Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 108: Triền miên trong tuyệt vọng (2)



Đó là một đêm điên cuồng, bọn họ ở trong vui sướng cực hạn cảm thụ được bi ai đau thương nhất trong đáy lòng của nhau, thẳng đến hừng đông, Tông Chính Vô Ưu cũng không có được đến đáp án mà hắn muốn. Hắn còn không chịu dừng tay, nàng lại đã kiệt sức, ở trong đần độn mơ màng sắp ngủ. Trước khi sắp ngủ, nghe được ngữ khí bi thương vô hạn của hắn lẩm bẩm hỏi: "Nếu Dung Tề còn sống, nàng...... Còn sẽ đi theo ta không?"

Nàng muốn nói, sẽ. Nhưng cái chữ "sẽ" kia kẹt ngay ở cổ họng, chưa kịp nói ra, nàng cũng đã mơ màng ngủ say.

Nàng nghĩ, ngày mai lại nói cũng giống nhau thôi. Nhưng mà, nàng không nghĩ tới, cái ngày mai này, một khi qua đi tựa hồ liền biến thành vĩnh viễn.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi tối, bên người không có ai. Nàng chống thân mình ngồi dậy, cả người bủn rủn đau đớn, mặc xiêm y xong, cả đi đường cũng không vững. Cung nhân canh giữ ở bên ngoài nghe được trong phòng có động tĩnh, vội tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Mạn Yêu hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

Cung nhân nói: "Hồi nương nương, Hoàng Thượng ngự giá thân chinh."

Đôi tay Mạn Yêu run lên, không cẩn thận đánh ngã chậu rửa mặt trên bàn, nước ấm trong chậu xôn xao một tiếng toàn bộ đổ xuống trên người nàng.

Ngự giá thân chinh? Hắn liền như vậy không nói một tiếng mà đi rồi? Chiến sự biên quan thật sự đã khẩn cấp đến nỗi phải yêu cầu hắn tự mình xuất chinh sao? Hay là hắn đang trốn tránh, không muốn đối mặt với nàng?

"Đi bao lâu rồi?" Nàng cuống quít hỏi.

Cung nữ trả lời: "Sáng sớm hôm nay......"

Vậy là hẳn đã đi được rất xa rồi, nàng muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Nàng rời Ngự thư phòng, đờ đẫn đi ở trên đường hồi Vân Tư cung.

Trên không trung ánh trăng sáng ngời, một đường treo đầy đèn cung đình kiều diễm, điểm xuyết cho ban đêm yên tĩnh an tường. Nhưng ban đêm như vậy, bên người nàng không có người nàng yêu. Tại thâm cung vắng vẻ này, chỉ có nàng cô độc hành tẩu ở dưới ánh trăng thê lương vô hạn.

Nàng bỗng nhiên nghĩ: Như vậy cũng tốt. Khiến cho hắn oán giận nàng, vĩnh viễn cũng không cần tha thứ. Như vậy, chờ nàng đi rồi, hắn có lẽ sẽ không khổ sở như vậy.

Nàng lẳng lặng nở nụ cười, đau thương âm thầm lan tràn ở đuôi lông mày khóe mắt của nàng, nồng đậm không tan.

Chiến tranh lần này, là cuộc chiến giữa Lâm Thiên quốc cùng toàn bộ đại lục Vạn Hòa, so với bất luận một cuộc chiến nào thì càng khó khăn nguy hiểm hơn.

Chín nước liên hợp tấn công, cộng lại tập kết một trăm ba mươi vạn binh mã. Mà Lâm Thiên quốc nhiều năm qua chiến tranh không ngừng, quốc khố đã là trống không, trang bị lương thảo cung ứng không đủ, biên quan liên tiếp báo nguy.

Mạn Yêu tìm mọi cách gom góp tiền bạc và lương thực, nhưng mà, ở trước mặt chiến tranh, vẫn là như muối bỏ biển. Nàng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, ăn không ngon, ngủ không yên, liền phát quốc thư cho Thương Trung vương Ninh Thiên Dịch, hy vọng có thể cùng hợp tác, Ninh Thiên Dịch thập phần sảng khoái, hết lòng tương trợ, giúp đỡ Lâm Thiên quốc vượt qua cửa ải khó khăn này.

***

Kim thu tháng mười, lá cây Ngô Đồng ở phía trước cửa sổ tẩm cung Vân Tư cung sớm đã rơi rụng, lá cây khô vàng phủ đầy đất, bị gió lạnh ngày thu thổi qua đâu đâu cũng đều là lá cây, bọn hạ nhân quét như thế nào cũng quét không hết.

(Kim thu tháng mười: mùa thu lá cây đều màu vàng nên gọi là kim thu.)

Mạn Yêu cho lui hết nô tài trong cung, thích một mình đứng ở dưới cây Ngô Đồng, nhìn cảnh thu tiêu điều đầy viện, cảm thụ thời gian trôi đi.

Hai cái xuân thu đã qua, biên quan chiến sự vẫn chưa kết thúc. Một trận chiến thật lâu xưa nay chưa từng có.

Thân thể nàng càng ngày càng không tốt, chỉ đi một đoạn đường thì sẽ mệt đến thở dốc. Nàng không biết thân thể như vậy, còn có thể chờ đến hắn trở về hay không?

Tìm cái ghế ngồi xuống, chợt có một chiếc lá rụng bay xuống trước mắt nàng, nàng duỗi tay tiếp được, đó là một chiếc lá còn chưa hoàn toàn khô héo cũng đã héo rụng, nửa xanh nửa vàng. Nàng ngẩng đầu, có rất nhiều lá cây như vậy trên cành cây um tùm này, chúng nó lay động ở trong gió lạnh ngày thu không chịu rơi xuống, giống như là tù nô giãy giụa ở trong vận mệnh, cho dù là không cam lòng như thế nào, cuối cùng cũng vẫn là trốn không khỏi vận mệnh héo rụng.

Nàng đứng ở dưới cây Ngô Đồng, tưởng nhớ nam tử nàng yêu thương, không biết hắn ở biên quan sống có tốt hay không? Ăn có ngon, ngủ có yên hay không?

Hơn hai năm, bọn họ cách xa nhau ngàn dặm, nàng thủ thâm cung, thủ giang sơn của hắn, thủ nổi mong nhớ ngày qua ngày của nàng đối với hắn, chỉ hy vọng hắn sớm bình an trở về.

"Mẫu thân," nàng đang suy nghĩ đến xuất thần, nơi cửa truyền đến tiếng gọi của trẻ con.

Hai đứa bé phấn điêu ngọc trác được nhũ nương dắt từ bên ngoài đi vào, ở rất xa đã kêu nàng. Hai đứa bé kia một trai một gái, bé gái bốn tuổi, có một đôi mắt to long lanh linh động. Bé trai ba tuổi, mắt phượng, môi mỏng, có một khuôn mặt cực kỳ giống phụ thân nó, nó tiến vào viện, liền tránh thoát tay nhũ nương, chạy về phía Mạn Yêu.

(Phấn điêu ngọc trác: Hình dung người làn da trắng nõn, bóng loáng.)

(Bé gái 4 tuổi, bé trai 3 tuổi là tính tuổi ta.)

Mạn Yêu vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, ưu thương trong mắt liền biến mất, thần sắc trở nên hết sức ôn nhu. Nàng mở rộng vòng tay, tiếp được đứa bé trai chạy như bay mà đến, mang theo tất cả sủng nịch cười nói: "Mẫu thân ở chỗ này, con chạy gấp như vậy làm cái gì?"

Nàng đem thân thể nhỏ bé của nó ôm lên, để nó ngồi ở trên đùi nàng, yêu thương vén mái tóc trên trán nó qua. Sau đó nàng đối với đứa bé gái bước đi chậm rãi được nhũ mẫu dắt vào vươn tay ra, trong mắt mênh mông ánh sáng nhu hòa, yêu thương hô: "Niệm nhi, con cũng đến đây với mẫu thân."

Đứa bé gái đi đến, ngọt ngào kêu một tiếng: "Mẫu thân."

Mạn Yêu đem đứa bé gái ôm vào lòng, đứa nhỏ này tên là Niệm Hương, là con của Ngân Hương cùng Tông Chính Vô Trù. Năm đó Ngân Hương chết rồi, Tông Chính Vô Trù bặt vô âm tín, Mạn Yêu đem nó nuôi dưỡng bên người, xem nó như con của mình mà yêu thương. Mà đứa nhỏ này từ nhỏ hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác, cũng thật sự là làm cho người ta yêu thích.

(Niệm Hương: ý tưởng nhớ Ngân Hương)

Còn đứa bé trai này, đương nhiên là con của Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu, Thái Tử Lâm Thiên quốc Tông Chính Thắng. Tông Chính Vô Ưu đặt tên này cho nó, là hy vọng cả đời nó thông thuận, bất luận làm chuyện gì, đều có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.

"Giờ này, sao không ở học đường?" Mạn Yêu vuốt ve gò má non nớt mềm mại của Tông Chính Thắng, ôn nhu hỏi.

Tông Chính Thắng dùng tay câu lấy cổ của mẫu thân, nghịch ngợm chơi đùa tóc Mạn Yêu, ngữ khí ngọt lịm, trong mắt phượng lập loè thần sắc gian xảo, nói: "Thắng nhi nhớ mẫu thân."

Mạn Yêu lập tức đẩy thân hình nho nhỏ của nó ra, cảnh giác hỏi: "Con lại gây họa nữa có phải không?"

Mỗi khi đứa nhỏ này lộ ra loại biểu tình này, mười phần hết tám chín phần là phạm lỗi.

"Không...... Không có." Tông Chính Thắng chớp chớp mắt phượng, lắc đầu phủ nhận.

Mạn Yêu nhìn Tông Chính Thắng làm ra vẻ mặt vô tội, nàng trầm mặt, nhẹ trách mắng: "Thắng nhi, không cho phép nói dối."

Tông Chính Thắng tròng mắt chuyển động, thấy sắc mặt nghiêm khắc của nàng, vội gục đầu xuống không hé răng.

Mạn Yêu thấy thần sắc Tông Chính Thắng như vậy, càng xác định có chuyện, sắc mặt nàng càng thêm trầm trọng.

Niệm nhi nhìn thấy nàng tức giận, nâng lên cánh tay nhỏ, ở trước ngực Mạn Yêu vuốt vuốt, hiểu chuyện khuyên giải an ủi nói: "Mẫu thân bớt giận. Đệ đệ chỉ là...... không thích Minh thái phó dong dài, sai người đem thái phó trói lại."

Mạn Yêu ngẩn ra, trên mặt lập tức nổi lên thần sắc phẫn nộ tức giận, nhíu mày đối với Tông Chính Thắng dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy: "Thắng nhi con lại hồ nháo! Thái phó mỗi ngày công vụ bận rộn, bớt thời giờ tiến cung dạy con đọc sách, con không học hành đàng hoàng, còn không biết lớn nhỏ như vậy?" Nàng đều có thể tưởng tượng ra được biểu tình bất đắc dĩ của Minh Thanh Chính giờ phút này.

Tông Chính Thắng rụt rụt cổ, mở to mắt phượng đáng thương kêu một tiếng: "Mẫu thân......"

Mạn Yêu không vì vậy mà dao động, đứa nhỏ này thật là quá nghịch ngợm, cũng không biết giống ai.

Tông Chính Thắng thấy mẫu thân thật sự tức giận, vội vàng ôm cổ Mạn Yêu, nói: "Hài nhi có học hành đàng hoàng, là thái phó ngài ấy dậy quá chậm, những thứ kia...... ba tháng trước hài nhi đã học thuộc lòng rồi, ngài ấy còn nói không ngừng, hài nhi kêu ngài ấy dạy tiếp phần sau, nhưng ngài ấy không chịu..."

Tông Chính Thắng vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của mẫu thân, thấy mẫu thân nhìn chằm chằm vào nó, sắc mặt ủ dột, không nói lời nào. Âm thanh của Tông Chính Thắng liền từ từ nhỏ xuống.

Mạn Yêu nhăn mày lại, trầm giọng nói: "Cho nên con liền sai người trói thái phó lại?"

Đứa nhỏ này không ngoan ngoãn làm cho nàng cực kỳ đau đầu, thân thể nàng không tốt, không còn bao nhiêu tinh lực để quản chế nó, hơn nữa nàng biết mình sống không được bao lâu nữa, cũng không nỡ mắng nó, càng không nỡ đánh nó. Nhưng đứa nhỏ này luôn là như vậy, cả ngày hồ nháo, ai cũng quản không được nó.

Tông Chính Thắng chu cái miệng nhỏ lên, không hé răng.

Mạn Yêu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Thắng nhi, con chừng nào thì mới có thể hiểu chuyện giống tỷ tỷ của con? Mẫu thân không thể vẫn luôn ở bên cạnh con, con không ngoan ngoãn như vậy, phụ thân của con sẽ không thích." Nói xong lời này, ngực nàng lại bắt đầu nghẽn đau, hít hơi không lên, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tông Chính Thắng thấy mẫu thân cong người xuống, dùng tay che lại ngực, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy lại nói không ra lời, bộ dáng giống như rất thống khổ. Tông Chính Thắng sửng sốt, trong lòng tức khắc luống cuống, vội vàng nhảy xuống đầu gối của mẫu thân, ở trước mặt Mạn Yêu quỳ xuống, lôi kéo tay Mạn Yêu, hoảng loạn nói: "Mẫu thân, người làm sao vậy? Hài nhi biết sai rồi......"

Niệm nhi quay đầu kêu lên: "Nhũ nương, ngươi mau đi thỉnh Tiêu di nương, mau đi a!"

Nhũ nương hoàn hồn vội vàng chạy đi.

Tiêu Khả tới thực nhanh, vừa nhìn thấy bộ dáng này của Mạn Yêu, sắc mặt lập tức biến đổi, đút cho Mạn Yêu uống một viên thuốc trước, lại đem nàng đỡ đến trong phòng nằm xuống. Sau khi giúp nàng bắt mạch, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Tỷ tỷ, không phải nói là tỷ đừng vất vả như vậy mà? Cũng không được tức giận, không thể đau lòng, tỷ sao không nghe a?"

Mạn Yêu rốt cuộc đỡ hơn một ít, liền lắc đầu thở dài: "Người chỉ cần sống một ngày, sẽ có hỉ nộ ái ố...... Huống hồ hiện tại chiến sự chưa định, quốc gia đại sự mọi thứ đều phải nhọc lòng, sao có thể làm được đến bình tĩnh như vậy."

Nàng cũng muốn cho chính mình bình bình tĩnh tĩnh sống qua những ngày tháng còn lại, nhưng mà, những cảm tình tích tụ ở trong lòng, lại không buông tha cho nàng. Mỗi khi nghĩ tới Vô Ưu, nàng không có cách nào làm được không tưởng nhớ không đau buồn; nghĩ tới Dung Tề, nàng không có cách nào không áy náy hoài niệm; nghĩ tới biên quan, nàng sẽ lo lắng sốt ruột; nghĩ đến hai đứa nhỏ, nàng sẽ nhịn không được mà phát sầu, sợ tương lai tụi nó không chiếm được sự yêu thích của Vô Ưu, nàng sợ sau khi nàng đi rồi giữ không được tánh mạng của Vô Ưu.... Càng là để ý nhiều, trong lòng nàng càng là khổ sở.

Tiêu Khả bất đắc dĩ thở dài, quay đầu, trừng mắt Tông Chính Thắng, tức giận nói: "Con lại chọc cho mẫu thân con tức giận có phải hay không? Di nương đã nói với con rồi, con nếu như làm cho mẫu thân con tức đến không còn nữa, về sau sẽ không có ai thương con!"

Khuôn mặt nhỏ của Tông Chính Thắng biến trắng, nó kỳ thật còn không biết "không còn nữa" là ý tứ gì, nó chỉ biết chọc mẫu thân tức giận là nó không đúng, liền gục đầu xuống, âm thanh ủy khuất nói: "Mẫu thân, hài nhi biết sai rồi."

Mạn Yêu nhìn bộ biểu tình này của Tông Chính Thắng, đau lòng, suy nghĩ đứa nhỏ này vừa mới đầy ba tuổi, có thể hiểu cái gì? Nàng thở dài hướng Tông Chính Thắng duỗi tay ra, "Thắng nhi, lại đây."

Tông Chính Thắng chậm rãi đi đến trước giường, Mạn Yêu giơ tay bưng khuôn mặt nhỏ của Tông Chính Thắng, khuôn mặt cực kỳ giống Vô Ưu, dặn dò nói: "Thắng nhi, con đừng trách mẫu thân đối với con quá nghiêm khắc, con sinh ra là cùng với người khác không giống nhau. Con là Thái Tử, là hoàng đế tương lai, về sau, mỗi tiếng nói mỗi hành động của con, quan hệ vận mệnh toàn bộ quốc gia, con không thể tùy hứng làm bậy, ngươi phải giống như phụ thân con, tương lai làm một hoàng đế tốt, đem quốc gia thống trị tốt, để người trong thiên hạ đều có thể sinh sống những tháng ngày thái bình...... con, hiểu rõ ý của mẫu thân không?"

Khuôn mặt nhỏ của Tông Chính Thắng ủ rũ, nhíu đầu mày, làm như thực nghiêm túc đang suy nghĩ lời nói của nàng, đối với một đứa bé ba tuổi, vận mệnh quốc gia mấy thứ này đối với nó mà nói còn không thể hiểu rõ, cũng thật sự quá mức trầm trọng rồi.

Nó suy nghĩ trong chốc lát, mới giương mắt, không giống ngày thường nghịch ngợm, mà là thực nghiêm túc hỏi mẫu thân nó: "Lời mẫu thân vừa mới nói, thái phó cũng nói qua. Nhưng mà mẫu thân...... Thắng nhi không rõ, vì sao Thái Tử thì không thể chơi đùa được? Chẳng lẽ Thái Tử thì không phải là đứa trẻ sao? Vậy...... Thái Tử hẳn là bộ dáng như thế nào? Cùng thái phó giống nhau cả ngày xụ mặt, có chuyện không thể nói, muốn cười không thể cười, đi đường không thể nhảy...... Vậy còn có cái ý tứ gì a? Mẫu thân...... con không làm Thái Tử có được không? Mẫu thân luôn nói với con về phụ thân...... Nhưng con ngay cả bộ dáng của phụ thân cũng không biết...... Bọn họ đều nói, con lớn lên giống phụ thân, lúc con soi gương, vì sao tưởng tượng không ra bộ dáng của phụ thân?"

Đáy lòng Mạn Yêu chấn động, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ này, tay nàng cứng ngắt ở nơi đó, nói không ra lời. Nếu nàng không phải là mẫu thân của nó, nàng có thể nói với nó, bởi vì đó là trách nhiệm khi nó sinh ra đã có sẵn, nhưng nàng là mẫu thân của nó, những trách nhiệm đó là nàng cùng phụ thân nó áp đặt cho nó, bọn họ không hỏi nó có muốn hay không, không có cho nó cơ hội lựa chọn.

Làm một mẫu thân, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình thực thất bại, một đứa bé, phải dựa vào soi gương để tìm kiếm bóng dáng của phụ thân, đó là chuyện làm người chua xót đau lòng cỡ nào.

Nàng đau lòng mà vỗ về Tông Chính Thắng, trong lòng một trận bi ai đánh úp lại, nước mắt thiếu chút nữa liền nhịn không được chảy ra. Nàng vội vàng rũ xuống lông mi, hơi nức nở nói: "Các con đi ra ngoài chơi đi, mẫu thân mệt mỏi rồi."

Tông Chính Thắng cũng rũ mắt xuống, đồng mắt nho nhỏ hiện lên một tia ảm đạm, nó lại cười cáo lui.

Hai đứa nhỏ rời đi, Mạn Yêu kêu người đi thả Minh Thanh Chính. Sau đó, liền nhịn không được khóc ra.

Tiêu Khả thấy Mạn Yêu thương tâm đau lòng như vậy, nàng ta cũng đau thương, đứng ở một bên, yên lặng rơi lệ.

Mạn Yêu càng khóc càng thương tâm, thân mình nhịn không được run rẩy. Con trai của nàng còn nhỏ như vậy, phu quân của nàng lại lĩnh quân ở bên ngoài, nàng thật sự không muốn cứ như vậy rời đi. Nhưng mà vận mệnh, vì sao đối nàng tàn khốc như thế? Thiên mệnh không thể giải, thì ra lại là ý tứ này sao?

Tiêu Khả lau nước mắt, ngồi ở mép giường, khuyên nhủ: "Tỷ tỷ đừng như vậy, tỷ lại tiếp tục khóc như vậy, muội...muội...... Muội cũng không biết nên làm cái gì bây giờ......"

Tiêu Khả lôi kéo tay nàng, sốt ruột đến không biết nói cái gì cho phải, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng nói: "À đúng rồi, tỷ tỷ, truyền thuyết trên đời này có một loại gọi là Băng Sơn Tuyết Liên, "kỳ tích" sau khi ăn vào có thể làm người khởi tử hồi sinh. Chúng ta đi tìm thử xem, có lẽ thật sự có?"

Kỳ tích? Thế giới này làm gì có nhiều kỳ tích như vậy! Nước mắt của Mạn Yêu dần dần ngưng lại, ngực bởi vì nức nở mà chấn động phập phồng. Qua một hồi lâu, nàng mới từ từ bình tĩnh một chút, "Bất quá chỉ là truyền thuyết thôi, muội cũng tin!"

Tiêu Khả nói: "Truyền thuyết cũng không nhất định không đáng tin a, vạn nhất có thì sao, tỷ tỷ sẽ có thể sống sót."

Mạn Yêu hơi chống người ngồi dậy, Tiêu Khả lót cái gối ở phía sau nàng, nàng nhẹ nhàng dựa vào, ánh mắt mê mang mà bi thương, "Cho dù là có, chỉ sợ ta cũng đợi không được. Cũng không biết trận chiến này...... Khi nào mới có thể kết thúc? Ta chỉ hy vọng...... Ở trước khi đi, có thể gặp lại hắn một lần cuối."

Tiêu Khả nói: "Muội hiện tại kêu người truyền tin cho Hoàng Thượng."

"Đừng!" Mạn Yêu vội vàng bắt lấy Tiêu Khả, lắc đầu nói: "Trận chiến này đã đánh hơn hai năm, hiện tại là thời điểm cuối cùng, tuyệt đối không thể làm hắn phân tâm. Vạn nhất...... Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cho dù gặp được hắn...... cũng đi không an tâm."

Tiêu Khả đau lòng lại bất đắc dĩ thở dài, "Tỷ tỷ, tỷ vì sao luôn có nhiều bận tâm như vậy a? Tỷ không thể nghĩ cho chính tỷ nhiều một chút sao? Quản nhiều thứ như vậy làm gì?"

Mạn yêu thở dài: "Đây không phải là chuyện nhỏ, nó quan hệ đến tồn vong của toàn bộ quốc gia, vận mệnh tương lai của thiên hạ bá tánh...... Nếu là thắng, thiên hạ thái bình, nếu là thua, trải qua trận chiến tranh này, về sau sợ là sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình, còn không biết phải chết bao nhiêu người." Nàng dừng một chút, thở hổn hển hai cái, ngữ khí càng thêm thương cảm, "Ta kỳ thật là muốn nói một lời với hắn, hắn ở trong lòng ta...... không ai có thể thay thế, là người quan trọng nhất...... cả đời này của ta."

Thời gian hai năm, làm nàng phân rõ cảm tình của chính mình. Trước kia nàng đã từng yêu Dung Tề, nhưng thời gian trôi qua cảnh đời thay đổi, sau khi khôi phục ký ức, tuy rằng cảm tình vẫn còn đó, nhưng áy náy nhiều hơn yêu. Mà đối với Vô Ưu, lại là yêu nhiều hơn hết thảy, đó là một loại tình cảm dung nhập từ trong linh hồn đến xương máu, không ai có thể thay thế.

*** hết chương 108

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv