“Là bị Thiết Toái Nha đánh sao?”
Hasebe kéo cánh cửa lại giữ im lặng cho hai người trong phòng nói chuyện, Saniwa rời khỏi căn phòng thường ngày của mình đi đến đây cũng là một kì tích rồi, còn vì cô gái này nữa. Hasebe nhìn lại căn phòng, rồi thở dài, thật sự anh cảm giác rất khó chịu, nhưng không biết tại sao, dù vậy anh đang dần cảm giác không thích chủ nhân hiện tại của mình chút nào, một điều cấm kị cho những kiếm nhân.
Trong phòng, Saniwa nhìn cách băng bó sơ sài của Kyubi trên cánh tay bị thương của mình, máu từ vết thương cứ thế trào ra không ngớt, anh lại cau mày. Trời ạ, như vậy cũng không phát ra một tiếng hít thở tỏ thái độ đau đớn hay sao? Vết thương như vậy liệu có mấy ai chịu được? Kiếm nhân trong Thủ Phủ thì càng không, họ có thể cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu, nhưng hơi thở của họ cũng gấp rút sáng tỏ, còn Kyubi trước mặt anh thì…cô gái này ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi, cứ như rằng cái vết thương do đao kiếm kia không phải ở trên người cô vậy. Dù vậy nếu vết thương đó trên người ai, thì cũng đủ để cho người nhìn vào hút một ngụm khí lạnh. Vết thương không phải do kiếm chém qua, mà là đâm xuyên qua, cánh tay của Kyubi có thể xem như bạo liệt ngay lập tức, đó là một lỗ hỏng trên cơ thể rất sâu, Saniwa cũng biết đến hiện tại cô gái này chịu đau như thế nào. Ngoài sức tưởng tượng của con người chỉ có một câu là biến thái, hoặc quái nhân.
“Để tôi xem.”
Saniwa đến ngồi bên cạnh, đẩy bàn tay che đi vết thương của cô, lập tức bàn tay mở, máu từ vết thương càng đổ ra như suối. Anh cau mày, nói vọng ra bên ngoài.
“Hasebe, mau đến đây!”
Kyubi lúc này cũng đã đầu choáng mắt hoa, cô không phải không biết chữa thương sao? Nhưng tại sao khi cô càng chữa, máu là càng trào ra như thế này?
“Phụt…khụ..khụ…”
Kyubi ói ra ngụm máu, rồi tiếp tục ho sặc sụa, cô kiềm nó lâu lắm rồi, không dám phát ra tiếng, trong lúc Saniwa làm không gian náo động lên, cô cũng chịu đủ sức của mình mà ngã xuống nền đất, trước khi nhắm mắt, Kyubi nhìn thấy bóng của Hasebe vội vàng đến gần, rồi cơ thể cảm giác được ai đó nhấc bổng lên, và di chuyển. Dù rất muốn rời khỏi nơi đó để biết chuyện gì để xảy ra, nhưng cuối cùng cô vẫn không cưỡng lại được cơ thể yếu đuối, mi mắt hạ xuống một màu đen kịt và thíp đi.
--
Trong căn phòng gỗ, nhỏ yên bình, ánh mặt trời lúc chiều tà dần lăn xuống núi, để lại những vệt sáng trải dài xuyên qua ô cửa, nằm trên mặt sàn nhà, yếu ớt rọi vào thân thể cô gái tái nhợt nằm trên giường. Từ ngoài nhìn vào ai cũng có thể biết cô đang ngủ, nhưng giấc ngủ của cô gái này dài quá, dài như một người đã chết không mở mắt nữa, làn da trắng mịn của cô hồng hào, nhưng môi đã tái nhợt, mái tóc hồng nhạt thả xuống giường, phủ lấy đầu gối và chảy dài xuống nền đất lạnh ngắt. Yên bình quá, yên bình đến lạnh lùng. Hasebe vừa kéo cửa bước vào, đặt tô nước ấm bên cạnh giường, chăm chú dùng khăn lau qua môi của cô, sau khi đi viễn chinh về, Kyubi bị thương, không ngờ cô chịu được một vết thương quá nặng như vậy, còn có thể là muốn “gãy”, nếu Saniwa không phát hiện sớm có lẽ hiện tại ngay cả thân kiếm cô cũng không thành. Kyubi được chữa trị rất tốt, Saniwa chăm sóc cô kĩ lưỡng, từ sau đó ở Thủ Phủ cũng biết đến sự có mặt của cô, tuy nhiên họ vẫn chưa biết hình dạng, đa số mọi người đều biết có một kiếm nhân tên Kyubi_là thanh huyết katana truyền thống chỉ có trong cổ tích được loài quỷ sử dụng, nhưng thực tế hơn một số thanh kiếm đã đối đầu với cô trong nhiều năm trước qua đời các chủ nhân thì họ chờ có một ngày lần nữa tỉ thí. Kyubi không biết bên ngoài đã biết về thủ phạm vẽ ra những bức tranh, cũng không biết Saniwa dứt khoác đem tất cả tranh xxoo đó đốt đi, nếu biết cô cũng cần thổ huyết và ngất thêm vài tháng trời hoặc lâu hơn out luôn ngay tại chỗ mà thôi. Những bức tranh của Kyubi tuy đẹp, nhưng nó lại là ám ảnh của đa số kiếm nhân, ngay cả tình cảm huynh đệ quá thân thiết họ cũng chẳng dám bá vai hay xoa đầu, chào hỏi bằng cách hôn má nhau như lúc trước, và tất cả đều không một lời phản đối nhất quyết đem tất cả bức tranh đó đốt đi, còn mặt khác nữa, họ càng nhìn nhận về Kyubi là một nam nhân suy nghĩ bị thoái hóa, sau khi chữa trị xong, tất cả họ đều cần giúp cho Kyubi anh bạn này một đường để suy nghĩ một cách thực tế hơn… Tất cả kiếm nhân chưa gặp Kyubi đều huy hoàng nghĩ cô là nam nhân.
Hasebe vừa giúp cô lau mặt, cho cô uống nước rồi, im lặng thở dài. Tuy hiện tại Kyubi đã được thoát chết, nhưng tại sao tâm trạng anh vẫn không vui? Mỗi ngày đều đến đúng giờ bất tri bất giác lại đem thức ăn vào phòng Kyubi, rồi nhận ra cô không còn ăn được khi chỉ nằm trên giường suốt cả tháng trời không chịu mở mắt. Saniwa cách li mọi sự phiền toái của những đứa trẻ tinh nghịch đến gần giường bệnh, nhưng cả hai đều nhận ra chút gì đó về sự quan tâm thái quá của mình đến với cô gái này, và cũng chẳng đoán được nguyên nhân vì cái gì, xuất phát từ khi nào. Hasebe gần đây thật sự rất hay mơ sâu về hình dáng của cô, còn thậm tệ hơn là hình ảnh…không lành mạnh. Anh có còn là kiếm nhân không đây?
“Ừm…”
Cổ họng của người trên giường phát ra âm thanh nhẹ, làm động tác của Hasebe dừng lại, chăm chú nhìn cô, nếu Kyubi là con gái thì anh có thể thương đúng không? Cái gọi của người hay dùng là yêu phải không? Nhưng mà….anh là kiếm nhân người phục vụ duy nhất là chủ nhân, tại sao lại muốn bảo vệ một cô gái như thế này?
“Tỉnh rồi sao?”
Kyubi mở mắt, ch ỉ thấy duy nhất một người ngồi bên cạnh giường, nở nụ cười dịu dàng dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán. Cô muốn ngồi dậy nhưng Hasebe đã đẩy vai cô nằm lại trên giường, anh đem khay thức ăn ra ngoài cửa, không quên để lại một câu.
“Đừng cử động, anh sẽ quay lại”
Kyubi nhìn bóng Hasebe khuất sau cánh cửa, lại từ từ quan sát xung quanh, hoàn toàn khác xa so với căn phòng riêng biệt của cô, nơi này là đâu? Trạm y tế của Thủ Phủ cũng không phải dạng này.. Hasebe quay lại rất nhanh sau đó, trên tay còn dùng một tô cháo đang nghi ngút sương, anh đến gần giường đặt bát cháo lên bàn, rồi chỉ cô.
“Kyubi ăn đi. Bỏ bữa nữa sẽ không tốt!”
“Ừm.”
Thật sự bây giờ cô cũng đói lắm rồi, cử động một chút cánh tay liền cảm giác đau nhói phát ra, cô nhìn xuống cánh tay lại mới phát hiện nơi đó được băng bó rất cẩn thận, Hasebe ngồi bên cạnh nhìn thấy cử chỉ khó khăn của cô lại nhẹ cười, được rồi dù sao Kyubi cũng đã thức dậy chẳng phải sao, anh nên vui lên một chút, tâm hồn có cái gì đó đã dở ra được một phần nào. Anh nâng Kyubi tựa vào gối nửa nằm nữa ngồi, bưng lên bát cháo, mút một thìa nhỏ thổi ngụi.
“Để anh giúp em, nào!”
Chiếc thìa đầy cháo được chìa ra trước cửa miệng, Kyubi nhìn anh có bất ngờ, rồi cũng phối hợp mở miệng nút từng miếng vào, cô đã ngủ bao lâu rồi? Kyubi cảm thấy dạ dày mình trống rỗng với những thìa cháo xem như cứu đói cho cô đi.
“Cảm ơn.”
Hasebe đút cháo cho Kyubi chỉ được mặt trên của bát rồi cô cũng sẽ không ăn nữa, anh nhìn cô đành thở dài, đặt tô cháo xuống.
“Tối nay anh sẽ nấu ít đồ ăn dễ tiêu hóa cho em”
“Sao anh không đi chăm sóc Saniwa? Lão ta không có việc gì làm sao?”
“Chủ nhân hiện tại lệnh anh chăm sóc em”
“Roạt….”
Giữa lúc hai người nói chuyện cánh cửa phòng lại kéo ra lần nữa, Kashuu, Yasusada và Tsurumaru, họ nhìn hai người trong phòng mỉm cười, rồi tự kéo ghế ngồi xuống, Kashuu nhìn Kyubi lại cau mày.
“Kyubi, cậu vẽ đẹp lắm đấy!”
“À….Hả???”
Kyubi vẫn không hiểu vấn đề, mặc dù cô đang mườn tượng đến những tranh vẽ của mình. Kashuu nhìn cô, lại thở dài, khóe môi lại cong lên đường nhỏ, chống cằm nhìn cô, một thủ phạm ngây thơ sao? Làm sao họ trách được cô? Ngoài chuyện họ ra không ai biết cô là nữ nhân duy nhất ở Thủ Phủ này, còn có cô say ngủ hơn cả tháng trời mới tỉnh dậy, chỉ sợ chuyện này đã vội vàng chạy vào quá khứ của những người ngoài kia với thái độ vô tư vô lo.
“Này, Kyubi các kiếm nhân khác tổ chức đi tắm biển, cậu có đi không?”
Yasusada mỉm cười nhìn cô, gật nhẹ đầu, với chất giọng như dụ dỗ trẻ con, nhưng khi Kyubi chưa nói, Hasebe đã lên tiếng.
“Kyubi chỉ mới tỉnh sau nhiều ngày mơ mang, bây giờ ra biển xem như ném mạng cho đất luôn”
“Hừm, cũng đúng nhỉ. Hasebe nói đúng lắm, tối nay uống rượu chúc mừng Kyubi tỉnh dậy nào”
Tsurumaru vui vẻ nắm lấy tay cô, Hasebe lại đẩy hai người ra xa.
“Không được, sức khỏe Kyubi vẫn còn rất yếu không uống rượu”
Kyubi nhìn bốn người trong phòng nói chuyện ầm ỉ,, cô liền cảm thấy nhứt đầu, làm ơn đi dù gì cô cũng vẫn là con người, và cũng đang bị bệnh làm cái quái gì ở đây thích gây náo loạn nơi ở của người bệnh thế này?
“Này…Hasebe…”
“Tôi đã nói cô ấy cần nghĩ ngơi”
Kyubi thật sự không thể gọi được những tên này, điều tất yếu, cô đang cảm thấy là choáng, và muốn…ngủ…..Suy nghĩ vừa dứt, Kyubi ngã xuống gối, nhắm mắt, bên cạnh bốn người không để ý tiếp tục màn tranh luật của mình, cho đến khi nghe tiếng thở đều đều ở bên cạnh phát sang, Tsurumaru dừng mọi câu chuyện lại, đặt ngón tay lên miệng “suỵt” ra hiệu cho các người khác trong phòng yên lạnh, rồi ánh mắt dịu dàng nhìn sang phía người trên giường, Ba nam nhân còn lại cũng xoay mắt nhìn sang, tự động im thin thít, và kéo nhau ra bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa cho cô.
“Hasebe, sao rồi?”
Kashuu vừa rời khỏi căn phòng, đóng cửa liền xoay sang hỏi về Kyubi với người đối diện Hasebe, anh lại nhìn cậu lắc đầu.
“CÔ ấy sức còn quá yếu, sợ nhận nhiệm vụ tiếp theo sẽ không được.”
“Sắp tới các kiếm nhân sẽ đi viễn chinh theo nhóm, Kyubi vẫn đi một mình sao?”
Tsurumaru cau mày liếc về phía phòng, không phải nói cô gái này cứng đầu, nhưng mà cô cứ nhốt mình trong phòng mãi như vậy sợ tính tử kỉ lại lấn áp, Kyubi lại là huyết kiếm, sát khí sẽ nồng nặc hơn rất nhiều đến lúc đó những thanh kiếm khác sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ, ngoài ra nếu Kyubi vẫn viễn chinh một mình sợ với vết thương tiếp theo sẽ nặng và nghiêm trọng hơn.
“Không biết, cô ấy không muốn ra ngoài”
“Tại sao?”
“Kyubi sợ các kiếm nhân khác truy sát mình vì tội giết chết chủ nhân của họ…”
“….”
Kashuu, Yasusada nhìn nhau lại im lặng, Tsurumaru lại rời đi, Hasebe thở dài xoay người, đợi cho tất cả mọi người chỉ còn lại đúng hai người cuộc đối thoại mới bắt đầu.
“Kyubi đã giết chết chủ nhân”
“Không đó không phải cô ấy làm mà là chủ nhân cầm thanh kiếm đó”
“Đúng vậy, khi đối đầu với cô ấy, tôi có cảm giác cô ấy mạnh hơn chúng ta gấp nhiều lần, chỉ là không biết tại sao không dùng hết sức”
“Vì Souji chưa bao giờ luyện kiếm với chủ nhân Kyubi thật sự là nghiêm túc”….