu, tiện đà mang theo ý cười vô cùng ôn nhu, nhìn lại đối diện Mạn Yêu, chậm rãi cầm cái ly trà có hàm ý hắn đã tiếp nhận sự lựa chọn của Dung Nhạc trưởng công chúa, một hơi uống cạn.
Mạn Yêu mím chặt đôi môi, giờ phút này đồng mắt Phó Trù đen nhánh như mực giống như là một cơn lốc xoáy ôn nhu, hấp thụ ánh mắt nàng, làm cho nàng bất động, dời không ra. Mà hắn một động tác này đơn giản, từ nay đã quyết định cả đời nàng. Người này trên danh nghĩa sắp trở thành phu quân nàng, bề ngoài có anh tuấn bất phàm, khí chất quý tộc ôn nhã, thân phận địa vị hiển hách, trong lúc nguy nan từng hai lần giải cứu nàng, hết thảy thoạt nhìn đều tốt đẹp như vậy, người như vậy sau khi thành thân chắc chắn tôn trọng nàng đi? Nếu không có sự sắp đặt của hoàng huynh, không có những ngày ở Ly Vương phủ cùng Tông Chính Vô Ưu ở chung, có lẽ hắn sẽ là một lựa chọn tốt làm phu quân nàng.
Đột nhiên, tâm nàng không khỏi động nhảy dựng lên, nhanh chóng rũ lông mi, đáy lòng có một ít hoảng loạn, vì sao lại nghĩ đến cùng Tông Chính Vô Ưu? Trong lúc nhất thời nàng không dám nghĩ sâu vào cái lý do mà nàng không muốn đối mặt nhất, hơn nữa cục diện trước mắt đã không chấp nhận cho nàng nghĩ nhiều. Mạn Yêu lại lần nữa chậm rãi nâng mắt, nhìn phía đối diện Phó Trù, đáy lòng ức chế không được mà dâng lên một chút tức giận, nàng thực sự chán ghét loại cảm giác bị người khác thao túng, cực kỳ chán ghét! Là vì sao, nàng lại có chút sợ hãi, không muốn gả cho hắn. Nhưng đây không phải kỳ vọng sớm nhất của nàng sao?
Nàng ngơ ngác nhìn Phó Trù, tâm tư vòng một trăm tám mươi cái kết, bi ai, bàng hoàng, bất đắc dĩ, theo thứ tự từ trong mắt nàng xẹt qua, bị Tông Chính Vô Ưu bắt giữ hết. Mà Phó Trù dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn nữ tử bên người hắn (TCVU). Tông Chính Vô Ưu không khỏi nhíu mi, nheo lại mắt phượng, trong lòng sinh ra cảm giác phiền muộn, đột nhiên không tự giác mà cầm thật chặt ngón tay tinh tế của nàng đặt ở trên đầu gối.
"Nàng buồn phiền?" Hắn dùng chỉ có bọn họ hai người mới nghe được đến âm thanh, hỏi ngữ khí thực trầm.
Mạn Yêu không có trả lời, bi ai trầm trọng bất đắc dĩ ở trong lòng nàng vô phương tan biến, nàng không chú ý tới hơi thở bất tri bất giác biến lạnh của người bên cạnh, tay cũng bị một chút một chút bóp chặt, rất đau, nàng cũng không kêu ra tiếng.
Thẳng đến rời khỏi hoàng cung, tay nàng còn bị hắn gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, tâm vẫn hỗn loạn như cũ, bên tai trước sau quanh quẩn thánh chỉ "Chọn ba ngày sau thành hôn".
Ba ngày, chỉ còn ba ngày, nàng thật sự muốn phục tùng vận mệnh an bài, gả cho Phó Trù làm một quân cờ chính trị sao? Thật không cam lòng!
Đêm tháng năm vẫn còn vài phần lạnh lẽo, trực tiếp thấm đến đáy lòng nàng. Hai người ra khỏi Nghi Khánh điện, xe ngựa ở ngoài cửa cung chờ, đang muốn lên xe, chợt có một người từ một góc cung tường hướng tới xe ngựa vọt qua đây, vội vàng kêu lên: "Vô Ưu ca ca!"
Mạn Yêu sửng sốt, đã trễ thế này, quận chúa Chiêu Vân như thế nào lại xuất hiện tại đây? Còn trốn ở góc tường! Lấy thân phận của nàng (Chiêu Vân), nếu muốn gặp Tông Chính Vô Ưu, tiến vào hoàng cung hẳn là không khó. Lại xem khuôn mặt tinh xảo của Chiêu Vân đã trở nên thon gầy, con ngươi ảm đạm không ánh sáng, cùng lần trước gặp nhau mỹ lệ hoạt bát khác nhau như hai người, hai mắt sưng đỏ, vừa thấy liền biết đã khóc rất lâu.
Tông Chính Vô Ưu mày nhăn lại, thối lui hai bước, Lãnh Viêm liền ngăn trở ở trước mặt Chiêu Vân. Chiêu Vân giận dỗi dừng lại bước chân, nước mắt chứa đầy hốc mắt bỗng nhiên cuồn cuộn mà rơi, ngữ khí đau thương nói: "Vô Ưu ca ca, muội phải gả cho người ta rồi......"
Tông Chính Vô Ưu ngữ khí đạm mạc nói: "Đã phải gả cho người, nên phải ở nhà chờ xuất giá, chạy ra ngoài làm cái gì?"
Chiêu Vân vừa nghe, nước mắt rơi càng dữ, khóc nói: "Nhưng muội không muốn gả cho người kia, Vô Ưu ca ca, người mà muội muốn gả chỉ có huynh a!"
Ở cái niên đại này, thiếu nữ có gan bày tỏ tình cảm với người mình yêu thương thật là hiếm. Hơn nữa lại còn là đối với một người lạnh nhạt vô tình như Tông Chính Vô Ưu. Mạn Yêu không thể không bội phục dũng khí của nàng (Chiêu Vân).
Quay đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, chỉ thấy mắt hắn mang trào phúng cười khẩy nói: "Buồn cười! Ngươi cho rằng, Vương phi của bổn vương...... Là ai cũng có thể làm sao?"
Chiêu Vân cuống quít xua tay, sưng đỏ hai mắt hàm chứa tràn đầy thần sắc khẩn cầu, nức nở nói: "Muội biết không phải...... Vô Ưu ca ca, muội có thể không làm Vương phi của huynh, muội làm trắc phi, à không, thị thiếp cũng được... chỉ cần có thể bồi ở bên cạnh Vô Ưu ca ca, muội không để bụng có hay không danh phận......" Nàng không muốn gả cho người khác, bị phụ thân nhốt ba ngày, cuối cùng nhân lúc thời điểm phụ thân không ở nhà tìm cơ hội chạy ra ngoài, chỉ vì cầu nam tử mà nàng thương nhớ cho nàng một cơ hội, cho dù là không danh không phận nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Tình ý chân thành, yêu có thể làm cho người ta trở nên hèn mọn như những hạt cát bụi, Mạn Yêu lắc đầu thở dài, tâm vì thế mà động.
Tông Chính Vô Ưu ngắt lời nói: "Ngươi không để bụng, nhưng bổn vương để ý! Bổn vương cả đời này...... Chỉ biết có một thê tử, tuyệt đối không thể là ngươi. Ngươi vẫn là về nhà chuẩn bị tốt làm tân nương tử đi." Hắn hướng Mạn Yêu nhìn qua, ôn nhu từ con ngươi lạnh nhạt chậm rãi lộ ra, đốt cháy mắt người.
Mạn Yêu đáy lòng chấn động, cả đời chỉ cưới một thê sao? Nàng vừa nhấc mắt nhìn thấy ánh mắt hắn, chỗ sâu trong con ngươi hình như có ánh sáng nhu hòa, xuyên thấu qua mắt nàng, thẳng nhập vào tim, nhẹ nhàng mà run lên. Hai người đồng thời dời đi ánh mắt, nhìn về phương hướng khác nhau.
Chiêu Vân đỡ kiếm chưa ra khỏi vỏ trong tay Lãnh Viêm đang để trước mặt nàng, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu khóc thút thít, một lát sau, nàng ngẩng đầu, đối diện mặt vô biểu tình của Tông Chính Vô Ưu tuyệt vọng tê kêu: "Muội không muốn! Vô Ưu ca ca, huynh sao có thể tàn nhẫn như vậy? Muốn muội gả cho người khác, muội...... tình nguyện chết!"
Tông Chính Vô Ưu cũng không thèm nhìn tới nàng(Chiêu Vân) liếc mắt một cái, nói: "Bổn vương ghét nhất bị người uy hiếp, ngươi nếu thật muốn chết, xin cứ tự nhiên." Vung tay áo, cũng không quay đầu lại mà lập tức lên xe ngựa.
Chiêu Vân nhìn bóng dáng tuyệt tình của hắn, cười thảm một tiếng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tốt, tốt, nếu Vô Ưu ca ca không cần muội, muội đây, muội liền chết cho huynh xem." Lời còn chưa dứt, đầu hướng tới càng xe đụng vào.
Mạn Yêu kinh sợ, tay mắt lanh lẹ mà túm chặt Chiêu Vân, đang muốn khuyên nàng không cần tổn thương đến tính mạng mình như thế, lại nghe Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết, đi xa một chút. Đừng che ở trước xe bổn vương. Lãnh Viêm, đưa nàng ta về Quốc công phủ."
Chiêu Vân sắc mặt vui vẻ, nói: "Vô Ưu ca ca, muội biết huynh vẫn còn một chút quan tâm muội, có phải hay không?" Nàng nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, cùng cha tiến cung, Vô Ưu ca ca sẽ mang nàng đi chơi, đối với nàng thật tốt. Sau khi Vân Quý phi mất, nàng rốt cuộc không gặp Vô Ưu ca ca đối với ai thiệt tình cười qua, huynh ấy luôn là lạnh lùng, không cho bất luận kẻ nào gần. Nhưng nàng cố tình chính là thích huynh ấy, thích huynh ấy bề ngoài hoàn mỹ, thích khí chất vương giả quý tộc của huynh ấy, thậm chí thích huynh ấy lạnh nhạt, huynh ấy không coi ai ra gì, thích những gì có quan hệ tới huynh ấy, hết thảy hết thảy. Nàng dùng ánh mắt gần như sùng bái nhìn nam tử hoàn mỹ trong cảm nhận của nàng, trong mắt lập loè ánh sáng hy vọng.
Tông Chính Vô Ưu giống như không nhìn thấy, thần sắc đạm mạc nói: "Bổn vương không hiểu cái gì gọi là quan tâm. Ngươi muốn chết, bên kia có cung tường, đừng để cho máu làm bẩn đôi mắt bổn vương."
Hắn âm thanh lãnh khốc đến cực điểm, không để lối thoát, nghe được Chiêu Vân thương tâm muốn chết, nước mắt giống như hạt châu bị chặt đứt dây rơi xuống, quay đầu lại giận dỗi trừng mắt Mạn Yêu, oán hận ném ra cánh tay đang túm chặt nàng "Ngươi đừng động ta! Vì sao ngươi, một nam tử cũng muốn tới cùng ta đoạt Vô Ưu ca ca? Chính là bởi vì ngươi, Vô Ưu ca ca mới không cần ta! Ta hận ngươi, ta hận các ngươi!"
Chiêu Vân khóc lóc chạy đi, Mạn Yêu còn sững sờ ở tại chỗ nhìn nàng(Chiêu Vân) biến mất phương hướng suy nghĩ xuất thần. Nàng(Mạn Yêu) ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như tiên như ma, xem hắn ở trong một lát ngắn ngủn biểu tình đạm nhiên bình tĩnh như vậy thao túng yêu hận sinh tử của một người, không biết nên nói hắn là có tình hay vẫn là vô tình?
"Lên xe." Tông Chính Vô Ưu vươn tay về phía nàng, Mạn Yêu phục hồi tinh thần lại nhìn hắn, ngũ quan tuấn mỹ, thân phận tôn quý, khí tràng cường đại, tính tình cao ngạo...... nam tử như vậy chú định là kiếp nạn của nữ tử, mà Chiêu Vân hôm nay, có thể hay không chính là nàng của ngày mai? Tay bỗng nhiên trở nên thật nặng, như thế nào cũng nhấc không lên.
"A Mạn?" Tông Chính Vô Ưu thấy nàng thật lâu không phản ứng, kêu một tiếng, tay hắn còn dừng ở nơi đó.
- -------dịch bởi yên hoa trên wattpad
*trữ quân: người được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.
*5000 dặm: 1 dặm = 500 m, 5000 dặm = 2500 km
*tiếng trời: âm thanh của thiên nhiên, những âm hưởng tự nhiên phát ra từ những lỗ trống trong thiên nhiên, không do con người tạo ra.