Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 39: Nhận Người



Trương Tế nhìn đại quân vào thành, cuối cùng tâm trạng hắn cũng yên tâm đôi chút. Những ngày này hắn chỉ sợ Hứa Thành lại đến tấn công hắn. Tuy rằng trong tay hắn có năm vạn đại quân, nhưng hắn thật sự không nắm chắc có thể thủ thành này. Đổng Trác phái Lý Túc mang đến ba vạn đại quân, tuy không nhiều, tổng cũng có thể dâng lên cho người ta an tâm không ít. Chỉ cần sử dụng thoả đáng, hắn không tin không thể giáng cho Hứa Thành một đòn.

"Ha ha, Trương tướng quân, đã lâu không gặp" Lý Túc từ rất xa đã làm động tác mời.

"Lý tướng quân từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ" Trương Tế trả lễ. Tuy rằng Lý Túc có địa vị thấp hơn hắn thấp, thế nhưng người ta mang binh đến giúp mình, mình cũng nên khách khí một chút

"Trương tướng quân chịu trách nhiệm trước thừa tướng, thủ vệ Hoằng Nông, càng vất vả công lao càng lớn, còn tự ra nghênh đón Lý Túc, tại hạ thật sự không dám nhận"

"Lý tướng quân quá khách khí, ngài mang binh đến đây giúp ta, ta há không ra nghênh đón sao?" Trương Tế nói.

"Mang binh giúp tướng quân?" Lý Túc mơ hồ: "Ta phụng mệnh thừa tướng trợ giúp Hứa Thành tướng quân tấn công Tịnh Châu mà "

"Cái gì?" Trương Tế kinh hãi.

"Có cái gì không đúng sao?" Biểu lộ của Trương Tế khiến cho Lý Túc có chút giật mình, hắn cẩn thận hỏi.

"Chẳng lẽ thừa tướng không nhận được tin tức cấp báo của ta sao?" biểu hiện của Trương Tế rất nôn nóng: "Hứa Thành phái người phục kích ta, đánh tan năm vạn binh mã của ta. Chẳng lẽ thừa tướng không biết những điều này sao?"

"Ai có chuyện gì sao?" vẻ mặt của Lý Túc biểu hiện "Thì ra là thế”: "Trương tướng quân hà tất phải như thế, cho dù không thỉnh công thành công, cũng không cần như thế "

"Cái gì mà thỉnh công? Ta thất thủ năm vạn đại quân, nào dám đi thỉnh công lao gì" Trương Tế nói.

Hắn thật sự hồ đồ mất rồi, bị người đánh, ngược lại còn có công lao.

"Ha ha, tướng quân cũng không cần phải giả bộ đâu " Lý Túc một bộ ta biết ngay biểu lộ, "Ta và ngài đều biết rõ trong lòng. Lần này lại để cho Hứa Thành lập một đại công, tất cả mọi người đều không vui, nhưng nói gì đi nữa mọi người cũng đều đã chiếm được chỗ tốt, cũng không cần phải so đo như vậy mà"

"Hắn lại lập được công, công lao gì?" Trương Tế cảm giác mình khả năng vừa muốn xui xẻo

"Tướng quân hà tất giả bộ hồ đồ" Lý Túc tới gần hắn, nhỏ giọng nói: "Hứa Bá

Công bí mật dâng lên thừa tướng ngọc tỷ truyền quốc để thể hiện lòng trung thành, tất cả mọi người đã biết việc này rồi. Tướng quân muốn đoạt công lao này của hắn, không thể thành công, cũng không xong. Thừa tướng cũng không trách tướng quân. Thế nhưng thừa tướng cũng bảo ta nói cho

Trương tướng quân biết về sau tướng quân phải quan hệ tốt với Hứa tướng quân, không nên lại tranh đấu với nhau, dù sao tất cả mọi người đều là người một nhà"

". . ." Trương Tế không nói chuyện. Ngọc tỷ truyền quốc bị Hứa Thành dâng cho Đổng Trác. Bản thân mình bị người ta dụ ra đánh cho một trận chiến, trở thành ý đồ tranh công. Gã khốn Hứa Thành này thật sự biết tính toán, một ngọc tỷ nho nhỏ lập tức có thể đổi lấy ba vạn đại quân của Đổng Trác, mà cũng còn chưa tính đến năm vạn người của mình đầu hàng hắn. Nghĩ tới đây, Trương Tế nắm tóc, hắn hận, nhưng làm sao bây giờ? Đánh tiếp, khẳng định đánh không lại, cho dù giữ lại ba vạn người này, chỉ cần Hứa Thành phái người cáo trạng với Đổng Trác, chính mình phải ngoan ngoãn mang người đến chỗ của hắn, không chiếm được chút lợi ích thực tế, ngược lại còn khắc sâu cừu hận với Hứa Thành. Với địa vị lúc này của hắn ở trong lòng Đổng Trác, chính mình nhất định sẽ chịu không nổi.

Lý Túc cũng mặc kệ Trương Tế đứng đó mà sốt ruột. Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, mang binh đưa đến Lạc Dương, giao cho

Hứa Thành thì xong. Những thứ khác chỉ dựa ý thích của hắn. Hắn thích làm gì thì sẽ làm như vậy. Hắn cũng không muốn lại quay về Trường An, hắn là Hổ Bí trung lang tướng, nghe thì thật lợi hại, nhưng chẳng qua có tiếng mà không có quyền. Ở Trường An hắn cũng không là gì cả, nhưng hiện tại đi ra ngoài, hắn chính là khâm sai, sứ giả của Thiên tử, Hứa

Thành cũng phải đối xử tử tế với hắn.

"Trương hiệu úy, ngươi mang các tướng sĩ vào thành, nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai chúng ta tiến về

Lạc Dương. Nghe nói Hứa Thành tấn công Tịnh Châu rất gấp, chúng ta cũng không nên trễ nải thời gian, Hứa Thành này có tiếng quân pháp bất dung tình" Lý Túc nói với một viên quan tướng sau lưng.

"Tuân mệnh" người nọ lên tiếng.

"Lý tướng quân, tướng quân không thể cứ như vậy mà mang binh đi" Trương Tế ở một bên nói. Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng. Dáng vẻ nhìn qua căn bản gấp như lửa cháy trên đầu.

"Không mang đi, vậy sẽ làm trái với quân mệnh thừa tướng. Hơn nữa ta và ngài cộng sự cùng Hứa Thành mấy năm, cũng biết từ trước đến nay hắn quân pháp nghiêm khắc. Nhớ ngày đó hắn bắt đầu nắm giữ một lữ, trong vòng một ngày giết liên tiếp bảy mươi ba tên lính trái lệnh. Hiện tại thân binh bên người thừa tướng nghe tên của hắn còn nhịn không được mà run rẩy. Nếu ta không thể mau chóng mang binh mã đến, nếu hắn tìm ta tính sổ, ta cũng không dám" Lý Túc nói.

"Nhưng hắn căn bản chính là mưu đồ làm loạn" Trương Tế rống to. Hiện tại hắn nói cái gì chỉ sợ cũng đều vô dụng, ai kêu một ngọc tỷ truyền quốc đáng giá như vậy.

"Trương tướng quân, chúng ta phụng lệnh thừa tướng làm việc. Nếu ngài có bất mãn gì, hãy trực tiếp đi tìm thừa tướng"

Trương hiệu úy ở một bên nói.

"Ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy " Trương Tế rốt cuộc tìm được một người có thể nổi giận.

"Mạt tướng Trương Liêu, Trương Văn Viễn, phụng quân lệnh Ôn Hầu hiệp trợ Lý tướng quân. Hy vọng tướng quân tự trọng, không nên xử trí theo cảm tính" Trương Liêu lạnh lùng nói.

"Tốt rồi tốt rồi" Lý Túc ở một bên khuyên giải: "Trương hiệu úy là người Ôn Hầu phái cùng Hứa Thành bình định Tịnh Châu, hắn vốn là thủ hạ dưới trướng Đinh Nguyên, tương đối quen thuộc tình thế Tịnh Châu, vừa vặn có thể trợ giúp Hứa Thành một tay. Trương tướng quân hãy nể mặt Ôn Hầu cũng đừng trách tội hắn "

"Đừng tưởng rằng ngươi là thủ hạ của Lã Bố thì có thể làm càn, hừ" Trương Tế vừa nghiêng đầu, quay người đi nghĩ biện pháp.

"Lý tướng quân, ty chức thấy chúng ta cũng không cần nghỉ ngơi. Trương Tế có cừu oán cùng Hứa tướng quân. Nếu như hắn cố ý trì trệ hành động của quân ta, làm trễ nãi việc quân cơ, quân pháp của Hứa tướng quân cũng không dễ chịu, ty chức từng ở trong doanh Hứa tướng quân nên biết người nào không nghe quân lệnh tất phải chém" Trương Liêu nhỏ giọng nói với Lý Túc nói. Ấn tượng của hắn với Hứa Thành coi như không tệ, cũng có chút giao tình với các tướng dưới trướng Hứa Thành. Lúc này những tiểu tử kia cả ngày đi theo nhóm bọn mình lãnh giáo cũng đã dương danh lập công, ngược lại những người bọn hắn vẫn còn không có danh tiếng. Cao Thuận thì còn khá hơn, ngược lại đám người Tào Tính đã sớm không chịu nổi. Lần này Hứa Thành thừa dịp tặng ngọc tỷ truyền quốc, thỉnh cầu Lã Bố cho hắn sử dụng một vài viên tướng quân Tịnh Châu, giúp đỡ bình định Tịnh

Châu. Hơn nữa Đổng Trác ra chỉ lệnh, cho dù Lã Bố không muốn cũng phải phái người đến. Thủ hạ của Lã Bố nhiều người không muốn đánh trận chiến này nên mọi người bắt đầu đùn đẩy. Cuối cùng, bởi vì Trương Liêu vốn cũng không phải là bộ hạ của Lã Bố, hơn nữa thân phận lại thấp nhất, bị phái đi ra ngoài. Trương Liêu thì sao? Hắn vừa vặn có cơ hội đi ra khỏi cái cũi, nhưng Trương Tế ở nơi này lại khăng khăng bất hòa cùng Hứa

Thành. Trương Liêu hắn cũng không muốn cơ hội thật vất vả mới đợi đến lúc lại mất đi chỉ vì Trương Tế này nên mới nêu ý kiến với Lý Túc.

"Ừ được, phân phó toàn quân, không nên kinh động Trương Tế. Chúng ta lập tức lên đường" Lý Túc cũng biết nếu như bản thân mình ở tại chỗ này, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thủ hạ dưới trướng Đổng Trác không kẻ nào mà không to gan lớn mật. Nếu muốn nói Trương Tế sẽ dùng sức mạnh, hắn hoàn toàn không hoài nghi.

Kết quả khi Trương Tế trở lại trong phủ suy nghĩ tìm biện pháp, Lý Túc với

Trương Liêu lập tức mang theo người rời đi. Đợi đến lúc Trương Tế quyết định dùng biện pháp mạnh mẽ giữ bọn họ ở lại. Hai người Lý Túc đã sớm dẫn binh chạy xa, khiến cho sau đó Trương Tế cảm thấy hối hận, cuống quít.

"Hà tiên sinh có thể nói cho biết xem rốt cuộc làm thế nào mà kỵ binh của các người tới đây. Rõ ràng chúng ta tìm kiếm các vị, biết được lần này các vị cũng có không phái ra đại quân kỵ binh. Hơn nữa, các người xuất hiện cũng quá nhanh" Sau khi cùng quay trở lại

Tấn Dương, Trương Yến muốn Hà Thông giải đáp nghi vấn của mình.

"Trương tướng quân không cần khách khí, những người quen biết gọi ta là lão Hà. Chúa công cũng gọi như vậy. Trương tướng quân cũng gọi ta là lão Hà là được. Trước kia chẳng qua ta chỉ là một nô tài hầu hạ người khác, không quen nghe người ta cung kính gọi mình" Hà Thông nói.

"Không dám " Trương Yến nói, hắn thật sự không dám. Bây giờ hắn là hàng tướng, chính vì hắn đầu hàng nhanh, mới có thể đứng ở chỗ này. Nếu lại không biết tốt xấu, có thể không có kết quả tốt. Bây giờ trong thành Tấn Dương, binh lính thủ thành tất cả đều là Ti châu binh.

"Kỳ thật nói ra thì cũng đơn giản. Phía bắc Tịnh Châu, Hồ tộc hung hăng ngang ngược.

Chúa công mệnh lệnh cho ta trước tiên tìm kiếm căn cơ của những bộ lạc nhỏ, để ngày sau khi giao đấu với đại quân phương bắc có thể thu dùng cho mình. Đúng lúc người của ta phát hiện tung tích Hô Trù Tuyền, mới vội vàng thông tri cho các vị tướng quân" Hà Thông giải thích.

"Điều này còn không kết thúc" Bàng Bái ở một bên nói tiếp: "Kỳ thật, chúa công đã sớm phái ra kỵ binh. Chúa công vốn muốn gây chiến ở Tịnh Châu, cho nên người yêu cầu chúng ta tập kích, thừa dịp Trương Yến tướng quân không kịp phản ứng, một lần hành động đánh chiếm Tấn Dương. Vốn chúng ta định chọn người dẫn dụ tướng quân, cũng không muốn dẫn dụ Hô

Trù Tuyền. Thế nhưng cuối cùng vẫn còn khiến cho hắn trốn thoát" nói xong, hắn dùng ánh mắt u oán nhìn Công Tôn Chỉ.

"Nhìn ta làm gì.

Đó là sai lầm của Bàng Đức" Tuy Công Tôn Chỉ bất mãn, nhưng hắn cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở một bên uống rượu giải sầu.

"Đúng vậy, tuy rằng không biết Hô Trù Tuyền sống hay chết, nhưng người Hồ phương bắc tựa như Sói, cực kỳ nhớ hận thù. Nếu như hắn còn sống, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đối phó với chúng ta" Bàng Đức cũng đôi chút tự trách mình lúc ấy quá vô lễ. Ai biết Hô Trù Tuyền sẽ được ngựa mang đi? Hơn nữa ngựa này cũng không tệ, không thể bắt lấy, thật sự là rất đáng tiếc.

"Kỳ thật điều này cũng không có gì. Coi như là không có Hô Trù Tuyền, chúa công cũng sẽ đánh một trận cùng các bộ tộc thảo nguyên phương bắc. Nếu không ngày sau chúa công chinh chiến Trung

Nguyên, còn phải đề phòng sau lưng. Đây cũng không phải là tác phong của chúa công. Lúc này đây, chúng ta còn có thêm Trương Yến tướng quân gia nhập liên minh, thực lực tăng mạnh, thật sự rất đáng mừng. Nào, trước tiên chúng ta cạn một chén vì Trương Yến tướng quân " Hà Thông rất hiểu rõ lúc nào thì cần nói điều gì. Y cũng không muốn lạnh nhạt với Trương

Yến. Nói gì đi nữa một người có thể tung hoành phương bắc cũng phải có bản lãnh của mình. Dưới trướng chúa công hiện tại văn nhân võ tướng đều cực thiếu, lôi kéo thêm người, tuyệt đối không sai.

"Không dám, không dám" Trương Yến vẫn rất chột dạ. Không biết vì sao, hắn cảm thấy vị Hà Thông Hà Quảng Lợi trước mặt này khiến cho người ta có một cảm giác rất sợ hãi. Kỳ thật cũng không chỉ có hắn, khi Hứa Thành vừa với gặp mặt Hà Thông cũng đôi chút sợ hãi. Ngẫm lại, Hà Thông là người nào.

Lúc đó y là đầu lĩnh lưu manh lớn nhất cả nước. Nói trắng ra Hà Thông tương đương với thủ lĩnh Mafia Italy, tổ trưởng Sơn Khẩu tổ Nhật Bản, hoặc là người lãnh đạo Hamas Palestine, hay là một nhân vật giống như

Bin Laden thời này. Trương Yến vốn xuất thân không tốt lắm, không có đủ bản năng để chống lại Hà Thông, chẳng qua chột dạ đã là không tệ lắm.

"Ah, thiếu chút nữa quên mất, vừa tới đấy, quân lệnh của chúa công" Bàng Đức lấy từ trong lồng ngực ra một phong thơ, giao cho Hà Thông.

"Ừ"

Hà Thông đọc thư rồi ngẩng đầu lên, nói: "Trương Yến tướng quân, chúa công nói nếu như tướng quân quy hàng, mệnh lệnh cho tướng quân nhậm chức Thái thú Hà Nội. Vì vậy tướng quân phải mang binh đi thay quân với

Dương nhị tướng quân"

"Mang binh đi?" Trương Yến rất giật mình, xem ra sẽ không tước bỏ binh quyền của hắn. Cách thức dùng hàng tướng kiểu này mà nói chính là đại ân điển. Hơn nữa nghe nói Hà Nội cũng khá giàu có, cũng gần Lạc Dương. Hứa Thành này cũng yên tâm hơn đối với mình.

"Đúng vậy. Thế nhưng binh lính của tướng quân quá kém. Chúa công yêu cầu phái người chỉnh huấn. Hơn nữa, hiện tại Lạc Dương trống rỗng, sở dĩ không phát sinh chiến sự, toàn bộ đều là bởi vì chúa công đánh đòn phủ đầu, dọa Trương Tế sợ hãi. Hơn nữa, hôm nay chư hầu Quan

Đông, ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng dù sao Hà Nội cũng là tiền tuyến, tướng quân không thể phớt lờ. Nếu mất Hà Nội, chúng ta sẽ tạm thời mất đi quyền chủ động đối với Ký Châu " Hà Thông nói.

"Trương Yến nhất định sẽ cố gắng hết sức" Nói gì thì nói đến nước này rồi, còn có thể làm thế nào đây? Không dốc hết toàn lực cũng không được.

"Những người khác, Từ Vinh tướng quân sắp đến Tấn Dương. Bàng Đức tướng quân phải đi phòng thủ Hà Tây. Bàng Bái tướng quân với công Tôn Tướng quân phải đi Nhạn Môn. Hơn nữa, nhiệm vụ của các ngươi còn có việc rất quan trọng, chính là liên lạc nhiều hơn cùng các bộ tộc phương bắc. Tốt nhất là có thể đẩy lên mức độ giao tình, làm chút ít sinh ý và vân vân"

"Vậy những người khác?" Bàng Bái nói: "Chúa công đều phái ai đề phòng Tào

Tháo, còn phái ai đi phòng ngự Hồ Quan chống cự quân địch?"

"Hàn

Phức là đồ nhát gan. Chúng ta không đi đánh hắn, hắn đã rất cám ơn trời đất. Hắn không dám ra Hồ Quan. Huống chi bên cạnh hắn còn có người giương mắt hổ. Bây giờ Tào Tháo còn không có bao nhiêu người, cho dù hắn dám phái người đến, chúng ta cũng không phải sợ, chúa công đã chọn lựa người, ngay lập tức cũng có thể đi phòng thủ Hổ Lao quan" Hà Thông nói.

"Người nào?" Công Tôn Chỉ hỏi, "Chẳng lẽ lại là Lệ Công tướng quân? Không phải hắn chịu trách nhiệm huấn luyện tướng sĩ sao?"

"Không phải Lệ công" Hà Thông vuốt vuốt chòm râu của mình, nói: “Là Trương Liêu, Trương Văn Viễn"

"Thì ra là hắn" mặc kệ Bàng Đức với Công Tôn Chỉ cảm thấy khó hiểu, Bàng Bái la lên. Trương Liêu cũng được coi như là một nửa sư phụ của hắn. Không có người nào hiểu rõ bản lĩnh của các tướng lĩnh dưới trướng Lã Bố hơn với mấy người bọn họ. Trước kia ở trại huấn luyện, tuy rằng Trương Liêu không nhiều lời, mọi người hiểu năng lực dùng binh của hắn rõ như ban ngày. Theo như lời Hứa Thành chính là: không thể phá vỡ, dũng cảm không thể chống đở. Có Trương Liêu hắn phòng thủ Hổ Lao quan đừng nói hiện tại chỉ có một mình Tào Tháo, cho dù mười tám lộ chư hầu lại đến, có thể phá được cửa ải hiểm yếu này hay không vẫn còn rất khó nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv