Kyubi im lặng ngồi một góc nghe những người này nói chuyện và đối thoại với Chizuru, cô dường như muốn ngủ gật ngay bây giờ, nhưng trước mặt những nam nhân này thì cô không dám hành động. AI đảm bảo với cô rằng khi cô cử động một chút sẽ không bị những thanh kiếm kia chỉa thẳng vào cổ mình, hoặc là xuyên qua..chẳng hạn. Kyubi còn rất trân trọng cuộc sống không đâu vào đâu của mình, cô cũng chẳng muốn chết một cách lãng xẹt như vậy a~. Có cơ hội sống tại sao không thử trải nghiệm một chút cuộc sống này có bao nhiêu màu? Ngay cả cầu vòng mới cũng có đủ 7 màu, chẳng phải cuộc sống con người như sao? Để Kyubi tự sống thử xem sao.
“Vậy, người kia cũng là nữ sao?”
Trong im lặng, một giọng nói hướng về phía cô nhìn đến, tức thời những đôi mắt đều quay sang cô chú ý chờ câu trả lời. Chizuru nhìn Kyubi chỉ quan sát người nam nhân kia không mở miệng liền nói đỡ lời, và khẳng định là đúng vậy. Kyubi không để ý những ánh mắt khác thường nhìn về phía cô, nhưng có một người xui xẻo bị ánh mắt cô nhìn trúng tiếp theo cả người lạnh đến cứng đờ. Kyubi im lặng quan sát người vừa hỏi cô, người kia có mái tóc đen, bộ kimono trắng viền đỏ, hở cả một khuôn ngực rắn chắc. Chậc, mỹ nam ở đây chứ đâu. Cần gì đi tìm lãng phí thời gian a~. Kyubi cô đây thực có số hướng nha, không cần tìm mỹ nam cũng đủ để ngắm rồi. Cùng lúc cô quan sát anh, Harada Sonosuke nén lại cảm giác lạnh lùng của ánh mắt kia, im lặng quan sát cô. Cô gái này… anh không thể diễn tả, cô có một vẻ đẹp rất huyền bí, ánh mắt xanh ngọc ít ai có ở nơi này, con ngươi trong suốt như hồ nước mùa thu, nhưng sâu trong đó là đáy vực, không thể biết cô gái này suy nghĩ cái gì, cũng không đoán được ánh mắt đó cảm xúc gì, dường như nó chẳng khác gì ánh mắt của một con búp bê bằng vải.
“Vậy bây giờ để hai người này ở chỗ ai đây?”
Keisuke lên tiếng mỉm cười, nhìn sang Hijikata. Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, họ là bạn bè trên chiến trường cũng chính là đồng đội khi mới lập ra đội Shinsengumi này, và họ hiểu ý nhau. Chỉ là Sanan( Keisuke) đang muốn cậu bạn nhận trách nhiệm khi đưa cả hai về đây thôi. Nghe lời nói của Sanan, Harada ngẩn đầu nhìn về phía hai người, rồi lại nhìn sang cô. Chizuru im lặng, Kyubi cũng không nói gì, mặc khác ai nhận trách nhiệm trông coi cô cũng chẳng quan trọng, vì cô cũng khá lười trốn, việc hoạt động chân tay mệt nhọc thì cho cô xin đi. Kyubi từ trước mệnh danh là thánh lười rồi, bậy nên cô sẽ vẫn ngồi yên một chỗ chờ đến ngày cô tìm ra được nguyên nhân nào đấy để rời đi.
-
Và cuối cùng sau trận bình luận, thì Hijikata sẽ chịu trách nhiệm việc trông coi, và nơi ở cho Chizuru, còn Kyubi sẽ được Sanan trông chừng. Nói là trông chừng nhưng trong hai ngày qua, cô không ngồi im một góc cũng là lủi thủi một mình không đòi hỏi gì quá đáng với anh. Sanan có cảm giác gần gũi với cô gái này hơn rất nhiều, hào cảm của anh tăng lên với cô khi anh nhìn cô im lặng nhìn anh làm việc, lâu lâu lại rót cốc nước cho anh. Nói thật, trong thời gian dài như vậy, một mình một công việc, cố sức làm Sanan cũng cảm thấy không sao, nhưng khi dần có cô, sau này anh mới thật sự biết cuộc sống trước đây của mình như thế nào. Trong hai ngày qua, Kyubi không nói hay cười quá nhiều với anh, những thứ cô cần nói, hoặc do anh hỏi mới có thể nói được với cô vài câu, sau đó lại im lặng, lúc đầu giữ hai người, hoặc là chỉ Sanan cảm thấy ngượng khi có một cô gái luôn ở trong phòng mình, nhưng dần không biết tại sao anh cảm giác vui vẻ khi nhìn cô ngẩn người chăm chú nhìn anh làm việc như vậy.
“Kyubi, là tên cô nhỉ?”
“Kyubi là tên tôi. Anh có chuyện gì sao?”
Sanan nhìn cô hơi có chút ấp úng rồi lại xoay người nói: “CÔ cùng Chizuru đến tận Kyoto để tìm cha. Vậy cô không biết gì về kiếm đạo sao?”
Đó là điều anh thắc mắc, Chizuru tuy không giỏi về kiếm đạo, nhưng cũng biết chút ít, bằng chứng là thanh đoản kiếm luôn ở trên người cô, bây giờ đã bị Hijikata lấy đi, ngày hôm sau hình như sẽ trả lại cho cô ấy. Nhưng một nữ nhi, tay chân yếu mềm, làm sao có thể cùng Chizuru đến tận Kyoto này để tìm cha mà không dùng bất kì hình thức phòng thân nào? Trong hành lí của hai người, chỉ có trang phục nam nhân, lương thực, tiền tiêu vặt, ngoài ra là thanh đoản kiếm của Chizuru, dường như Kyubi cũng mang ít đồ hơn cả Chizuru, vẻn vẹn chỉ là ngân lượng, và thức ăn. Sanan không thể tin được cô lại sống đến bây giờ, hành trình từ Edo đến Kyoto không phải là gần, còn thời buổi loạn lạc nhiều sammurai vô chủ này. Nhưng trái ngược với ánh mắt lo lắng của anh, thì Kyubi trên khuôn mặt vẫn bình thản, nhìn anh.
“Tôi không có đem theo vũ khí. Mình Chizuru cũng đủ bảo vệ cho tôi rồi”
“Chizuru tôi biết kiếm đạo của cô ấy không giỏi. Vậy làm sao bảo vệ được cả hai”
Sanan gặng hỏi, nhưng Kyubi chỉ mỉm cười không nói thêm, anh cũng đành dừng thắc mác lại, anh cũng không muốn khiến cô khó chịu, xoay người tiếp tục đọc sổ sách của mình.
“Tôi quên mất, sắp tới tôi cùng Hijikata đến Osaka có công tác. Tôi sẽ nhờ những người khác bảo vệ cô. Vậy nên giữ sức khỏe đấy”
Sanan dừng câu, đợi một lát lại không nghe cô trả lại, anh xoay người nhìn cô gái kia. Kyubi đã ngủ quên khi nào. Anh mỉm cười, đứng dậy trải nệm trên sàn, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên trên, sau khi chuẩn bị cho cô đủ ấm, anh xoay người ngồi lại trên bàn làm việc tiếp tục công văn. Lát sau, khi Sanan nhìn bầu trời đêm, lại nhìn người con gái ngủ yên lành trong chăn kia, bất giác ở đâu đó trong lồng ngực lại chảy ra một giọt ấm áp. Đã lâu như vậy rồi, Sanan thật sự chưa nhìn thấy ai như cô gái này, vô tư, vô tình, đến vô tâm, không lo sợ, không ngần ngại khi ở trong một hoàn cảnh khác. Hai ngày này gần đây, cả đội lập kế hoạch cách ly hai chị em xa nhau, Chizuru thì tìm cách trốn thoát, buộc Hijikata mãi chạy theo bắt lại, giống như mèo vờn chuột, chuyện này xảy ra thường xuyên đến nổi khiến cả đội hay chọc Hijikata đang chơi trốn tìm với cô bé đó. CÒn về phần Sanan, có lẽ anh may mắn hơn, Kyubi không sợ anh, không lẫn tránh anh, ngược lại rất nhã nhặn, im lặng nghe lời, cả ngày ngồi ngốc trong phòng làm việc của anh không biết làm gì, đến khi Sanan đưa cho cô vài quyển sách mới có chút vui vẻ hơn, nhưng vẫn không chịu ra ngoài, cuối cùng anh cũng hết cách với cô, với Sanan trông chừng cô hay không cũng chả quan trọng, vì Kyubi không có ý định bỏ trốn như Chizuru. Nhìn cô gái này, Sanan luôn có dự cảm Kyubi có năng lực biết về tương lai, hoặc là cô vẫn còn giữ bí mật gì đó đối với tất cả mọi người.
Sáng hôm sau, khi Kyubi tỉnh lại thì đã không thấy Sanan rồi, anh để bức thư trên bàn, rồi nói cô có thể đi dạo quanh doanh trại bớt chán, cũng khuyên cô đừng ở mãi trong phòng một mình sẽ rất buồn tẻ. Nhưng là cô đi dạo sẽ có người theo sát cô để kiểm tra, chuyến công tác đợt này của Sanan không biết kéo dài khi nào, nhưng Kyubi cũng không bận tâm về chuyện đó, chuyện cô suy nghĩ trong những ngày qua chính là cốt chuyện lịch sử và thế giới cô đang sống là ở đâu. Nhìn lướt qua, có thể doanh trại Shinsengumi, và những cái tên giống với lịch sử thời chiến quốc ở Nhật Bổn thật, nhưng tình tiết trong những ngày qua thay đổi chứng tỏ nó không còn là lịch sử Nhật nữa, hoặc chỉ là một cốt chuyện nào đó viết lên tựa vào. ĐỐi với thời đại chiến quốc ở Nhật Bản này, Kyubi không ấn tượng với bất cứ đội quân nào, thời đại cá lớn nuốt cá bé, tranh giành ngôi vị làm bá chủ, Kyubi có năng lực cũng không muốn nhún vào những chuyện phức tạp này, cô cũng lười phải dính phải máu tanh. Kyubi nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng hít thở khí trời mua đông, se lạnh, và trong lành. Từ khi nào ở thế giới kia cô không còn có thời gian rảnh rỗi để nhìn ngắm khung cảnh xinh đẹp này nữa? Chính là khi cô lên 10 tuổi, và là khi những cuộc huấn luyện địa ngục bắt đầu, hoặc cũng bắt đầu từ khi cô ngắm nhìn quang cảnh bằng nước mắt và tự hỏi tại sao cha mẹ ruột không thương mình, có những lúc tâm hồn trẻ thơ còn muốn hỏi có phải họ là cha mẹ sinh ra mình hay không. Nhưng tất cả mọi chuyện đều là quá khứ rất xa rồi, vì Kyubi cũng tự lớn lên, tự trưởng thành, tự suy nghĩ và cũng chính bản thân không biết tại sao ở nơi này, mặc vậy, cô biết cô vẫn phải sông nhìn thế giới này một lần nữa.
“Kyubi, cô không ăn cơm sao?”
Tiếng bước chân dần về phía cô, rồi đứng bên cửa sổ nhìn cô mỉm cười. Người nam nhân kia có mái tóc màu đen, mắt xanh ngọc,trạt tuổi Chizumi, tính tình còn rất trẻ con, trên gương mặt không giấu nổi sự bồng bột và ngây thơ. Kyubi nhìn sang cậu, rồi mỉm cười.
“Cơm sao?”
“Đúng vậy. Chizuru đã đến phòng ăn với chúng tôi rồi, cô cũng đi luôn đi, dù sao ăn một mình sẽ vui hơn đúng không?’
Cậu bạn vừa nói vừa cười hòa nhã, lúc đầu Toudo Hitsuke không biết Kyubi là nữ cứ nghĩ cô đang thể hiện bản thân mình, nhưng kiểu cách im lặng của cô dần khiến cậu cảm giác tò mò, gần hai ngày cậu có qua gặp cô nhiều lần để nói chuyện hoặc mang theo đồ gì đó, Kyubi chỉ nhìn cậu cảm ơn rồi nhận lấy, cô không đòi hỏi gì quá đáng, khác với Chizuru hay chạy loạn lên, thì cô lại ngồi yên một chỗ. NHư vậy cô gây cảm giác dễ chịu hơn cho mọi người, kiểu như cô chịu kiểm soát không cần một câu phân minh nào vậy. Hitsuke nhìn cô, rồi kéo cô rời khỏi phòng, đến phòng ăn, Kyubi nhìn tên nhóc này rồi nhìn khoảng cách giữ hai bàn tay, ánh mắt hơi trầm xuống, cái cảm giác kiếp trước lại hiện về, theo quán tính Kyubi vội giật tay mình lại, không ngời Hitsuke bị cào một cái gì móng tay cô.
“Kyubi? Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tay cậu bị thương. Xin lỗi”
Kyubi nhìn bàn tay cậu bị tróc da rớm máu, ánh mắt hơi lúng túng nhìn cậu, Hitsuke nhìn cô mỉm cười vẫy tay: “Không sao, vết thương nhỏ mà. Nhưng không ngờ móng tay của cô lại sắc như vậy đấy”
“Xin lỗi.”
Kyubi áy náy nhìn cậu, Hiitsuke nhìn cô cười vui vẻ rồi dẫn đường đi trước: “Mình đã nói không sao, đừng xin lỗi như vậy. Với lại vì mình không để ý xin lỗi nhé!”
Dọc trên đường đi, Hitsuke cười nói vui vẻ với cô, cố gắng khiến Kyubi quên đi áy náy. Thật ra Kyubi rút tay ra không phải vì ngại ngùng hay vì phong tục nam nữ gì đấy cổ xưa, mà là ám ảnh. Cô luôn bị ám ảnh từ một bàn tay lớn dắt cô đi trên đường đất, rồi dần đến hang động, ném thẳng cô vào cùng với những con rắn độc chết người, bàn tay đấy là cha cô, ông đã ném cô rất nhiều lần những hang động khác nhau, mỗi hang động là một dã thú khác, có độc, răn sắc nhọn hoặc cả hai. Những chuyện đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi cô bị ám ảnh không muốn để ai dẫn đi nữa, vì bàn tay đó quá mạnh, quá cứng, bàn tay của cô không rút ra khỏi người đó, cứ thế bị kéo đi con đường mà mình không bao giờ muốn đến.